Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 976: Đại cục




     Đại thế hiện nay phồn vinh hưng thịnh.

Tổ sư đạo môn ở bên ngoài ba mươi ba tầng trời.

Pháp luật kỷ cương của Thiên Đình rất nghiêm nghị, Đế Quân thống lĩnh tam giới lục đạo, thần tiên các phương, mỗi người lại quản lí chức vụ của mình.

Đây là một thời kì vững chắc nhất.

Tuy có ma đạo là mối họa, nhưng vẫn không đủ để dao động căn cơ thế gian.

Thái thượng tổ sư đã siêu thoát, cần gì phải hao phí tâm lực để truyền về ba thức pháp kiếm như thế?

Đối với nhân vật trên Chân Tiên mà nói, Huyền Sách đại pháp sư đã trấn trụ ma khí, Tô Quan Nhi không đáng để lo, ba thức pháp kiếm này để làm chuyện gì?

"Nghe nói khi Thanh Nguyên tổ sư thành đạo, gặp lúc Chư Thánh chuẩn bị siêu thoát, cho nên ngài thành một cái biến số, thế là Chư Thánh đều muốn xoá bỏ với ngài... Nhưng lão nhân gia hóa thành đại đạo, cũng đã trở thành Chí Thánh Đạo Tổ."

Tô Đình thầm nghĩ: "Tuy nói Đạo Tổ hóa thân thành thiên địa, đã không thể ước đoán, nhưng từ trạng thái các tông thì thấy cũng chưa chắc đã an ổn... Chẳng lẽ là có thù cũ?"

" Ba thức pháp kiếm này là dùng để ngăn Thiên Đế? Hay là dùng để ngăn Đạo Tổ?"

"Cát Chính Hiên học được ba kiếm này, có bản lĩnh cường đại như vậy sao?"

"Không nên, nếu như Cát Chính Hiên có năng lức như thế thì dù hắn không bị Đạo Tổ diệt đi cũng sẽ bị Thiên Đế chém giết... Không nói cái khác, riêng chuyện Cát Chính Hiên nhiều lần cự tuyệt vị trí Thiên Tiên, dùng tội danh đại bất kính để bắt hắn, chưa hẳn đã không có thể làm được."

"Nhưng việc này nhìn thế nào cũng vẫn thấy cổ quái."

"Còn có lão hạc kia, nó là do Huyền Không Cốc nâng đỡ lên, nó cũng đi Thủ Chính Đạo Môn học được kiếm thứ nhất."

"Gần đây Thủ Chính Đạo Môn không ngừng truy sát những thần linh đầu thai chuyển thế kia, có thể có liên quan gì cùng việc này hay không?"

"Hiện tại chắc chắn Tô Quan Nhi còn ẩn giấu ở Trung Thổ đâu, đúng là CMN nhức đầu."

——

Mối họa người bị thương nhập ma ở các phương đều đã bị Ngọc Linh tiên tử tiện tay đánh tan.

Mà ở Trung Thổ, đến nay vẫn không phát giác ra vết tích của đám đồ chúng ma đạo.

Tô Quan Nhi ẩn nấp ký ở Trung Thổ, hơn nữa còn không truyền bá ma công, không phát triển đồ chúng ma đạo... Đương nhiên, có lẽ hắn cũng không ở Trung Thổ, nhưng Tô Đình cho rằng, có tám phần là hắn đã ở cảnh nội Trung Thổ.

" Tô Quan Nhi đáng chết, làm sao vẫn không ngoi đầu lên đâu?"

Tô Đình cảm thấy không biết nên nói gì, để Lưu Bạc Tĩnh cẩn thận thăm dò, thừa dịp Ngọc Linh tiên tử chưa lên trời, nhanh chóng tìm ra Tô Quan Nhi.

Có Ngọc Linh tiên tử ở đây, muố bắt được Tô Quan Nhi chính là làm ít công to.

