Tiên Nghịch

Chương 457: Thiên Vận Thất Tử




Lúc này đã gần đến buổi trưa, mặt trời chói chang nhô lên cao, tỏa ra từng trận hơi nóng. Vương Lâm mặc áo tím, tóc dài phất phơ theo gió, có một cảm giác rất phiêu dật.
 
Đi trên đỉnh Tử Tông Sơn, dọc đường phàm là Tử Tông đệ tử nhìn thấy Vương Lâm, không kể gần xa, đều dừng bước cung kính ôm quyền, xưng hô là thất sư tổ!
 
Vương Lâm trên đường đi, dần dần trong lòng có chút hiểu ra. Thiên Vận Tông này không hề giống như những tông phái trên Chu Tước Tinh trong việc phân chia vai vế, mà kế thừa môn phái thượng cổ tu tiên lấy thứ tự nhập môn trước sau để xác định.
 
Vì thế, nếu không phải là người đột nhiên nhập môn như Vương Lâm, hơn nữa việc phân chia vai vế lại vô cùng nghiêm khắc, thì sẽ không bao giờ xuất hiện việc thay thế.
 
Điều này cũng giải thích vì sao Tôn Vân năm đó rõ ràng đã trở thành Thiên Vận Thất Tử, nhưng thấy Triệu Tinh Sát vẫn phải gọi một tiếng đại sư huynh như trước!
 
Tử Tông Sơn thật lớn, Vương Lâm từ trước tới giờ đã tra xét nhiều lần, giờ phút này cũng không còn xa lạ, chỗ hắn đi tới là Phẩm Linh Các của Tử Tông!
 
Lầu các này là chỗ các đệ tử hằng ngày lĩnh đan dược linh thạch, lệnh bài mà Bạch Vi lấy chính là từ nơi này.
 
Thân là đệ tử của Thiên Vận Tử tất nhiên sẽ được hưởng thụ một vài quyền lợi, ví dụ như tiên ngọc sẽ được một lượng nhất định. Vừa rồi hắn nghe Bạch vi nói về việc này, nên lúc này mới tới đây lĩnh tiên ngọc.
 
- Nếu muốn tranh đoạt danh hiệu Thiên Vận Thất Tử, bản lãnh nhất định phải đạt tới Anh Biến Trung Kỳ! Ở Thiên Vận Tông này, Vương Lâm ta phải làm một người ương ngạnh, nơi này cũng không phải là nơi cần phải che giấu khả năng, một khi chính mình yếu thế, chỉ sợ lập tức sẽ bị người khác giẫm nát trong lòng bàn chân. Thậm chí Thiên Vận Tử cũng ngầm đồng ý với loại hành vi này, nếu không, chắc chắn sẽ không xuất hiện cảnh tượng chém giết lúc trước!
 
Một khi đã như vậy, ta muốn xem Vương Lâm ta rốt cuộc trong Thiên Vận Tông này sẽ đi được tới đâu, chỉ cần không động chạm đến sư tôn Thiên Vận Tử, ở đây tất cả đều cứ theo tự nhiên mà làm!
 
Vương Lâm trong mắt lóe lên tinh quang.
 
Phẩm Linh Các nằm ở lưng chừng núi, trên một bình đài rộng lớn. Lầu xây chín tầng, từ xa nhìn lại thấy linh lực bên ngoài nồng đậm, trào ra như sóng gợn, khuếch tán khắp nơi.
 
Toàn bộ lầu các được tạo thành tử thanh ngọc, trông tràn ngập một cảm giác tang thương, dường như đã trải qua gió mưa vô số năm tháng vậy, thậm chí bên ngoài còn có một số tảng đá đã biến thành màu xám.
 
Một ít dây leo màu xanh biếc từ những khe hở của lầu các mọc ra, quấn quýt bao trùm khắp tầng một. Trên những dây leo này cứ một đoạn lại có những đóa hoa màu tím nho nhỏ xuất hiện, màu sắc yêu dị, tỏa ra hương thơm động lòng người.
 
Ở phía dưới lầu còn có một tòa trận pháp khổng lồ. Trận pháp bao phủ toàn bộ tòa nhà, đặt Phẩm Linh Các ở trung tâm trận.
 
