"Nhìn cái bộ dáng này, nếu như không đệ trình danh thiếp, sợ là sẽ bị đánh đòn a." Triệu thị trong mắt tràn đầy kinh diễm, thầm nghĩ quả nhiên là người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân.
Tô Dự làn da trắng nõn, ngũ quan kỳ thật không thể nói rõ chỗ nào đặc biệt xuất sắc, chỉ là đặt cùng nhau thì vừa đúng, nhiều một phần liền quá mức cương liệt, giảm một phần liền có vẻ nhu nhược. Ngày thường bị xiêm y vải thô che dấu, có vẻ có chút mặt xám mày tro, nay đổi quần áo, liền hiện ra đôi mắt ôn nhuận kia, nếu cầm thêm một quyển sách nơi tay, chắc chắn sẽ bị nhận thành Giang Nam tài tử.
"Bị đánh đòn?" Tô Dự sửng sốt, như thế nào còn có chuyện như vậy, cho tới nay không ai nói cho hắn nha!
Triệu thị gật gật đầu, trong mắt tràn đầy tiếu ý, "Năm đó Đồng di nương có tiếng là mỹ nhân, con lớn lên quả nhiên rất giống nàng." Đồng di nương là chỉ mẹ đẻ Tô Dự, đã qua đời, đây vẫn là lần đầu tiên Tô Dự từ miệng mẫu thân nghe được chuyện có liên quan đến bà, trước kia chỉ biết là bà là nữ tử Giang Nam, xuất thân đàng hoàng.
"Đúng không......" Bất quá Tô Dự hiện tại cũng không có tâm tình nghe chuyện này, hắn quan tâm trọng điểm là không có nộp danh thiếp sẽ bị đánh đòn!
Từ xưa đến nay, các đời lịch đại yêu cầu đối với tuyển tú đều bất đồng, hoàn toàn xem tâm tình hoàng đế. Đại An triều dân phong tương đối cởi mở, Tô Dự vẫn cho rằng nơi này cùng Tống Đường không sai biệt lắm, cũng không quá để ý, chẳng lẽ hoàng đế này là Đường Huyền Tông, trong nhà có mỹ nhân không chịu tiến cung thì phải mất đầu sao?
Tô Dự phát hiện mỗi lần mình tới gặp mẫu thân, đều có thể phát hiện ra đại lục mới, không phải kinh hỉ thì chính là kinh hách.
Trở về đem bản sách luật pháp lật qua một lần, về việc con cháu huân quý tất yếu dự tuyển quả thật có một điều được ghi lại rõ ràng trong văn bản, chỉ là không có nói không dự tuyển có trừng phạt gì. Tô Dự buồn rầu không thôi, nếu là phạt tiền, phạt không được gả cưới, ngược lại là hoàn hảo, nếu là đánh bằng roi, aizzz... roi, là một người hiện đại chưa chịu qua khổ, hắn thật đúng là thừa nhận không được.
Tiên Mãn Đường buôn bán cả ngày, không phải giờ cơm thì bán đồ ăn vặt và nước trà. Ăn vặt chính là hải sản nướng, nước trà chủ yếu là nước ô mai và trà gừng, loại đơn giản, mà đều là thứ có sẵn, chưởng quầy và Tô Dự lúc này đều tương đối thanh nhàn.
Chưởng quầy kỳ thật chính là Viên tiên sinh, bởi vì lý thuyết Tô Dự kinh doanh rất tiên tiến, Viên tiên sinh sợ mấy lão chưởng quầy kia không tiếp thu được, đơn giản tự mình bước lên đỉnh trước, thêm Chiêu vương gần đây cũng không có nhiệm vụ gì mới giao cho hắn, nên hắn liền mỗi ngày đúng giờ xuất hiện ở mặt sau quầy.
Đem một mưu sĩ cơ hồ có thể đảm nhiệm chức Tể Tướng ném tới trong tiệm cơm làm chưởng quầy, Tô Dự tổng có một loại cảm giác tàn phá vưu vật, nhìn Viên tiên sinh tươi cười đầy mặt đem tiền lẻ khách nhân thưởng cho cất vào tay áo liền ê răng, quả nhiên là người không thể nào không có khuyết điểm, Viên tiên sinh thế nhưng lại có loại đam mê làm chưởng quầy kỳ quái này.
Thừa dịp lỗ hổng rảnh rỗi, Tô Dự mời Viên tiên sinh đến hậu viện nghỉ chân, nếm thử món ăn mới hắn làm.
"Ta còn tưởng là chuyện gì," Viên tiên sinh nhìn Tô Dự buồn rầu, ha ha cười, "Tô thiếu gia hỏi ta ngược lại là hỏi đúng người rồi."
Về việc tuyển tú, Tô Dự nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể hỏi Viên tiên sinh, những người hắn quen biết hoặc là không phải huân quý, hoặc là so với hắn còn trẻ hơn, đối với quy củ Hoàng gia tuyển phi biết rất ít.