Nếu như không có Ngọc Linh tiên tử trợ giúp, muốn bắt lại Tô Quan Nhi, ít nhất phải hủy đi nửa Trung Thổ.

Mà Tô Quan Nhi tự hủy Ma tông, đổi lấy cơ hội lẻn vào Trung Thổ, ai biết hắn đang mưu đồ chuyện gì... Một khi để hắn đạt thành, hậu quả khó liệu.

Tô Đình cùng Tô Quan Nhi tuy rằng đều họ Tô, nhưng lại không cùng nhà, mà là kẻ địch, sớm muộn cũng phải có một kẻ phải chết.

Tô Đình không muốn chết, cũng không muốn người bên cạnh mình chết, như vậy thì chỉ có cách để Tô Quan Nhi đi chết.

" Không tìm thấy hắn."

Lưu Bạc Tĩnh buông tiếng thở dài, nói ra: "Tô Quan Nhi làm lão ma ngàn năm, sáng lập ra Ma tông đến nay vẫn bất diệt, tự nhiên có bản lĩnh riêng, bây giờ hắn tu thành đại ma có thể so với Chân Tiên, một lòng ẩn nấp, tứ đại thần tướng Nhãn Nhĩ Khẩu Tị của Thiên Đình cũng không tìm ra hắn."

Tô Đình thầm mắng một tiếng, nói ra: "Kẻ này hủy cả Ma tông để ẩn vào Trung Thổ, lại không có động tác gì, hoàn toàn không thể tưởng tượng."

Lưu Bạc Tĩnh trầm giọng nói: "Có lẽ hắn muốn một lần thành chuyện, cũng có lẽ hắn đã làm việc, chỉ là tên đại ma có thể so với Chân Tiên này quá cẩn thận, làm việc cực kỳ bí ẩn, đệ tử đạo môn ở Trung Thổ không phát hiện ra dấu vết để lại mà thôi."

Tô Đình nói ra: "Vị Ngọc Linh tiên tử này sẽ không ở lâu, hiện tại tìm ra Tô Quan Nhi, có thể nhờ nàng tương trợ, nhưng sau khi nàng rời đi, chúng ta muốn đấu với Tô Quan Nhi, chính là chuyện không dễ."

Lưu Bạc Tĩnh đáp: "Sau khi Ngọc Linh tiên tử rời đi, chúng ta có thể mượn danh của nàng, để Tô Quan Nhi có kiêng kỵ."

Nói đến đây, vị lão giả này thở dài một tiếng, nói ra: "Hai triều phân tranh, thế cục hoàn toàn đảo ngược."

Tô Đình khẽ gật đầu, nói ra: " Hoàng đế Đại Chu ngự giá thân chinh, kết quả chết bệnh nửa đường, sĩ khí chán nản, bị tân triều nắm lấy cơ hội, phản kích... Thật sự muốn nói thì vị Hoàng đế vừa đăng cơ của tân triều này thật đúng là người tài ba."

Ánh mắt Lưu Bạc Tĩnh tràn đầy thâm ý, nói ra: "Bây giờ là Đinh Ngôn cầm giữ triều chính, diệt trừ phe đối lập, việc phản kích Đại Chu do một tay hắn thống lĩnh. Vị Hoàng đế mới đăng cơ này tạm thời còn chưa lộ ra dấu hiệu minh quân, ngược lại là Đinh Ngôn mà năm đó Tô Chân Quân giúp hắn thoát ly nô tịch, quả thực là một nhân tài."

Tô Đình sờ sờ mặt, nói ra: "Kẻ này có quyền hành cũng không nhỏ."

Lưu Bạc Tĩnh buồn bã thở dài một tiếng, lại không nhiều lời nữa.

Dường như khí số của Đại Chu đã hết.

Kim Liên biểu tượng cho khí vận nhân gian lại rơi vào tân triều.

Đây vốn không phải định số, lúc trước cũng có Kim Liên hiện thế, rơi vào tân triều, nhưng cuối cùng vẫn bị Đại Chu bình định.

