Tiên Ngạo

Chương 13: Thiên Nhã lâu giữa hồ sen




Lưu Hồ Tử thu lấy bạc, sau đó nói tiếp:

- Yên Chi lâu này là do bốn thứ tửu lâu. thanh lâu. lữ điếm, đồ trường tốt nhất toàn thành hợp lại. Ngươi nhìn xem. bắt đầu từ dãy lầu kia chạy thẳng tới Tử Trúc Lâm ngoài thành, toàn bộ là sản nghiệp của Yên Chi lâu. Hơn nữa bên cạnh Tử Trúc Lâm còn có một cái hồ nhân tạo, có thể nói xinh đẹp tuyệt trần.

- Đây là tửu lâu lệ thuộc Thạch gia. chủ yếu phục vụ cho Thạch gia và khách thương qua lại, khách từ trong núi ra. Tất cả hào khách, thương đội ra vào núi. đều ghé vào đây ân xài rất nhiều, thật ra cũng vì muốn nịnh hót Thạch gia. Có thể nói thu nhập của riêng Yên Chi lâu đã bằng một nửa thu nhập của huyện thành Sơn Trúc, ngươi nghĩ xem địa bàn này có phồn hoa không, có phiên phúc không?

- Tuy nhiên chuyện này đổi với ngươi mà nói cũng không đáng là gì. kè khống chế Yên Chi lâu chính là đệ tử đời thứ ba mươi ba của Thạch gia, Thạch Thiên Long. Nghe nói Sở dĩ Tổng đường có thể mời được sư huynh đệ của bọn họ là Bạch Thiếu môn chủ tương trợ. chính là nhờ quan hệ của Mã Đường chủ lôi kéo y. cho nên nhất định Bạch Thiếu môn chủ sẽ dặn đò. Thạch Thiên Long tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi.

- Chúng ta hãy tới đó chào hỏi trước, sau khi được Thạch Thiên Long thừa nhận, có thể nói rằng coi như ngươi đã khống chế chặt chẽ được phố Ngọc Kiều này. Mỗi mồng Một đầu tháng, ngươi phái thu phí trên phố này, đây là số lượng cố định, đến lúc đó sẽ có tiểu đệ báo cho ngươi con số cụ thể.

- Nhưng có một điểm phái chú ý. Yên Chi lâu cũng phái thu. tuy rằng thu nhiều ít chúng ta không tính, nhưng đây là quy củ. tuyệt đối không thể phá. Nhớ kỳ bất kể cửa hàng nào cũng phái giao tiền, không giao tiền sẽ đổ máu. sẽ chết người. Đây là đạo sinh tồn của chúng ta, là giới hạn cuối cùng tuyệt đổi không thể phá.

- Tuy nhiên chỉ cần y tán thành ngươi, vậy nhất định sẽ giao nộp. Đưa tiền cửa trước cho chúng ta, chúng ta cũng phái đưa lại bằng cửa sau cho y.

- Phí mà chúng ta thu mỗi tháng, một nửa trong đó phái nộp cho quan phủ. thật ra cùng chính là Thạch gia. ỡ một góc độ nào đó. chúng ta chính là người thu thuế cho Thang quốc. Số tiền còn lại. ngoại trừ một số nhất định nộp cho phân đà. còn lại chính là thu nhập của ngươi. Đây là ta chỉ nói sơ qua với ngươi, đúng rồi. ngươi đã có Sư gia chưa, những chuyện rườm rà như vậy. giao cho Sư gia là ổn thỏa.

Dư Tắc Thành đáp:

- Ta đã mời được hào hữu Cao Phong của phụ thân ta ngày trước, ngày mai ông ấy sẽ tới đây.

Lưu Hồ Tử gật gật đầu nói:

- Cao Phong ngoại hiệu Thạch Trung Thủ Du ư? Ha ha, lão đệ quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Ngươi đã có lòng như vậy. ta sẽ ủng hộ ngươi, bất quá ngươi phái đè chừng Đàm Nhị Lang, ỵ thấy ngươi có tiên thuật, sẽ không ra mặt đối kháng với ngươi, nhưng những trò nho nhỏ sẽ có không ít.

Nghe vậy. Dư Tắc Thành lập tức hiểu rõ tâm tư Lưu Hồ Tử. Vừa rồi trong tiệc rượu. Đàm Nhị Lang chi tỏ ra tôn trọng Thạch Thiên Vân. nhưng không chút để ý tới Lưu Hồ Tử. Đợi đến khi Thạch Thiên Vân già rồi giao ra chức vị Đà chủ, nếu Đàm Nhị Lang nhận chức vị này. vậy chức Sư gia của Lưu Hồ Tử nhất định bị ngựời khác cướp mất. tuyệt đối không có kết quả tốt. cho nên lão mới thể hiện thiện ý với Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành lập tức nói:

- Cảm tạ Lưu gia chi điểm, có chuyện gì xin Lưu gia cứ tận tình chi dạy. Tiểu tử sẽ tuyệt đối nghe theo.

