*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoan ngọ* vừa qua, thời tiết liền trở nên nóng bức.
(Tết Đoan ngọ: Lễ hội thuyền rồng là một ngày lễ truyền thống của Trung Quốc diễn ra vào ngày thứ năm của tháng thứ năm theo lịch truyền thống của Trung Quốc. Lịch Trung Quốc là âm dương, vì vậy ngày diễn ra lễ hội thay đổi theo từng năm theo lịch Gregory.)
Ba giờ chiều, mặt trời tỏa ra ánh nắng chói chang, lại có gió, quần áo trên người Yến Thời Thu đã khô được một nửa, quần áo không còn cảm giác dính vào người nữa, cậu dứt khoát bỏ khăn tắm ra.
Cậu cầm thẻ nhớ đi vào trong biệt thự, thẳng tới lầu hai.
Đứng ngoài thư phòng, cậu gõ cửa ba cái liền đẩy cửa đi vào.
Quý Vân Niên đã thay sang một bộ quần áo khác, tây trang màu đen được cắt may vừa vặn mặc trên người hắn càng khiến hắn trở nên vô cùng đẹp zai, làm người khác thật khó có thể rời ánh mắt đi.
Hắn ngồi trên ghế sofa, cặp chân dài vắt lên nhau, một tay tùy ý khoác lên tay vịn ghế, một tay khác cầm một quyển sách, ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào, rải trên người hắn vô số vệt nắng, giống như một bức họa đẹp mắt.
Quý Vân Niên nhấc mắt lên, ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc thoáng qua.
Yến Thời Thu đóng cửa, tới ghế sofa đối diện hắn ngồi xuống, nhướn mày: "Nhất thiết phải tỏ ra kinh ngạc như thế sao?"
"Cậu mà cũng biết gõ cửa cơ đấy." Quý Vân Niên cười nhạo.
Yến Thời Thu: "..."
Đù, 'Cậu' mà lại có lúc như thế này sao!
"Thay đổi một chút, sau này tôi sẽ nỗ lực trở thành một đứa nhỏ hiểu chuyện lễ phép, ngoan ngoãn." Nói xong, cậu đứng thẳng lưng, mỉm cười một cái, hai tay đặt trên đầu gối, bày ra tư thế ngồi xuống đặc biệt phải phép.
Quý Vân Niên 'Ha' một tiếng, không tin nổi.
Nhưng hắn cũng không vòng vo ở chủ đề này quá lâu, không nói vòng vo: "Đừng nói nhảm nữa, vào vấn đề chính đi."
Nhìn Quý Vân Niên, Yến Thời Thu trịnh trọng mở miệng: "Đầu tiên, tôi sẽ xin lỗi anh trước, thành thật rất xin lỗi, chuyện giống như hôm nay sẽ tuyệt đối không phát sinh thêm bất cứ lần nào nữa."
Quý Vân Niên nghiêng về sau dựa vào sofa, hai bàn tay đan vào nhau làm lộ rõ khớp xương đặt trước bụng.
"Quá giả tạo, đây là thủ đoạn mới của cậu?"
"Tôi thành thật."
Yến Thời Thu nghiêm túc nói thêm lần nữa: "Tôi xin lỗi."
Quý Vân Niên nhìn Yến Thời Thu suy nghĩ một lúc, dời tầm mắt khỏi người cậu, lãnh đạm nói: "Tôi không biết cậu lại muốn dở trò quỷ gì, nhưng tôi nhắc cho cậu biết, đắc tội đến Quý thị hậu quả, chắc chắn cậu không gánh nổi."
Yến Thời Thu gật đầu nói tiếp: "Cho nên không phải hiện tại tôi đang đầu hàng trước mặt anh đây sao."
Cậu đưa thẻ nhớ cho Quý Vân Niên: "Đây là thành ý của tôi."
