Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 22




- Cái này cho ta sao? Yên Chi cầm hộp phấn trong tay kinh ngạc hỏi.

Đường Kiếp cười hì hì nói: - Đúng thế, hôm nay lúc đi qua Tụ Bảo Trai, nhìn thấy cái này là hàng mới từ Nhai Hải, nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Yến Chi tỉ tỉ. Tỉ tỉ tên là Yến Chi, cái hộp phấn này thì lại càng hợp với tỉ hơn. Vừa hay, mấy hôm trước phu nhân có thưởng cho một ít bạc, sau khi mua thuốc cho nhị lão còn thừa chút ít liền đi mua quà, mong là tỉ tỉ đưng chê.

Thực ra tuổi của nàng không lớn hơn Đường Kiếp, nhưng bởi vì thân phận, người hầu trong Vệ phủ hầu như đều gọi nha hoàn của phu nhân là tỉ tỉ.

Yên Chi lườm hắn một cái, cười nói: - Ngươi đúng là có lòng, chỉ sợ không phải là vô tình mà là cố ý thì phải.

Đường Kiếp cười không đáp.

Tê Hà Giới lục đại phái, có Thiên Tình Tông và Thiên Nhai Hải Các là nhiều nữ nhân nhất, do đó son phấn của nước Nhai Hải xưa nay đều có tiếng, một hộp phấn nhỏ này chỉ là một loại bình thường trong số đó, không có bảy tám trăm tiền thì đừng mong mua được. Nếu nói là Đường Kiếp nhất thời hứng lên mua, Yên Chi tuyệt đối sẽ không tin, tuy nhiên cũng bởi vậy mà lại có cảm giác tốt về Đường Kiếp.

Nhận lấy hộp phấn, Yên Chi nhìn Đường Kiếp, nói: - Ngươi cũng là người biết thức thời, không tồi, chăm chỉ làm việc đi.

Nói xong liền xoay người rời đi.

Nàng cùng không hứa hẹn gì với Đường Kiếp, nhưng Đường Kiếp biết rằng, có món quà này, thì Yên Chi sau này ít nhất sẽ không đến làm phiền hắn nữa.

Đương nhiên, đã tặng Yên Chi quà, thì quan hệ với bọn khác cũng sẽ có lợi.

Cũng may là bây giờ hắn đang phải phải chăm sóc vườn hoa cho tiểu thiếu gia, phải làm các loại hoa tượng, mặc dù trước đây tượng hoa đã làm xong, nhưng mà trẻ con thì hay ham của lạ, cho nên thường thì không lâu lại phải đổi 1 lần.

Nếu như không ngừng thay đổi kiểu dáng, chỉ cần có tài nguyên, cần những thanh sắt hay những cái giá, trong tay Đường Kiếp thật ra cũng đã có một chút quyền lực rồi. Chỉ có điều Vệ Thiên Xung sau khi thưởng thức cái mới, lại không xem trọng quá trình, chỉ xem trọng thành quả, cho nên lại thu lại tên người hầu trẻ tuổi vừa sai đến.

Không có ai giám sát, Đường Kiếp có thể tham ô một số vật phẩm rồi, thậm chí là có cả quyền quyết định mua một số vật phẩm, một số thương gia vì muốn làm ăn với Vệ phủ, cũng muốn nịnh nọt hắn, cho hắn một chút lợi lộc. Do đó thu nhập đen thì đã có rồi, tuy rằng không nhiều, nhưng để dung mua chuộc bọn tôi tớ, lôi kéo quan hệ là đủ rồi.

Về phần tham ô Không tham ô thì làm người hầu làm cái gì?

Các cán bộ muốn thăng chức khắp thế giới, còn có các công vụ viên trường thi, lẽ nào đều vì dân làm chủ hết hay sao?

Tạm biệt Yên Chi, Đường Kiếp trở lại tiếp tục với công việc vườn hoa của mình.

