Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 979: Đứng ở thế bất bại




     Kinh thành Tân triều.

Phủ Tề Vân công.

Trong hậu viện.

Ma khí um tùm, đen đậm như mực.

Ma khí này gần như muốn khuếch tán đến toàn bộ kinh thành, đủ để tác động tới tất cả mọi người trong kinh, khiến bọn hắn rơi vào ma đạo.

Nhưng một khoảng cây rừng mọc lên khắp kinh thành, thu ma khí ở trong phủ Tề Vân công.

Vẻ mặt Tô Quan Nhi lạnh lẽo, hắn không sợ Tô Đình, cũng không sợ Thanh Đế, thậm chí hắn không e ngại chư thần trên trời hạ giới vây quét.

Bởi vì nơi này là Trung Thổ ra tay đánh nhau, ở đây, đủ để ảnh hưởng tới khí vận Trung Thổ, nếu như ảnh hưởng lan rộng sẽ giống như đất đai vỡ nứt, khắp nơi hóa thành phế tích, sinh linh chết hết, cũng không phải nói bừa.

Hắn không có cố kỵ, nhưng tu sĩ chính đạo sẽ có điều cố kỵ.

Cho nên hắn không sợ hãi.

Đừng nói Trần Thanh của Nguyên Phong Sơn, cho dù là Đạo Nguyên Tiên Tôn của Thủ Chính Đạo Môn đến tận đây, hắn cũng không e ngại.

Nhưng Tô Đình lại ngẩng đầu nhìn trời, quát to một tiếng.

"Nha đầu!"

"..."

Vẻ mặt Tô Quan Nhi bỗng nhiên nghiêm lại.

Tô Đình này thật sự còn có hậu thủ, không sợ hãi?

Thế nhưng theo hắn biết thì Ngọc Linh tiên tử của Hoán Hoa Các là bạch liên hóa thân có thể trời sinh đã khắc chế hắn đã sớm lên thiên giới, đi về Tử Tiêu Cung, mà không hề có dấu hiệu trở về.

Ngoài Ngọc Linh tiên tử ra, còn có người nào, trong điều kiện tiên quyết không lan đến Trung Thổ, để tru sát hắn?

——

Trôi qua một lát.

Nơi đây vẫn như trước, không có một chút động tĩnh.

Tình cảnh cứng lại.

Bầu không khí có chút yên lặng.

Tô Đình nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói: "Không chơi đâu."

Sắc mặt Tô Quan Nhi trầm như nước, cười lạnh nói: "Phô trương thanh thế!"

Hắn lập tức chém tới một đao!

Hắn sớm đã phong bế hư không, không cho Tô Đình dùng pháp môn phá toái hư không để đào mệnh.

Một đao này hết sức cô đọng, chính là hạng người Chân Tiên cũng không dám chính diện chống cự.

Chớ nói tới chuyện Tô Đình chỉ là Tán Tiên đỉnh phong, dù hắn đã đặt chân vào Chân Tiên cảnh, cũng chưa chắc đã chống cự được.

"Giết!"

Trường đao xẹt qua!

Hư không phía trước đều vỡ ra!

Tô Đình đứng ở nơi đó, toàn thân cứng đờ!

Tràng diện yên tĩnh!

"Tiểu bối, không gì hơn cái này."

Tô Quan Nhi lạnh lùng nói: "Năm đó ngươi liên tục làm hỏng đại sự của ta, ta sớm nên giết ngươi, nhưng phân lượng của ngươi còn quá nhẹ, không đáng đến để bản tọa lộ ra bản lĩnh cấp độ Chân Tiên."

Hắn đột nhiên thu đao, nhìn về phía Thanh Đế Phong Ma Trận, chậm rãi nói: "Trần Thanh, ngươi được xưng là ký danh đệ tử của Đạo Tổ, đặt chân vào Chân Tiên cảnh trước ta, quả thực lợi hại, nhưng cũng không có gì hơn cái này, năm đó vì vây nhốt ta, sáng tạo ra Thanh Đế Phong Ma Trận này, nhưng ngươi có vây được ta một lần không?"

Sau khi hắn nói xong, chỉ thấy đỉnh đầu bốc lên ma khí cuồn cuộn.

Nhưng đúng vào lúc này, hắn lập tức phát hiện ra có khác thường nên nhìn về phía trước đi.

Phía trước vốn nên là "Thi thể", lúc này lại mở to ba mắt, vẻ mặt mờ mịt, mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng hắn.

"..."

Ánh mắt Tô Quan Nhi bỗng nhiên ngưng tụ lại, trầm giọng nói: "Ngươi không chết?"

Tô Đình sờ lên cổ, kinh ngạc nói: "Ta cũng không biết ta chết hay chưa."

Tô Quan Nhi biến sắc, lại bổ tới một đao.

Đao chém qua Tô Đình.

Tô Đình đứng tại chỗ.

"Không chết?" Tô Quan Nhi mặt lộ vẻ kinh hãi.

"Thật sự không chết?" Tô Đình sờ lên cổ, vẻ mặt khẳng định nói: "Còn sống."

"Làm sao có thể?" Tô Quan Nhi tuy là Chân Tiên, cũng không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

"Ta làm sao biết?" Tô Đình chần chờ nói: "Hai ta nghiên cứu một chút?"

"Đi chết đi!"

Tô Quan Nhi chém tới một đao!

——

Trên bầu trời.

Thanh Đế cúi nhìn xuống, nhìn xem một tiên một ma bên trong Thanh Đế Phong Ma Trận.

"..."

Thanh Đế thở dài một tiếng.

Nghe hai người đối thoại, hắn hoảng hốt cảm thấy đây là hai vị hảo hữu đang nghiên cứu một vấn đề khó khăn.