Quý Vân Niên không nhận lấy hỏi cậu: "Đây là cái quỷ gì?" (anh từng này tuổi đầu rồi mà không biết hình dạng của em như nào à - thẻ nhớ said)
"Thẻ nhớ của máy ảnh, tất cả hình bị chụp lén lúc nãy đều ở trong này."
Quý Vân Niên nghe vậy, nhìn cậu chòng chọc 3 giây, rốt cuộc cũng cầm lấy, đứng dậy đi về phía bàn đọc sách, đem thẻ nhớ cắm vào đầu đọc thẻ, mở máy tính ra.
Hai đầu lông mày hắn cau chặt lại đem toàn bộ ảnh video xem lại một lần, liền rút thẻ nhớ ra, trở lại phía sofa ngồi xuống, nhìn về phá Yến Thời Thu: "Nói tiếp."
"Người yêu cầu tôi làm việc này là người của Diệp thị, Diệp Bùi Viễn." Yến Thời Thu đã bán đứng chiệt để nhân vật phản diện, còn thuận tiện tiết lộ thông tin: "Anh ta chỉ vừa mới tiếp nhận Diệp thị, trong tòa nhà Diệp thị này cũng có không ít người thấy anh ta không vừa mắt, không phục anh ra, tạo ra nhiều phiền toái cho anh ta, lại vừa vặn hạng mục mà Quý thị nhà anh nhìn thấy cũng bị Diệp thị nhìn trúng, anh ta muốn có được hạng mục đó để củng cố lại địa vị của anh ta trong công ty, mà nhà anh lại là đối thủ cạnh tranh lớn nhất."
Anh ta vốn đang suy nghĩ biện pháp, anh lại vừa vặn về nước, anh ta liền đem chủ ý đánh lên người anh.
Anh là nhị thiếu gia của Quý thị, lại là nhân vật của công chúng, người người ái mộ, một khi trên người anh xuất hiện scandal, cũng đủ để ảnh hưởng đến Quý thị.
Dừng lại một chút, cậu bổ sung: "Hơn nữa, anh ta rất ghét anh."
Quý Vân Niên nghe xong, cũng không có biểu hiện kinh ngạc gì cho lắm: "Quả nhiên là cậu ta."
Quý Vân Niên phản ứng bình thản làm cho Yến Thời Thu có chút buồn bực, không nhận được cảm giác thành tựu: "Anh biết?"
"Lúc đầu có chút không phản ứng kịp, nhưng nghe vế sau cũng đã đại khái đoán được. Dạo gần đây cậu với cậu ta có vẻ rất cao hứng, cậu ta làm cậu yếu đến muốn chết đi sống lại, trừ cậu ta ra còn ai có thể cho cậu nhận được loại chiếu cố như này?"
Quý Vân Niên đổi tư thế ngồi, chân hắn gác xuống, nhìn đôi chân như dài hơn: "Huống chi cậu còn vừa mới nhắc đến nhà tôi, vậy tôi dám khẳng định đây không chỉ đơn thuần là ân oán cá nhân, dùng phương pháp loại trừ cũng có thể dễ dàng đưa ra được câu trả lời."
Yến Thời Thu suy nghĩ một chút, cũng đúng, người đứng sau cậu thật ra thì cũng rất dễ đoán, nếu như ngay cả cái này mà cũng không đoán được thì cái tên Quý Vân Niên kia không xứng đáng làm nhân vật chính.
Hay là cho hắn ăn một gậy.
"Mặc dù nói là như vậy, nhưng tôi rất nghèo, anh cũng chỉ cần đưa cho tôi 8 trăm triệu tệ thôi, đưa nhiều quá tôi cũng không có cách nào để mà từ chối."
Quý Vân Niên nhướn mi: "Nói một các khác đơn giản hơn, ai lại có thể vừa vung tay một lần liền nhận được 8 trăm triệu? Số tiền lớn như vậy, không phải cứ muốn cầm là có thể cầm đâu, nhưng cậu cũng biết, người có năng lực như vậy ngoại trừ nhà tôi ra, thì còn có Diệp gia, Diệp Bùi Viễn."