Cái nghệ thuật làm vườn tuy rằng hấp dẫn được tiểu thiếu gia, nhưng cũng làm cho lượng công việc của hắn tăng lên khiến thời gian nghiên cứu trận đạo của hắn ít đi.

Với Đường Kiếp mà nói, trước khi vào học viện mà không hoàn thành nâng cao trận đạo, thì sau này sẽ không có thời gian mà nghiên cứu nữa.

Điều này cũng làm cho hắn có chút phiền não.

Hôm nay hắn nhìn một vườn đầy hoa, trong lòng đột nhiên lóe lên.

Bản thân tại sao lại không dung vườn hoa này để nghiên cứu trận đạo nhỉ?

Trong suốt thời gian này, vì tránh để bị phát hiện, hắn chỉ nghiên cứu lí thuyết, về nội dung trong trận đạo hắn đã sớm thuộc lòng rồi, có thể nói chỉ thiếu cơ hội thực chiến nữa thôi.

Trận đạo của Hư Mộ Dương chú trọng việc học phép tự nhiên, đến tình huống thích hợp.

Đương nhiên, đây là Vệ gia, mấy loại hung trận sát trận là không thể bày được, nhưng một số loại mê cung trận hình thì có thể được. Nếu như cần thiết, còn có thể làm cho tiểu thiếu gia một cái mê cung để chơi, chỉ có điều làm phải cẩn thận, không thể để người khác nhận ra.

Vệ phủ này cũng có Linh Sư nữa, Đường Kiếp tự hỏi nếu muốn giấu được, thì phải ẩn nấp cho thật kỹ mới được..

Những nhu cầu khác nhau thì sẽ có những ứng dụng khác nhau.

Trận thế đa phần là dùng để phòng thủ, nó giống như là một bức tường thành của thế giới cổ đại, là một tấm lá chắn cho một số môn phái lớn dựa vào. Nhưng cũng cần có một số trận pháp sẽ cần để chủ động dụ địch vào, cái này thì trận pháp cần phải có một khả năng ẩn cực kỳ hoàn mỹ.

Quan niệm tự nhiên học phép của Hư Mộ Dương chính là cần phải ẩn, do đó về phương diện bố trí ẩn trận ông ta cực kỳ am hiểu. Ngày xưa có thể dưới sự đuổi giết của Hà Xung mà không động một thanh sắc nào vẫn có thể bày được Bát Môn Tỏa Thiên trận, trước khi khởi động không bị đối phương phát hiện, chính là cái đạo lí này.

Nếu như thế, bản thân phải cố gắng nghiên cứu sự kỳ diệu của ẩn trận.

Hư Mộ Dương trong khi lí giải về trận đạo, đối với ẩn trận có một lí luận chuyên môn, chủ yếu là làm sao để ẩn đi.

Muốn thế ẩn trận tồn tại, thì nhất định phải khiến cho trận thế tự nhiên dung hòa với môi trường xung quanh, khiến từng gốc cây ngọn cỏ tự nhiên kết lại xuất ra trận thế, vạn vật đều có linh, linh khí ở trong đó ẩn đi, cũng là do những tổ hợp khác nhau mà tạo ra tác dụng ứng biến.

Trong trời đất có những thứ Thiên sinh tuyệt địa, tất cả cũng là do vô tình phù hợp với sự vận hành của linh khí, tạo thành thiên nhiên trận.

Đường Kiếp muốn làm, thì phải hiểu được linh khí của từng cây hoa, loài nào, tính chất ra sao, hoạt động thế nào, sau đó thông qua cách bày bố đặc biết khiến chúng tự nhiên kết hợp lại.

Tuy nhiên muốn làm cho trận thế biến thành đồ án, lại có thể phát huy được hiểu quả, thì lại không phải là dễ. Ngay cả lí giải của Hư Mộ Dương cũng không được ghi lại, dù sao thì ông ta cũng chưa phải làm vườn bao giờ. Cho nên Đường Kiếp chỉ có thể tự mình nghiên cứu.