Lưu Hô Tử đáp:

- Hay. hay lắm.

Vừa đi vừa nói. bất giác bọn họ đã tới trước của Yên Chi lâu. Yên Chi lâu là một thạch lâu ba tầng, đây chỉ là mặt trước, hậu viện mới chân chính là nơi ăn chơi. Dù là mặt trước nhưng cũng sang trọng vô cùng, khí thế đường hoàng, trên cột. vách thạch lâu điêu khắc rất nhiều tranh thần thoại Xuân Thu. truyền thuyết thượng cổ. mỹ nữ. hiệp sĩ. dã thú. hào kiệt... trông sống động vô cùng, quả nhiên bất phàm. Trước Yên Chi lâu còn trải thảm đỏ. vừa nhìn đã thấy toát ra khí thế phú quỷ sang trọng.

Trước cửa có mười tám tên hầu nam còn trẻ. thông mình lanh lợi. chuyên lo việc dắt ngựa, khuân vác hành lý cho khách nhân. Còn có sáu tên tiếp tân chuyên tiếp đãi khách nhân, cho dù có bề ngoài rách rưới cũng tỏ ra hết sức nhiệt tình, đối xừ bình đăng, mời khách vào trong.

Lưu Hồ Tử vừa tới. lập tức có tiếp tân tới đón chào mời mọc:

- Lưu gia tới 1'ồi. mời ngài mau vào trong. Tiêu Thúy rất nhớ ngài. Chúng ta vừa lấy về một Số Nữ Nhi Hồng, là hảo tửu đo Thiên Tỉnh lâu của Mộc quốc chồn cất đã hai mươi năm. tuyệt đối thơm ngon!

Lưu Hồ Tử khoát tay nói:

- Chậm đã, lần này ta tới đây là có chính sự. Đây là Chấp Sự mới tới của phân đà Sơn Hổ chúng ta, Long đầu Đại ca Dư Tắc Thành của phố Ngọc Kiều, hiện tại chúng ta cố ý đăng môn bái phòng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Dứt lời. lão lấy ra một danh thiếp, trịnh trọng đưa cho tên tiếp tân. Tên này lập tức tắt hẳn nụ cười, tiếp lấy danh thiếp bằng hai tay, trầm giọng nói:

- Xin hai vị chờ một chút, tiêu nhân lập tức thông báo.

Dứt lời bèn quay người tiến vào Yên Chi lâu. Lưu Hồ Từ và Dư Tắc Thành chờ ờ bên ngoài, chi trong thoáng chốc, lập tức bên trong vang lên một tráng cười phóng khoáng, một đám người đang chậm rãi bước ra.

Lưu Hồ Tử hạ giọng khẽ nói:

- Thành rồi. người đó chính là Thạch Thiên Long, trước kia Dã Lang bang đổi Chấp Sự. bắt quá chi cho một tên quản sự ra tiếp đãi mà thôi. Xem ra thể diện của lão đệ rất lớn. không ngờ Thạch Thiên Long đích thân ra nghênh đón.

Người đi ra đầu tiên là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn oai phong, giống như một đại hán vai hùm lưng gấu. chính là Thạch Thiên Long. Y đi tới cạnh Dư Tắc Thành, ôm chặt Dư Tắc Thành vào lòng, sau đó mới nói:

- Bạch lão đệ của chúng ta khi đi đã cố ý đặn dò. phái chăm sóc Dư lão đệ cho thật tốt. Hôm nay rốt cục cũng tới rồi, hay lắm. quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!

Nói xong buông Dư Tắc Thành ra. hắn bèn thi lễ:

- Tiền bối...

Thạch Thiên Long nói:

- Tiền bối cái gì, ta là Đại ca của Bạch lão đệ. cũng chính là Đại ca ngươi, gọi Đại ca là được!

Dư Tắc Thành lại nói:

- Đại ca mạnh giỏi, tiểu đệ mới vừa xuất đạo. mong được Đại ca chiếu cố nhiều hơn...

Thạch Thiên Long đáp:

- Khách sáo gì chứ. ta vừa gặp đệ đã thấy có duyên, nhớ kỳ. đệ là đệ đệ ta. Tất cả mọi người nghe cho rõ, Đây là đệ đệ ta, trong huyện thành Sơn Trúc, nếu ai dám chọc tới hắn chính là chọc tới ta. ta sẽ đập người đó!