Yến Thời Thu: "..."
Ôk tôi thua.
Yến Thời Thu: "Những gì cần nói, tôi cũng đã nói xong, chuyện hôm nay có thể xí xóa được không? Sau này hai chúng ta nước sông không chạm nước giếng, tôi đảm bảo sẽ tránh xa khỏi anh."
Quý Vân Niên trầm ngâm một lúc, mới nói: "Tôi thật không nghĩ đến."
Yến Thời Thu không hiểu: "Cái gì?"
'Lý do cậu phản bội lại Diệp Bùi Viễn." Quý Vân Niên nhìn cậu, con ngươi đen kịt không thấy đáy.
Yến Thời Thu chỉ cần nhìn một cái cũng đủ biết, Quý Vân Niên không tin tưởng cậu, ngay cả khi cậu đã lấy cả thẻ nhớ ra.
Nhưng cũng hợp tình hợp lý, một giây trước còn cưỡng hôn người ta, lột quần áo người ta, một giây sau tự nhiên sửa sai, đổi lại đặt cậu trong tình huống như vậy cậu cũng không tin.
(Bản dịch chỉ được đăng tải tại wattpad hen24)
Nhưng cậu vẫn cần biện giải cho bản thân một chút, dù gì cậu cũng đã được sống lại thêm một lần nữa, phải biết quý trọng, cậu không muốn chỉ vì đi dã ngoại mà chết thảm nữa đâu: "Bởi vì tôi muốn làm người tốt nha, trước là do đầu tôi úng nước, tôi cũng không biết bản thân làm gì, vừa nãy tôi mới lấy độc trị độc, rút hết toàn bộ nước trong đầu tôi ra, bây giờ tôi hoàn toàn tỉnh táo."
Quý Vân Niên khoanh tay nhìn cậu, không nói gì.
Yến Thời Thu mặt đối mặt với hắn, mắt lớn trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên cậu chống hai tay vào cằm, hướng về phái hắn mở ra một đóa hoa: "Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, anh nhìn xem ánh mắt tôi chân thành như vậy, khẳng định không lừa gạt anh, những lời tôi nói đều là thật lòng đó nha."
Quý Vân Niên không trả lời, hắn nhìn chằm chằm Yến Thời Thu một lúc lâu sau mới dời tầm mắt ra phía khác nói: "Cậu tốt nhất là nên nói được làm được."
Yến Thời Thu bỏ tay xuống: "Chắc chắn."
"Cứ như vậy đi, thẻ nhớ giao cho anh rồi, anh muốn xử lý nó như nào thì cứ tự nhiên." Cậu dừng lại mọt lúc: "Chắc chắn anh không hy vọng ảnh bị tôi cưỡng hôn truyền ra ngoài đâu đúng không?"
Nghe được ý tứ của Yến Thời Thu trong lời nói, Quý Vân Niên cười lạnh một tiếng, trưc tiếp lấy kéo đem thẻ nhớ cắt thành từng mảnh nhỏ: "Không cần phải khiêu khích tôi, nhìn cái thẻ nhớ này nhiều hơn một chút cũng làm tôi cảm thấy chán ghét."
Yến Thời Thu cười rộ lên: "Vậy thì tôi với anh đều có chung một suy nghĩ rồi."
"Vậy đó, tôi đi đây, hẹn không gặp lại."
"Chờ một chút." Quý Vân Niên gọi cậu lại, nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Ảnh này, chỉ có một bản thôi đúng không?"
Yến Thời Thu gật đầu: "Ừ, chỉ có một bản thôi."
Nói xong với Quý Vân Niên, từ thu phòng đi ra, Yến Thời Thu không tiếp tục đợi trong bữa tiệc, cậu đến phòng vệ sinh tắm rửa một cái, liền rời đi.
Nhưng ra khỏi biệt thự chưa được bao lâu, cậu liền cảm thấy hối hận.