Suốt quá trình nghiên cứu thế mà đã được hơn nửa năm rồi.

Trong khoảng thời gian này hắn chuyên tâm làm vườn kết hợp với trận đạo, cũng không xảy ra chuyện gì không hay. Bọn tôi tớ nhận lợi lộc từ hắn, cũng không đến làm phiền hắn nữa, về phần Thị Mặc Thị Mộng lần trước bị hắn sai bảo, dù vẫn chưa báo thù được, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, muốn giáo huấn hắn ta, nhất thời lại không biết nên làm thế nào, them vào tiểu thiếu gia gần đây cũng khá là thích Đường Kiếp, hánh sự có chút e dè, cho nên thời gian này vẫn gió êm sóng lặng.

Hôm nay Đường Kiếp vẫn bận rộn trong vườn hoa, hắn đang chế tạo một lâm viên mê cung.

Mê cung thực vật là loại trận pháp khó bị phát hiện nhất, người nhìn cho dù là bị lạc đường bên trong đó, thì cũng chỉ nghĩ là chẳng may như thế mà thôi, không thể nghĩ đến là do tác dụng của trận pháp được.

Tuy nhiên nếu để hai thứ kết hợp lại, thì lại không dễ dàng rồi. Mê cung tự nhiên là dựa vào đường đi phức tạp làm căn bản, mà trận pháp lại thông qua sự vận hành của linh khí sinh ra hiệu quả để phát huy tác dụng, hiệu quả của hai thứ giống nhau, nhưng nguyên lí tồn tại lại hoàn toàn tương phản. Do đó nếu đứng bên ngoài mà quan sát cách cấu thành của trận pháp, thật ra chả liên quan gì đến mê cung cả.

Vì thế Đường Kiếp đã vắt kiệt não, mà vẫn không thể tìm được hướng giải quyết.

Hôm nay hắn lại tiếp tục nghiên cứu thăm dò, đột nhiên nghe thấy âm thanh của một cô gái: - A? Đây là cái gì?

Đường Kiếp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái dáng người mảnh mai từ xa đang đi tới, mặc áo hoa nguyệt, chân mang giầy thêu mạ vàng, trên đầu cài cây tram thúy ngọc, từng bước từng bước đi tới, nhẹ nhàng sinh động, nhìn cực kỳ đẹp, theo sau là hai người thị nữ.

Đường Kiếp vừa thấy cô gái, vội vàng hành lễ: - Tứ tiểu thư.

Vị Tứ tiểu thư này, chính là Vệ Điệp con gái của Vệ Thanh Tùng, là chị em họ với Vệ Thiên Xung, lớn hơn Vệ Thiên Xung vài ngày, trong bảy người con của Vệ Đan Bách Vệ Thanh Tùng xếp thứ tư, do đó gọi là tứ Tứ tiểu thư. Đường Kiếp trước kia cũng từng thấy qua hai lần, nhưng chỉ là nhìn từ xa, chả có cơ hội nào để nói chuyện.

Lúc này nhìn nàng tự nhiên đi tới, Đường Kiếp tự nhiên phải chào hỏi.

Vệ Điệp lại nhìn khu vườn đầy cây cối nói: - Ngươi chính là Đường Kiếp? Mấy ngày nay nghe tên của ngươi cũng không ít, mấy ngày trước ta cũng đến xem qua tay nghề của ngươi, làm cũng được lắm. Nhưng hôm nay làm cái gì vậy, sao ta chẳng thể nhìn ra được?

Đường Kiếp vội vàng trả lời: - Là mê cung ạ.

- Mê cung Nghe nói thế, trong mắt Vệ Điệp ánh lên một tia bất đắc dĩ nói: - Vệ gia này bản thân không phải là cái mê cung sao? Sao còn phải phí sức lực để làm cái này nữa?

Giọng điệu mang theo rất nhiều sự bất bình.

Hai nha hoàn đứng cạnh cùng nhau ho nhẹ, Vệ Điệp thì lại giật mình.