Trận pháp này nhìn tử xa tạo thành hai mặt âm dương, lần lượt thay đổi, cảm giác như là lực lượng hỗn độn vậy. Trong đó tỏa ra ba luồng khí tức cường đại, dường như muốn phá trận lao ra.
 
Ba cỗ khí tức này hóa thành ba đạo bạch ngân cực dài, chạy vòng quanh bên trong trận pháp, nhưng quỷ dị ở chỗ chúng lại không bao giờ va chạm vào nhau.
 
Bên ngoài Phẩm Linh Các đang có một nam tử trung niên ngồi khoanh chân. Hắn mặc hắc y, hai hàng lông mày như kiếm, mặt trắng như ngọc, ba chòm râu dài từ cằm buông xuống, phớt phơ trong gió, thoạt nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt.
 
Tu vi người này toàn bộ được ẩn dấu đi, trừ phi là người có tu vi cao hơn hắn, nếu không không thể phát hiện ra được. Hắn ngồi ở nơi đây, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không để vạn vật trên thế gian này vào lòng. Toàn bộ tâm thần của hắn hiện giờ đều tập trung vào một vật đặt phía trước hắn Trước người hắn đạt một trường kiếm dài bảy thước. Thân kiếm xanh biếc, tỏa ra u quang, dưới ánh mặt trời, trong phạm vi mấy trượng xung quanh thân kiếm đều được bao phủ bởi màu xanh này.
 
Vương Lâm đứng ở cửa sổ của Phẩm Linh Các, ánh mắt bình thản nhìn người này.
 
- Tu vi của người này là Hóa Thần đại viên mãn, nhưng trên thân thể lại có một luồng kiếm ý được cực ẩn dấu rất sâu !
 
Nam tử trung niên đó lúc này mở bừng hai mắt, khi nhìn thấy Vương Lâm ở cách đó không xa liền ngẩn ra một chút, sau đó lập tức đứng lên, ôm quyền cung kính nói:
 
- Đệ tử Trương Hướng Phàm, ra mắt thất tổ sư! Thanh trường kiếm xanh biếc nọ ngay khi người này đứng lên liền hóa thành một đạo lục quang, dung nhập vào trong cơ thể người này, trong nháy mắt liền biến mất.
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn vào mi tâm của Trương Hướng Phàm, trầm ngâm một chút rồi bình thản nói:
 
- Có thể cho ta mượn phi kiếm của ngươi đánh giá một chút được không?
 
Trương Hướng Phàm sửng sốt, gật đầu nói:
 
- Phi kiếm của đệ tử chẳng qua chỉ là vật tầm thường, ở phường thị dưới chân núi cũng có thể thấy không ít, thất tổ muốn xem tất nhiên là được.
 
Vừa nói hắn vừa điểm lên mi tâm một cái, quát khẽ một tiếng. Chỉ thấy một đạo lục quang từ trong mi tâm lóe lên, hóa thành thanh trường kiếm dài bảy thước. Từng tiếng kiếm ngân vang lên.
 
Ánh mắt Vương Lâm bình thản, tay phải chụp vào khoảng không một cái, lập tức thanh trường kiếm xanh biếc đó liền bị hắn cách không chụp lấy, cẩn thận xem xét.
 
Vừa rồi khi Trương Hướng Phàm thu hồi phi kiếm, một tia kiếm ý toát ra của người này liền hoàn toàn biến mất. Hiện giờ Vương Lâm nhìn thấy thanh kiếm này, vừa liếc mắt một cái liền nhận ra thứ phát ra kiếm ý không phải là Trương Hướng Phàm mà là thanh phi kiếm này!
 
Tay trái nhẹ nhàng vuốt ve thanh trường kiếm xanh biếc này, tâm thần Vương Lâm chấn động. Nếu là người ngoài nghề thì khó có thể phát hiện ra kiếm ý trên Tiên kiếm, dù là có phát hiện ra cũng chỉ có thể cảm thấy kiếm này bất phàm mà thôi. Nhưng Vương Lâm vừa rồi trong nháy mắt khi cảm nhận được tia kiếm ý này thì tâm hồn liền lập tức chấn động. Một thứ cảm giác hết sức tinh tế đột nhiên trào dâng trong lòng hắn.
 
- Chu Dật.
 
Vương Lâm trầm tư.
 