Tiểu tử Tô Đình này quả thực cực kỳ cổ quái.

Nhưng vị tiểu sư muội kia còn cổ quái hơn.

Bản mệnh pháp bảo của Đạo Tổ năm đó, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.

Từ khi Đạo Tổ thành đạo, bảo vật này có thể xưng là vô thượng chí bảo ở phương thiên địa này.

Nhưng vô thượng chí bảo như thế lại được vận dụng như vậy.

"Đây là chuyện gì?"

——

Trong phủ Tề Vân công.

"Ta còn chưa có chết?"

Tô Đình sờ lên cằm, nói ra: "Sao hiện tại ta giống như một hư ảnh?"

Vẻ mặt Tô Quan Nhi nghiêm túc đến cực điểm, hắn nhập ma ngàn năm, có thể so với Chân Tiên, kiến thức sâu rộng, nhưng đây vẫn là lần thứ nhất gặp phải đối thủ như vậy.

Tô Đình ở đối diện rõ ràng là bản thân, nhưng ma đao của hắn chém qua, lại giống như chém một hư ảnh.

"Thiên Lôi kiếm chỉ!"

Tô Đình đột nhiên xuất thủ, điểm ra một chỉ!

Dù Tô Quan Nhi rung động về sự kỳ lạ của Tô Đình, nhưng làm lão ma ngàn năm, hắn cũng không phải hoàn toàn không có phòng bị.

Hắn vung trường đao, lập tức càn quét lôi đình.

Nhưng sắc mặt Tô Đình lập tức đại hỉ.

Tô Quan Nhi lại biến sắc.

"Vương bát đản!"

Tô Đình cười gằn nói: "CMN, hôm nay bản tọa có thể treo ngươi lên đánh mười cái!"

Tô Quan Nhi không làm gì được hắn, hắn có thể đánh Tô Quan Nhi.

Đây quả thực là đứng ở thế bất bại.

Lúc trước Tô Đình dùng thuật ngự kiếm để ôn dưỡng thần đao, nếu như thả trong võ lâm thì có thể xưng là vô địch.

Cũng không phải lúc ấy hắn có võ nghệ siêu tuyệt, cũng không phải hắn vận dụng đạo thuật đến cực điểm.

Mà là bởi vì đối thủ đối diện chỉ có phi kiếm, chỉ có thể chống cự, không có chỗ xuất thủ.

" Lão ma có thể so với Chân Tiên thì thế nào?"

"Có năng lực thì ngươi đánh ta đi?"

"Ngươi lợi hại hơn ta à?"

"Có năng lực ngươi đánh ta đi?"

"Ta không lợi hại bằng ngươi?"

"Ta CMN chính là có năng lực đánh ngươi đấy!"

——

Trên không trung.

Thanh Đế vuốt vuốt lông mi.

Trước kia hắn còn nghĩ sẽ xuống dưới trợ giúp Tô Đình.

Nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không cần hắn xuất thủ.

Hiện nay việc quan trọng nhất của hắn chính là duy trì tòa Thanh Đế Phong Ma Trận này.

Nếu như không cố gắng phong cấm, mà tham dự tru sát Tô Quan Nhi, như vậy tất nhiên sẽ phân tâm đối với trận pháp, chưa hẳn đã vây được.

"Chỉ là... Giết hắn thì giết hắn đi, kêu kiêu căng như thế làm gì chứ?"

——

Ngoài kinh thành.

Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh trước điện đã tới gần.

Khi Tô Đình điều tra ra vị trí của Tô Quan Nhi, ông ta cũng đã định ra ba sách lược.

Dù Ngọc Linh tiên tử đã lên trời, phương pháp tốt nhất chỉ có thể bỏ qua, nhưng mượn dùng danh nghĩa của Ngọc Linh tiên tử để chấn nhiếp Tô Quan Nhi, vẫn còn có thật nhiều biện pháp.

Nào biết Tô Đình lỗ mãng như thế, trực tiếp liền đi tới kinh thành.

Lưu Bạc Tĩnh không cản được, đành phải theo tới.

Nhưn lúc này mới vừa tới, toàn bộ kinh thành đều đã bị Thanh Đế Phong Ma Trận phong tỏa ngăn cản.

"Sao Thanh Đế còn không xuất thủ?"

Lưu Bạc Tĩnh thầm nghĩ: "Thanh Đế không xuất thủ, dù ta cùng Tô Đình liên thủ, cũng chưa chắc có thể thắng được Tô Quan Nhi, càng không cần nói tới chuyện chém giết Tô Quan Nhi... Mà ở chỗ này tru sát Tô Quan Nhi, cũng không an toàn, nơi này là vị trí kinh thành, sơ sẩy một cái, quyền thần hay Hoàng đế tân triều đều chết hết, quả thực làcó ảnh hưởng phá vỡ Trung Thổ."

Dù không phải ở kinh thành, Tô Quan chỉ cần lộ ra bản lĩnh cấp độ Chân Tiên, đủ để xuyên qua Thanh Đế Phong Ma Trận, ảnh hưởng tới toàn bộ khí vận Trung Thổ.

Trong mắt ông ta, cử động lần này của Nguyên Phong Sơn quả thực quá mức lỗ mãng.

Ông ta có thể phát hiện được tranh đấu bên trong cực kì kịch liệt.

Pháp môn của Tô Đình không ngừng bắn ra.

Khí tức cực kì kinh người.

Ma khí cũng cực kì kinh người.

" Tô Chân Quân thật giỏi, lại có thể đấu đến mức này cùng Tô Quan Nhi ở cấp độ Chân Tiên."