Trong sách cũng không có nói cho cậu biết, con mẹ nó biệt thự này vậy mà lại xây ở trên núi nha, đường này đến cả một cái xe buýt hay taxi cũng không đi được!
Sau khi đi dưới ánh nắng mặt trời lú ba bốn giờ chiều hơn nửa tiếng, quần áo của Yến Thời Thu vốn dĩ cũng đã không nhưng giờ lại thấm đẫm mồ hôi, đầu cảm thấy choáng váng vì phơi nắng.
Thực sự không đi được nữa, cậu lết tới phía dưới bóng cây, co chân lại ngồi xuống đất, chống cằm lên đầu gối.
Ánh mặt trời không chiếu đến, gió vi vu lất phất thổi qua, Yên Thời Thu nhanh chóng cảm nhận được mát mẻ.
Chỉ là đầu càng thêm choáng.
Yến Thời Thu cảm thấy lạnh, không nhịn được hơi co người lại.
Móc điện thoại ra muốn gọi ngưới tới đón, nhưng khi lướt lên lướt xuống một hồi, không có nổi đến một người trùng với số điện thoại trước kia của cậu.
Vậy cũng phải thôi, 'Cậu' trong sách cũng chỉ là nhân vật phản diện bé tí tẹo, đất diễn cũng không nhiều, mỗi lần xuất hiện cũng chỉ là làm công cụ giúp đỡ người ta, cho nên tất nhiên sẽ không có miêu tả cặn kẽ quan hệ của 'Cậu' với mọi người.
Các nhân vật chính khác khi chuyển kiếp không phải sẽ được trang bị đầy đủ sao, vừa kiêu ngạo lại oai phong, có thể đi khắp năm châu bốn bể, thế còn cậu thì sao ngón tay vàng của cậu thất lạc nơi nào rồi?
... Được rồi, cậu không phải là nhân vật chính.
Yến Thời Thu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, thở dài.
Phủi vạt áo hai cái liền đứng lên, cậu bước ra nhìn đường xuống núi xa săm, trong lòng thầm tính toán thời gian một chút... Cậu chọn quay lại đường cũ!
Quay lại trước cửa lớn biệt thự cả người Yến Thời Thu ỉu xìu.
Cả người cậu lảo đảo, vô cùng khó chiu, cắm đầu cắm cổ lủi thủi đi, không để ý tới phía trước có người, liền đụng vào.
Cậu sờ trán một cái, nói xin lỗi: "Thật xin lỗi."
Giọng nói uể oải.
"Thời Thu?" Giọng nói dễ nghe truyền tới trên đỉnh đầu, xen chút kinh ngạc, không có ác ý thậm chí còn có mấy phần thân mật, Yến Thời Thu mờ mịt ngẩng đầu lên.
Người đàn ông trước mặt đéo một chiếc kính vàng nhỏ, áo sơ mi cởi một cúc, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên cánh tay còn vắt áo khoác màu camel*, đứng đó một mình khí chất trên người làm người khác không khỏi không dời được tầm mắt.
Tướng mạo anh cũng hơn người, nhưng cũng không phải là kiểu loại hình tươi đẹp, nhưng nếu càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt, hơn nữa còn có khí chất như lắng đọng, vừa ưu nhã lại mê người.
Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ mặc lễ phục đứng cạnh, cô rất đẹp, dáng người cao gầy, vóc dáng cũng okla, lúc này đang nhìn cậu.
"Em không thoải mái chỗ nào?" Người đàn ông lại mở miệng, nhìn cậu chăm chú, trong ánh mắt toát ra chút quan tâm.
Yến Thời Thu không có biện pháp đem nhân vật trong sách so sánh với người trước mặt, vì vậy không lập tức trả lời lại.
"Văn Sâm, sao anh lại ở đây?" Giọng nói Quý Vân Niên lọ ra kinh ngạc còn có vui mừng cách đó không xa truyền tới, sải bước đi tới, lông mày hắn trông như đang bay. (clm:))) tôi edit câu cuối cười ẻ các chụy iem ạ)
Nghe thấy Quý Vân Niên gọi, Yến Thời Thu rốt cuộc cũng phải đối mặt với người này rồi.