Thế nhưng lần này hiển nhiên bại thế của Đại Chu đã định.

Đây là đại thế của thiên hạ, tiên thần đều không thể tuỳ tiện xúc động.

Ông ta đã từng là người đóng đô ở Đại Chu , cũng là người đạt nền móng tám trăm năm của Đại Chu.

Đại Chu có thể trường thịnh không suy, chính là vì năm đó ông ta hao hết tâm lực, thay đổi pháp luật kỷ cương, bình định lại trật tự, thống nhất các phương.

Bây giờ Đại Chu đã sắp tiêu diệt.

——

Bên ngoài Nguyên Phong Sơn.

Ngọc Linh tiên tử rời núi mà đi.

Tô Đình đi theo phía sau, cười lấy nói ra: "Tiên tử lập tức muốn trở về Hoán Hoa Các rồi sao? Không bằng ở lại thêm mấy ngày, Tô Đình cũng chính muốn thỉnh giáo nan đề trong quá trình tu hành."

Vẻ mặt Ngọc Linh tiên tử như thường, nói ra: "Ngươi là hậu bối của Trần Thanh, đột phá Chân Tiên cảnh như thế nào thì đến hỏi Trần Thanh, không nên hỏi ta. Nhưng hôm nay ta không trở về Hoán Hoa Các, phải trở lại Tử Tiêu Cung."

Vân Cung thấp giọng nói: "Như vậy đệ tử..."

Ngọc Linh tiên tử nói ra: "Bây giờ Trung Thổ đã định, mệnh lệnh của Thiên Đế sắp hoàn thành, vị U Minh Chân Quân này cũng sắp có thể lên trời phục mệnh, trước khi hắn rời núi còn muốn giảng pháp một phen, ngươi có thể lưu lại dự thính, xem Thái Thượng trưởng lão Nguyên Phong Sơn giảng đại đạo diệu pháp có gì khác biệt Hoán Hoa Các ta."

Tô Đình nghe vậy, cười nói: "Tiên tử quá khen, vãn bối chỉ ở cảnh giới Tán Tiên, nào có can đảm so sánh với Chân Tiên?"

Sau khi hắn nói xong thì lấy ra một vật, dùng hai tay dâng lên.

Vân Cung nhìn kỹ lại, chỉ cảm thấy trong đầu ông một tiếng.

Vật kia cực kì cổ quái, giống như tràn đầy mê vụ.

Ngay cả nàng có Dương Thần đỉnh phong, đạt tới cảnh giới Bán Tiên có hư ảo đạo quả, cũng căn bản không thể thấy rõ ràng, ngược lại mê mang đến cực điểm.

"Cảnh giới không đủ, đây không phải ngươi có thể theo dõi."

Ngọc Linh tiên tử thu hồi vật này, chậm rãi nói ra: "Hơn 900 năm qua, thứ này vẫn còn sinh trưởng, chắc là năm đó khi phong vào trấn long trụ, rồi sau đó khi Đạo Tổ thành đạo, được đại đạo quỹ tích ôn dưỡng. Vật này có tác dụng lớn đối với ta, lần này hạ giới mà đến chỉ tiện tay mà thôi, nhận được trận cơ duyên này của ngươi, ta cũng không thể bạc đãi ngươi."

Tô Đình nghe vậy, khiêm tốn nói: "Cũng là vì chính đạo Trung Thổ, Tô Đình sao dám tranh công... Nhưng tiên tử nguyện ý ban thưởng cơ duyên, Tô Đình tự nhiên không dám chối từ."

Ngọc Linh tiên tử vẫy tay, nói: "Ngươi tới đây."

Tô Đình tới gần, chỉ thấy Ngọc Linh tiên tử đột nhiên vung tay áo.

Một trận gió quét tới.

Ánh mắt Tô Đình mông lung.

Một lúc sau, ánh mắt hắn đột nhiên lấp lóe tinh quang.

"Rõ chưa?"

"Đã rõ."