Lăng Tiêu Bảo Điện.
Thiên Đình Đế Quân chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía phủ U Minh Chân Quân, vẻ mặt có mấy phần ngưng trọng.
"Bản mệnh chí bảo năm đó của Đạo Tổ, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục."
"Từ khi Thanh Nguyên tổ sư thành đạo, bản mệnh chí bảo đã không còn hiện thế."
"Cửu Lê đã từng suy đoán hoặc là đã cùng hóa vào đại đạo, không còn hình thể, không phân khác biệt cùng Đạo Tổ."
"Hiện tại xem ra, là Đạo Tổ một mực không xuất thủ, cũng không để chí bảo hiện thế."
"Như thế thì một chiếc gương cổ này chẳng phải là bảo vật đệ nhất hiện nay?"
Ánh mắt Thiên Đế ngưng trọng, thấp giọng nói: "Tiểu nha đầu này được truyền bảo vật này, khó trách khi giúp Tô Đình lại có thể khiến Tô Đình dễ dàng chém giết Tô Quan Nhi như thế."
Theo tranh đấu kết thúc, Đế Quân cũng thu hồi ánh mắt.
——
Ngoài Lăng Tiêu Bảo Điện ra, ở Tiên cung cung điện các nơi khác đều có cao nhân nhìn tới động tĩnh ở nơi này.
Ví dụ như Võ Đạo Chân Thần Quách Trọng Kham, hay Nam Thiên thần tướng Khương Bách Giám, Thiên Hà Thủy Sư Trần Chi Vân, Thiên Sư Lưu Bạc Tĩnh trước điện, cùng chư thiên tiên thần, đều thấy cực kì ngưng trọng.
Tô Đình triển lộ ra bản lĩnh, trong hàng ngũ Chân Tiên đã có vẻ cường hãn.
Nhưng nữ tử kia hư thực bất định, đứng ở thế bất bại.
Dưới tình hình như vậy, cho dù là Chân Tiên đỉnh phong, sợ là cũng chưa chắc có nắm chắc thủ thắng.
"Hay cho một vị thiên tử."
"Đây là Tiên Thiên cổ kính năm đó trong tay Thanh Nguyên tổ sư?"
"Ai có thể biết được chứ?"
"Nữ tử này từ Tử Tiêu Cung đến, sợ là đúng rồi."
"Đạo Tổ không gì không làm được, làm sao biết không phải ngài luyện một chiếc gương cổ khác?"
"Đạo huynh nói cũng có lý."
"Nhưng Tô Đình kia đúng là có bản lĩnh cường hãn."
"Tu hành không tới trăm năm đã kinh thiên động địa như vậy, lại cho hắn thêm trăm năm nữa, chẳng phải hắn sẽ bước vào Chân Tiên đỉnh phong?"
"Sau này có lẽ kẻ này có thể ngộ được đại đạo chân lý."
"Thân thành đại đạo không đơn thuần là thiên phú."
——
Giờ khắc này,Tô Đình hoàn toàn không biết các phe nghị luận cùng kinh dị.
Hắn chỉ nhìn nữ tử ở trước mắt đang dần hiện rõ, vẻ mặt kinh ngạc.
"Nha đầu?"
"Ngươi cũng không mù."
Nữ tử kia hừ lạnh một tiếng, nói: "Thế mà không nhận ra ta!"
Tô Đình sờ sờ mặt, nhìn vầng sáng mông lung dần dần tan đi, bất đắc dĩ nói: "Ngươi biến hóa thế này cũng quá lớn, lần trước gặp nhau, ngươi mới cao một thước, bây giờ còn cao hơn ta nửa thước. . . Hơn nữa, lần trước ngươi giúp ta, đã hạ giới đến Nguyên Phong Sơn rồi, vì sao còn không gặp ta?"
Vừa nói xong, sắc mặt Tô Đình lại càng cổ quái.
Vầng sáng mông lung dần dần tan đi.
Ở trước mắt hắn chính là một nữ tử thành thục.
Ngũ quan thanh lệ, dáng người cao gầy, mặc y phục màu nhạt, trên lưng vẫn có đôi cánh trong suốt như cánh ve vậy.
Lờ mờ còn có thể nhìn ra diện mạo tiểu tinh linh lúc trước.
Nhưng tiểu gia hỏa lớn chừng bàn tay đã trưởng thành đại cô nương, còn cao hơn Tô Đình nửa thước.
Nhưng điểm khác biệt nhất chính là trên trán nàng cũng có thêm một con mắt.
Bất ngờ cũng là một thiên nhãn!
Nhưng thiên nhãn này lại là mắt hai mí!
"Bởi vì lần trước ta không mở ra mắt hai mí!"
Tiểu tinh linh có chút nhíu mày, chỉ chỉ mi tâm, vừa chỉ chỉ thiên nhãn một mí ở mi tâm Tô Đình, mười phần đắc ý.
Tô Đình nhìn nàng đắc ý, dường như sau vẻ mặt này còn che giấu cái gì, cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt theo bàn tay nàng như có như không che chắn, rơi xuống trước ngực nàng.
"Nhìn cái gì đấy?"
"Đã lớn như vậy?"
"Cút sang một bên!"
"Khụ. . . Ta nói ngươi cao lớn."
Tô Đình khẽ ho một tiếng, thấp giọng nói: "Ta lại không kỳ thị ngươi, trước kia là tiểu hài tử, bây giờ trưởng thành đại cô nương, vẫn nên lớn một chút thì tốt."
Tiểu tinh linh lập tức giận dữ, lấy bảo kính ra, muốn nện lên đầu của hắn.