"Quy củ tuyển phi này là do tổ tiên định ra, danh thiếp là vì để cho Tông Chính Tư duyệt lại danh sách, trước kia con cháu huân quý không nhiều như vậy, căn bản không cần danh thiếp, Tông Chính Tư trực tiếp đem danh sách báo lên. Nay con cháu huân quý đông đúc, tướng mạo nhân phẩm tốt xấu lẫn lộn, Tông Chính Tư không có nhiều nhân thủ như thế, lúc này mới bảo các nhà chủ động nộp danh thiếp lên......" Viên tiên sinh tựa hồ cái gì cũng biết, nói ra đạo lý rõ ràng, đem toàn bộ quy trình Hoàng gia tuyển phi giảng giải một lần, thậm chí còn đem nhân tố chính trị mịt mờ ẩn hàm bên trong phân tích một phen.
Dựa theo Viên tiên sinh thuyết pháp, bởi vì quy củ của Đại An hoàng thất nên con cháu huân quý phần lớn là nguyện ý tham gia đại tuyển, chung quy một khi được tuyển vào cung, tước vị trong nhà liền chắc chắn là hắn hưởng, nam tử lại sinh không ra hài tử, cuối cùng vẫn là được thả về, nếu may mắn ở trong cung được phong, đi ra liền thăng tước vị. Mà không tham gia đại tuyển, chính là buông tay cơ hội lộ mặt trước mặt hoàng thất, cũng chính là biến thành buông tay kế thừa tước vị.
Bình thường đến thời gian, nữ tử mỗi gia đình huân quý vừa độ tuổi đều sẽ dự tuyển, mà nam tử còn lại là người thừa kế gia tộc hướng vào, như vậy chỉ cần một đến hai người là được, cũng không phải ai cũng đều đi cả.
Bởi vậy, Tông Chính Tư đa số đều là căn cứ vào danh thiếp mà duyệt lại danh sách, đối với người không có trình danh thiếp, tại thời điểm không thiếu người để tuyển sẽ bị xem nhẹ.
Lọc ra vài câu của Viên tiên sinh trong mớ bòng bong liên quan chính trị kia, Tô Dự thở ra một hơi thật dài, xem ra Triệu thị chỉ là đùa một chút mà thôi.
"Bất quá......" Viên tiên sinh dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, lời vừa chuyển nói, "Nếu như Tông Chính Tư đột nhiên tích cực lên, nên trình bái thiếp lại không trình, là phải bị đánh hai mươi trượng."
Tô Dự: "......"
Đi tới đi lui, sự tình lại về đến điểm xuất phát.
Về nhà, sau khi Tô Dự lục lọi tìm kiếm một lúc lâu, cũng không tìm được danh thiếp hắn làm mất kia, buồn rầu không thôi. Sớm biết liền đem bái thiếp nộp lên, dù sao đi hồ lộng một chút cũng không bị chọn trúng, so với bị người ta điều tra ra rồi đánh một trận vẫn tốt hơn.
—0—
Hoàng cung Đại An, trong điện vàng cột đỏ khắc rồng, rường cột chạm trổ.
Trên cửu long bảo tọa, đế vương trẻ tuổi của Đại An triều, thân mặc minh hoàng cổ̀n phục, một tay chống cằm, không yên lòng nghe đám đại thần phía dưới thượng tấu.
"Khởi bẩm hoàng thượng, danh thiếp con cháu huân quý Tông Chính Tư đã duyệt lại hoàn tất, Hộ bộ cũng đã đem danh sách con cháu quan lại trình lên, đại tuyển quyết định là ngày ba tháng chín." Quan viên Lễ bộ nâng hai phần danh sách nói.
Đôi mắt đẹp như nhắm mà không nhắm hơi hơi mở ra, dừng một lát, lại không chút để ý nói: "Trình lên."
Quyển danh sách con cháu quan viên so với con cháu huân quý rõ ràng nặng hơn rất nhiều, An Hoằng Triệt hơi hơi nhíu mi, mở quyển huân quý kia ra, nhìn lướt qua liền khép lại, lại nhìn về phía một bản khác, hai ngón tay chầm chậm chạm lên mặt trên, nhưng không lật xem.
Triều đình nhất thời lặng ngắt như tờ.
"Hoàng thượng, trong cung đã ba năm chưa từng đại tuyển, thần cho rằng lần này nên chiêu mộ phi tần bỏ thêm vào hậu cung, liền tự tiện làm chủ, cho phép con cháu quan viên tam phẩm trở xuống ở ngoài kinh nhập vào danh sách." Người đứng đầu quan văn bước ra khỏi hàng nói.
Người này là đương triều Thừa Tướng, Thái Phó của thái tử - Lộ Mậu Công, đồng thời cũng là biểu huynh của Thái Hậu.
Quan viên ngoài kinh quá nhiều, muốn cho tất cả con cháu của đám quan viên này dự tuyển, hưng sư động chúng như vậy, tất nhiên phải hao tài tốn của. Đạo lý này ai cũng biết, nhưng trong triều đình chính là không có ai lên tiếng phản bác.