Tia cảm ngộ trên thanh phi kiếm này rõ ràng là của Chu Dật năm đó hóa thân thành kiếm hồn tản mát ra!
 
Chu Dật năm đó sau khi truy kích kiếm tôn Lăng Thiên Hậu đã hơn trăm năm mà một chút tin tức cũng không có!
 
Giờ phút này Vương Lâm lần đầu tiên cảm nhận được kiếm ý của Chu Dật. Nếu hắn không có bảo tháp chứa ý cảnh vấn đỉnh của Chu Dật đã nhiều năm thì cũng không thể vừa nhìn đã có thể nhận ra kiếm ý trên thanh kiếm này!
 
Kiếm ý ẩn chứa trên thanh kiếm này chỉ có một tia. Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát, tay phải vuốt trên thân kiếm một cái, lập tức màu xanh trên thân kiếm càng đậm, lóe lên một cái liền có một tia sáng xanh từ trong đó bay ra, hóa thành một điểm sáng xanh biếc lơ lửng trước người Vương Lâm.
 
Nhìn điểm sáng này, Vương Lâm than nhẹ, tay phải chụp một cái, nắm lấy điểm sáng này. Hắn ngẩng đầu nhìn Trương Hướng Phàm đang ngẩn ngơ không hiểu gì, nói:
 
- Trên thanh kiếm này có một tia kiếm ý của cố nhân của ta. Ta lấy đi nhưng sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi cầm lấy ngọc giản này, trong đó có mười tám đạo cấm chế. Ngươi đem khắc cấm chế này lên một thanh thượng phẩm phi kiếm bất kì cũng khiến uy lực của nó gia tăng gấp mấy lần!
 
Nói xong, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, cầm một ngọc giản ném cho Trương Hướng Phàm.
 
Về phần thanh phi kiếm xanh biếc nọ Vương Lâm cũng trả lại. Trương Hướng Phàm vẻ ngoài cung kính nhưng trong mắt lộ ra vẻ đau đớn như cắt da cắt thịt. Sau khi tiếp nhận ngọc giản, vốn hắn không hy vọng gì, nhưng thần thức vửa đảo qua một cái, thân thể hắn liền chấn động, nét mặt lộ vẻ không tin.
 
Một lúc sau, hắn ngẩng mạnh đầu lên nhìn Vương Lâm, cung kính nói:
 
- Tạ ơn thất sư tổ!
 
Trương Hướng Phàm tu luyện tới này, kiến thức phi phàm. Hắn vừa liếc một cái liền phát hiện ra mười tám đạo cấm chế này rất bất phàm, toàn bộ đều là cấm chế công kích, hơn nữa điểm trọng yếu nhất là mười tám cấm chế này không ngờ có thể tăng cường hỗ trợ chồng lên nhau, cực kỳ hiếm thấy. Trương Hướng Phàm không thể kìm được nội tâm đang kích động. Hắn hận không thể lập tức bế quan, đem toàn bộ mười tám cấm chế này khắc lên phi kiếm. Đến lúc đó dưới sự gia tăng của cấm chế, trong đám Hóa Thần hậu kỳ thì hắn chẳng còn phải sợ kẻ nào!
 
Mười tám cấm chế này chẳng qua chỉ là hai trong số mười chín tổ hợp cấm chế mà Vương Lâm sau khi tìm hiểu mũ rơm của Vân Tước Tử mà đưa ra, muốn để Cấm Phiên có thể đạt được chín ngàn chín trăm chín mươi chín tổ cấm chế thì số lượng này còn lâu mới đủ.
 
- Ta tới đây là vì muốn lấy tiên ngọc!
 
Vương Lâm cũng không nói lời thừa, thẳng thắn nói.
 
Trương Hướng Phàm vội vàng gật đầu, nói:
 
- Thất sư tổ, mỗi tháng người được một trăm viên tiên ngọc. Xin người đưa lệnh bài cho ta, ta sẽ mở truyền tống trận cho người.
 
Vương Lâm nghe vậy liền vung tay phải lên, một cái lệnh bài bay ra.
 
Trương Hướng Phàm sau khi tiếp nhận liền cung kính lui lại phía sau vài bước, xem xét một chút trên mặt đất, hai tay tính toán gì đó, cuối cùng ánh mắt lóe lên, cầm lệnh bài đột nhiên nhấn xuống phía mặt đất một cái.