- Lưu Hồ Tử. lão về nói với Đàm lão Nhị. nếu y dám động tay chân với đệ đệ ta. ta sẽ chặt gãy cặp chân chó của y. khiến cho y trở nên tàn phế!

Những lời này, Thạch Thiên Long nói bằng một giọng rất lớn, vang vọng khắp phố. nói Đàm Nhị Lang không chút lưu tình, tỏ ra thái độ ủng hộ Dư Tắc Thành tới cực điểm. Tuy rằng Dư Tắc Thành biết thật ra y nể mặt Bạch Hà Tích mới có thái độ như vậy. nhưng thấy ỵ hết sức nhiệt tình. Dư Tắc Thành vẫn cảm thấy lòng mình ấm áp. Đây là cơ hội. hắn nhất định phái nắm chắc, mượn thế mà làm.

Dư Tắc Thành bèn kêu lớn:

- Hay lắm. ta nhận vị ca ca này. sau này nếu ai chọc giận huynh đệ cũng sẽ phế y đi!

Dư Tắc Thành nhân cơ hội mà làm. phát ra lời thề hào sảng, chuyện này tương dương với hai người lập thệ kết đồng mình, xem như bắt lấy lời nói vừa rồi của Thạch Thiên Long, không cho y có cơ hội hối cải.

Mọi người nghe vậy đều cho lời nói của một thằng lỏi con như vậy, không ai để ý. Nhưng bọn họ đã quên mất một câu: "Chớ nên khinh thường người trẻ tuổi!"

Thạch Thiên Long cũng tỏ ra sửng sốt, y cần thận quan sát Dư Tắc Thành, sau đó cười

nói:

- Hảo, hảo tâm cơ. quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Đi. chúng ta vào uống vài chén rượu!

Dứt lời liền kéo Dư Tắc Thành vào Yên Chi lâu. Lưu Hồ Tử cười cười, cũng theo sau tiến vào. Được Thạch Thiên Long dẫn đường, mọi người đi vòng vo qua vài con hẻm phồn hoa. đi sâu vào dãy lâu các san sát của Yên Chi lâu.

Đi được một lúc. sau khi vượt qua một ngọn già sơn. đột nhiên phía trước sáng bừng, xuất hiện một hồ nước rộng chừng một mẫu. xa xa chính là Tử Trúc Lâm ngoài thành.

Giữa đám núi non không ngờ lại có một hồ nước như vậy. Tuy rằng không lớn. nhưng sông Ngọc Khê chảy qua hồ này. Đây là hồ nước chảy. trong đó cá nhiều vô số, toàn là một loại cá chép vảv sặc sỡ. Trên mặt hô. sen nỡ lác đác vài chỗ. làm nổi bật Cảnh sắc mặt hồ. trông như tiên Cảnh nhân gian. Giữa hồ có một tòa lầu gồ hai tầng, đứng sừng sững chơ vơ giữa mặt nước, được điêu khắc chạm trô công phu. trong lầu nghe văng văng có tiếng đàn vọng lại. Phong cảnh như chốn thần tiên khiến cho Dư Tắc Thành lập tức ngần ngơ.

Thạch Thiên Long nói:

- Không sao đâu đệ đệ. Đây là Thiên Nhã lâu. có đẳng cấp cao nhất trong Yên Chi lâu chúng ta.

Dứt lời. y bèn bước xuống hồ. bước trên mật nước đi về phía Thiên Nhã lâu ở giữa hồ. Dư Tắc Thành cả kinh, quan sát thật kỹ mới phát hiện ra. thì ra dưới chân có một chiếc cẩu phao ngang mặt nước, cho nên trông như Thạch Thiên Long đang bước trên mặt nước.

Dư Tắc Thành theo sát phía sau. mọi người đi trên cầu phao trông như tiên nhân đạp sóng mà đi, xuyên qua mảng hoa sen nổi bập bềnh, tiến vào trong Thiên Nhã lâu trên mặt nước.

Lúc vào tới Thiên Nhã lâu. Dư Tắc Thành quan sát kỹ mới phát hiện ra. hóa ra phía dưới là nền đá cầm thạch, không phải cầu phao trôi nổi trên mặt nước.

Vào trong lầu. trang hoàng bài trí bên trong quả thật khiến cho người ta ngạt thở. Thậm chí trên tưởng còn được đát vàng khám ngọc, bày biện vô số tranh chữ của các nhân vật nổi danh, hơn nữa bố cục vô cùng hợp lý. khiến cho người ta cảm thấy bội phục trong lòng.