"Đại Ngưu đạo nhân! Ngươi làm phản rồi!"
"Đừng nghĩ trước kia ngươi lợi hại, bản cô nương ởTử Tiêu Cung tu hành nhiều năm, mười ngươi cũng không đánh lại ta!"
"Ngươi được bản cô nương tương trợ, đánh chết Tô Quan Nhi thì phải biết bản cô nương đứng ở thế bất bại!"
"Hôm nay ngươi còn dám làm càn, bản cô nương sẽ treo ngươi lên đánh!"
——
Thời gian sau đó, biểu hiện của Đại Ngưu đạo nhân rất an phận.
Bởi vì hắn đại khái so sánh một chút, dù hắn đã tu thành Chân Tiên đỉnh phong, cũng không có hi vọng thủ thắng.
Đây chính là chênh lệch về xuất thân.
Dù sau lưng của hắn có Lục Áp đạo quân.
Nhưng ở vùng thiên địa này, nào có cứng được bằng Thanh Nguyên tổ sư phía sau tiểu nha đầu này?
Chỉ một kiện chí bảo đã đủ để giúp nàng đứng ở thế bất bại.
"Xong rồi. . . Đời này sợ là không có cơ hội xoay người. . ."
Trong lòng Tô Đình nghĩ như vậy, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Trừ phi hắn có thể hóa thân thành đại đạo, thành tựu Đạo Tổ.
Nếu không thì dù có tu luyện tới Chân Tiên đỉnh phong, cũng vẫn bị tiểu nha đầu này đè đầu.
"Ngươi còn muốn xoay người?"
Tiểu tinh linh liếc qua bên cạnh, hơi cúi đầu nhìn xuống Tô Chân Quân thấp hơn nửa cái đầu.
Tô Đại Ngưu thở dài một tiếng, đã không còn ý niệm phản kháng đối với vận mệnh của bản thân.
——
Trong phủ U Minh Chân Quân.
Tiểu tinh linh đánh giá chung quanh, có chút ghét bỏ mà nói: "Ngươi không sắp xếp gì, còn không quét dọn, ngươi ở thế nào vậy?"
Tô Đình sờ sờ gò má, nói ra: "Thiên Đình có chuẩn bị cho ta một nhóm tiên nga tới làm làm thị nữ, nhưng ta cự tuyệt, không thì chắc bây giờ ngươi đã treo ta lên rồi."
Tiểu tinh linh nghe vậy, lập tức hài lòng không ít, gật đầu nói: "Coi như ngươi có chút sáng suốt, nơi này mặc dù không sắp xếp gì, cũng coi như không tệ, sau này ta tới giúp ngươi dọn dẹp một chút."
Tô Đình bất đắc dĩ nói ra: "Ngươi ở Tử Tiêu Cung mới mấy năm? Những năm gần đây, ta liều mạng tu hành, mới vừa đột phá Chân Tiên cảnh, tu vi của ngươi còn ở trên ta. . . Ở Tử Tiêu Cung tu luyện thế nào?"
Tiểu tinh linh giang tay ra, nói ra: "Bản cô nương vốn chính là Chân Thần giữa thiên địa, chỉ là cho tới nay luôn tu hành không đúng phương pháp mà thôi, lần này đến Tử Tiêu Cung, lấy phương pháp tu hành chính xác nhất, để tự thân trưởng thành. . . Lại qua mười năm, ta chính là Chân Thần có thể so với Chân Tiên đỉnh phong."
Tô Đình nghe vậy, thở dài một tiếng, nói: "Đều nói ta cùng Cát Chính Hiên chính là diệu thế song tinh, nhưng qua mười năm nữa, hai người chúng ta cũng không đến được cảnh giới Chân Tiên đỉnh cao. . . Ở đời này, thiên tư tuyệt đỉnh nhất là ngươi mới đúng."
Tiểu tinh linh nháy nháy mắt, nói ra: "Ta cũng nghĩ như vậy."
Sau khi nói xong, nàng ngồi xuống ghế, duỗi ra chân đến, nhìn về phía Tô Đình.
Tô Đình mờ mịt nói: "Có ý tứ gì?"
Tiểu tinh linh nghiêm mặt nói: "Ôm đùi đi! Trước kia không phải ngươi dạy qua ta là khi nhìn thấy nhân vật cường hãn hết sức lợi hại thì phải nhanh lên đi ôm đùi sao? Bản cô nương là ai? Bản cô nương là Chân Thần thiên địa, Đạo Tổ là cha ta, ta mới là cái đùi thô nhất trên đời này!"
Tô Đình nhìn bắp đùi tinh tế thon dài kia, hắc hắc nói: " Không thô một chút nào."
Hắn xoa xoa đôi bàn tay, đang muốn tiến lên ôm đùi.
Nhưngtrong cổ kính, một đạo quang mang bắn ra.
Tô Đình kêu lên một tiếng đau đớn, bị đánh lùi vài chục bước.
"Không biết xấu hổ."
Tiểu tinh linh đầy vẻ khinh bỉ.
Tô Đình cảm thấy bất đắc dĩ, đang muốn nói chuyện, lại cảm giác đạo ánh sáng vừa mới kia dường như đánh vào trong cơ thể của hắn, không thể xua tan.
Đó dường như là một đồ vật thật.
Trong một chớp mắt, Trong đầu Tô Đình hiện lên ngàn vạn suy nghĩ.
"Ngươi lại lừa ta! Còn không phải ngươi nói ôm đùi?"
Ngữ khí của Tô Đình tràn đầy tức giận, nhưng đối với món đồ trong cơ thể kia, lại giống như chưa phát hiện.