Tiểu cô nương cũng không lớn hơn Đường Kiếp là bao, nhìn thì có vẻ rất nhiều tâm sự.

Đường Kiếp coi như không nghe thấy, cười nói: - Vệ phủ gia đại nghiệp lớn, nói là mê cung cũng không sai. Mê cung này của ta nhỏ thôi, lại không giống cái kia, nếu Tứ tiểu thư thích, chi bằng thử xem.

- Thôi đi. Vệ Điệp lắc đầu: - Trong này nhiều đường quá, ta đứng ngoài nhìn mà hoa cả mắt, nếu mà đi vào thật, thì không biết thế nào đây. Cũng khó cho ngươi đã hao tâm phí sức, hy vọng tiểu đệ sẽ thích.

Nàng nhìn Đường Kiếp: - Sao ngươi lại phí công sức như vậy, nghĩ lại thì có phải là vì cái học viện Tẩy Nguyệt kia không?

Đường Kiếp khom người nói: - Nếu có thể đi, tất nhiên là tốt rồi.

Hắn không che giấu tham vọng, trong mắt Vệ Điệp lại lộ ra một tia không cam lòng, oán hận nói: - Dựa vào cái gìDựa vào cái gì mà tôi tớ các ngươi đều có thể đi giành lấy tiên duyên, nữ nhi chúng ta thì đến cơ hội tranh giành cũng không có, Tứ tiểu thư cái gì, còn không bằng một đứa nha hoàn!

Nói xong dậm chân một cái, đã xoay người rời đi.

Đường Kiếp nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng cũng lắc đầu.

Hóa ra là vì chuyện này.

Tiểu thư thậm chí còn không có cơ hội như người hầu, khó trách cô ấy tức giận.

Tuy nhiên Đường Kiếp cảm thấy như này cũng tốt với nàng, vào Vệ phủ thời gian cũng lâu, Đường Kiếp cũng coi như là hiểu ra được nhiều điều.

Vệ phủ này bên ngoài thì đường hoàng, đằng sau lại không biết giấu bao nhiêu là chuyện ác, vị Tứ tiểu thư này nếu không muốn nằm trong bãi nước đục này, tốt nhất là nên rời đi càng xa càng tốt.

Không chừng Vệ Gia Lão Thái Gia cũng có suy nghĩ như thế sao?

Đang nghĩ ngợi, Đường Kiếp đột nhiên trong lòng lóe lên, miệng lẩm bẩm nói: "Mặt ngoài đường hoàng, sau lưng tà ác"

Trong đầu hiện lên lời Vệ Điệp từng nói: "Trong nàynhiều đường quá, ta ở bên ngoài nhìn mà chóng cả mặt"

"Thật đáng chết, tại sao ta lại không nghĩ ra cái này? Ta thật ngốc." Đường Kiếp vỗ một cái vào đầu thầm mắng mình.

Hắn đột nhiên phát hiện bản thân hoàn toàn không cần thiết cứ phải nghĩ biện pháp kêt hợp mê cung tự nhiên và trận pháp.

Sự dung hợp giữa tự nhiên và trận pháp, giống như là sự kết hợp của Quốc sản tranh thủy mặc với tranh sơn dầu. Mặc kệ là cố gắng thế nào đi nữa, thật ra đều là chả đâu vào đâu.

Nhưng nếu nghĩ ngược lại, nếu bên trong mê cung tự nhiên bố trí một trận pháp khác thì sao?

Dù là không thể dung hợp, nhưng kết hợp đơn giản là tốt rồi.

Bên ngoài là mê cung tự nhiên, bên trong là mê cung trận pháp. Bên ngoài là dùng để lừa dối người xem, dùng để che chắn cho trận thực, hai thứ cùng nhau tồn tại, tự nhiên thành kín mít không chút kẽ hở, tại sao lại cứ phải dung hợp lại cơ chứ?