Người đàn ông này chính là Văn Sâm, trong sách chính là một nhân vật chính khác nữa.
Quả nhiên là rất đẹp, Yến Thời Thu nhìn Văn Sâm một cái, ấn tượng đầu tiên của cậu về Văn Sâm rất tốt.
"Bạch Khê gọi tôi tới." Văn Sâm nói.
Quý Vân Niên dừng lại trước mặt Văn Sâm, lại gọi nữ nhân đang đứng bên cạnh anh một tiếng: "Chị Bạch Khê."
Cái tên này nghe có chút quen tai, Yến Thời Thu cần thận nhớ lại tình tiết trong sách, cuối cùng cũng nhớ ra Bạch Khê là ai. Bạch Khê chính là người tổ chức bữa tiệc này, cũng là chủ nhân của biệt thự này, đồng thời cũng là bạn học thời đại học của Văn Sâm, hay nói cách khác cô cũng là em họ của chị dâu Quý Vân Niên.
Lấy lại tinh thần, cậu lại nghe thấy Văn Sâm lo lắng hỏi mình: "Em có phải là đang bị ốm hay không?"
Nhận ra đối phương là ai, lần này cậu buông bỏ cảnh giác, ngẩn ra thành thật nói: "Hình như là thế thật."
Văn Sâm nhướn mày, đưa tay áp lên trán cậu.
"Rất nóng."
Anh Thu tay lại, quay qua hỏi Bạch Khê: "Có bác sĩ không?"
Bạch Khê lắc đầu: "Không có, hơn nữa bình thường tôi cũng không ở đây, thỉnh thoảng cũng sẽ dùng để tổ chức tiệc thôi, cho nên tủ thuốc cần dùng cũng không có."
Văn Sâm nói: "Vậy bây giờ tôi trực tiếp đưa Thời Thu đến bệnh viện."
Bạch Khê mím môi: "Chờ một chút đi Văn Sâm, chị tôi sắp đến rồi, chị ấy cũng không có nhiều thời gian, còn phải lên máy bay lúc 8 giờ tối, tôi sẽ cho người đưa Yến Thời Thu đến bệnh viện, có được không?"
"Cái đó." Yến Thời Thu mở miệng: "Anh họ, không cần phiền anh phải đưa em đi đâu, anh cho em mượn xe đi, em có thể tự đi được, chuyện của chị Bạch Khê quan trọng hơn, em vẫn ổn mà."
"Không được." Giọng nói Văn Sâm nghiêm nghị: "Người em nóng tành như vậy rồi, lái xe kiểu gì? Không muốn sống nữa sao?"
Bỗng nhiên, anh nghĩ đến gì dó, quay đầu nhìn về Quý Vân Niên đứng bên cạnh: "Vân Niên, cậu có rảnh không? Giúp anh đưa Thời Thời Thu đến bệnh viện được không?"
Khóe miệng Yến Thời Thu giật giật, xua tay dứt khoát: "Anh họ, thật sự không..."
"Cứ làm như vậy đi." Bạch Khê chen lời, nói với Quý Vân Niên: "Vân Niên, em giúp chị chuyện này đi, chuyện của chị gái chị hẳn là em cũng hiểu, nhất định phải xử lý càng sớm càng tốt."
Quý Vân Niên: "..."
Yến Thời Thu: "..."
Lúc này Quý Vân Niên mới nhìn đến Yến Thời Thu, hai gò má củ Yến Thời Thu đỏ bừng, đôi môi tái nhợt không có chút máu nào, quả thật ốm cũng không nhẹ.
Bắt được ánh mắt hắn, Yến Thời Thu miễn cưỡng nở một nụ cười đáp lại.
Quý Vân Niên im lặng mấy giây, gật đầu một cái: "Được."