An Hoằng Triệt cầm lấy bản danh sách kia, nhìn lướt qua mọi người trong đại điện. Bạn đang
Các quan vÄn hết thảy cúi Äầu không dám nhiá»u lá»i, có mấy võ tÆ°á»ng có vẻ có chút cÄm giáºn cÅ©ng không ai má» miá»ng.
"Rẹt rẹt â" Má»t tiếng giòn vang, trên triá»u Äình nÆ¡i mà cây kim rÆ¡i cÅ©ng có thá» nghe thấy nà y có vẻ cá»±c kỳ chói tai, quyá»n danh sách tháºt dà y kia không biết bằng cách, nháy mắt bá» xé nát.
"Nhiá»u chữ nhÆ° váºy, trẫm nà o từng thấy qua!" An Hoằng Triá»t âm thanh lạnh lùng nói, "Chá» tháng chÃn cái gì, Äầu tháng ba liá»n Äại tuyá»n, ngà y mai Äem danh sách má»i trình lên Äây." Nói xong, cÅ©ng không Äợi má»i ngÆ°á»i phản ứng, Äứng dáºy phất tay áo rá»i Äi.
Lặng im, lặng im kéo dà i.
VÄn võ Äại thần ÄÆ¡ tại ÄÆ°Æ¡ng trÆ°á»ng, thừa tÆ°á»ng cà ng là chết Äứng tại chá».
"ChÆ° vá» Äây là Äá»nh á» trong nà y Än cÆ¡m trÆ°a sao?" Äứng á» vá» trà cao hÆ¡n thừa tÆ°á»ng, cÅ©ng chÃnh là ngÆ°á»i ngá»± báºc dÆ°á»i hoà ng Äế ngáp má»t cái, chÃnh là Chiêu vÆ°Æ¡ng Äiá»n hạ còn chÆ°a tá»nh ngủ.
VÄn võ Äại thần lúc nà y má»i phản ứng lại, hÆ°á»ng vá» phÃa hoà ng tá»a trá»ng rá»ng hà nh lá»
bãi triá»u.
"Hoà ng huynh tùy hứng cÅ©ng không phải ngà y má»t ngà y hai, cữu cữu chá»u nhiá»u trách nhiá»m chút." An Hoằng Ấp Äến gần Lá» Máºu Công vui tÆ°Æ¡i há»n há» nói.
Lá» Máºu Công ngoà i cÆ°á»i nhÆ°ng trong không cÆ°á»i liếc mắt nhìn Chiêu vÆ°Æ¡ng máºp mạp, "VÆ°Æ¡ng gia nói quá lá»i, Thánh Thượng bất mãn tá»± nhiên là do thần tá» lo lắng không chu toà n."
Äầu tháng ba sẽ Äại tuyá»n, con cháu quan lại ngoà i kinh cÄn bản không ká»p và o kinh thà nh. Lá»
bá» Äà nh phải suá»t Äêm gấp gáp thiết láºp danh sách má»i, Tông ChÃnh TÆ° cÅ©ng sá»t ruá»t báºn rá»n hoảng há»t gia tÄng nhân lá»±c, miá»
n cho thá»i Äiá»m Äại tuyá»n nhân sá» quá Ãt.
Trên triá»u Äình gió ná»i mây tan lan Äến gần chá» Tô Dá»± Äang bình tÄ©nh sinh hoạt, không quá mấy ngà y, danh sách của Tông ChÃnh TÆ° liá»n ÄÆ°a xuá»ng.
Tô Dá»± Äang á» háºu viá»n má»i Chiêu vÆ°Æ¡ng nhấm nháp món Än má»i, Äá»t nhiên gia Äinh duy nhất của Tô gia nghiêng ngả lảo Äảo chạy và o, "Nhá» thiếu gia, trong nhà nói ngà i nhanh chóng vá» Äi, Tông ChÃnh TÆ° phái ngÆ°á»i Äến nhà tuyên danh sách, chá» tên muá»n ngà i trá» vá» má»i tuyên!"
"Ầm!" Cái ÄÄ©a Äá» Än trong tay Tô Dá»± rá»t xuá»ng Äất, cứng ngắc quay Äầu nhìn vá» phÃa An Hoằng Ấp, "VÆ°Æ¡ng gia, ngà i có thá» nghÄ© biá»n pháp giúp ta ná»p bá» sung danh thiếp Äược không?"
"A?" Äang Än vui vẻ Chiêu vÆ°Æ¡ng lÄng lÄng ngẩng Äầu.
Tác giả có lá»i muá»n nói: Tiá»u ká»ch trÆ°á»ng:
Äá» Äá»: Ná»p bá» sung danh thiếp là m cái gì?
Miêu công: Hừ, khẩn cấp muá»n gả cho trẫm nhÆ° váºy, tháºt sá»± là xấu há»
Äá» Äá»: Ta nhÆ° thế nà o cảm giác không phải có chuyá»n nhÆ° váºy [â_â]
Miêu công: [ yên lặng Äè lại cái Äuôi Äá» Äá» ] Äúng không?
Äá» Äá»: Hắn khẳng Äá»nh khẩn cấp ......QAQ