Như vậy giống như là trong mỗi góc độ của một bức tranh thủy mặc lớn, giấu một điểm của tranh sơn dầu, nếu không chú ý thì căn bản là không nhìn ra được. Chẳng may bức trnah thủy mặc này bản thân đã mang một ít màu đậm, thì lại càng dễ ẩn nấp hơn.

Ẩn nấp!

Ẩn nấp mới là chân lí, mà không phải là dung hợp một cách chân chính.

Có một số lúc, bản thân suy nghĩ không phải là không đủ phức tạp mà là không đủ đơn giản!

Lúc này Đường Kiếp hoàn toàn tỉnh ngộ, thầm mắng mình lãng phí thời gian, lại sửa lại lần nữa, lần này không cưỡng ép chúng dung hợp nữa, mà mượn cái mê cung tự nhiên này ẩn đi sự tồn tại của trận pháp thật sự.

Bởi vì trận pháp này diện tích không lớn, tác dụng chỉ có hạn, nếu không phải quan sát dựa vào phương pháp đo linh khí, thì cho dù có là Linh sư cũng không thể phát hiện được.

Hai ngày sau đó, Đường Kiếp đại công cáo thành, tự mình mang tiểu thiếu gia đi một chuyến.

Vệ Thiên Xung ở trong mê cung quay đến chóng mặt hoa mắt cũng không thể đi ra, cảm thấy thú vị, liền hô vui vui, mà không ý thức được là bên trong có linh trận đang âm thầm tác dụng.

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Kiếp chính thức thực sự dùng trận đạo vây khốn một người, trong lòng vui sướng, cảm giác trận đạo này cũng có chút thú vị, đã có vài phần thích thú rồi.

Không khỏi nhớ tới lời Hư Mộ Dung nói, âm thầmkhó hiểu, lẽ nào ta thật sự có tình với trận đạo mà không biết?

Cuộc sống những ngày sau đó, Đường Kiếp không ngừng biến đổi phương pháp thay đổi trận pháp, các loại mê cung kỳ lạ cổ quái làm cho Vệ Thiên Xung chơi không biết mệt.

Đương nhiên, để vừa ý vị tiểu thiếu gia này, thỉnh thoảng Đường Kiếp cũng sẽ âm thầm thả Vệ Thiên Xung ra khỏi mê cung, Vệ Thiên Xung không biết là do Đường Kiếp nhường, chỉ tự cho là bản thân lợi hại, càng phấn khích mà hét to, hoàn toàn không biết tâm trạng của bản thân đã bị Đường Kiếp không chế trong tay rồi, muốn hắn vui thì hắn vui, muốn hắn thất vọng thì hắn thất vọng.

Lúc làm một người có tâm trạng bị người khác khống chế, thì coi như là người này đã bị khống chế hoàn toàn. Tiểu thiếu gia càng ngày càng nhìn Đường Kiếp bằng một con mắt khác, cách Đường Kiếp cũng ngày một gần, điều này cũng khiến Thị Mặc Thị Mộng cũng càng nhìn Đường Kiếp càng không thuận mắt, những suy nghĩ thù địch trước kia đã biến mất giờ lại dần dần quay trở lại.

Hôm nay Vệ Thiên Xung đang lúc rảnh rỗi, chợt nảy ra ý tưởng, quyết định đi Nghênh Long Sơn ăn đồ nướng.

Từ đồ nướng này cũng là Đường Kiếp dạy hắn, có lúc Vệ Thiên Xung và Đường Kiếp nói chuyện, Đường Kiếp cũng sẽ kể một số chuyện cho Vệ Thiên Xung nghe, kể một số chuyện thú vị.

Những thanh niên hiện đại bây giờ thường thích tự nướng đồ, cũng bị Đường Kiếp thuận mồm kể ra.

Đối với trong núi hoang vu mang bếp lò ra nướng thịt, Vệ Thiên Xung lúc đầu tuyệt nhiên không để ý, lần này không biết nghĩ thế nào, lại muốn thử một phen.

Hắn quyết định gọi Đường Kiếp đi theo