Tiên Nghịch

Chương 572: Hướng đi của Tham Lang




- Hạt châu Thiên Nghịch này rốt cuộc có nguồn gốc thế nào, vì sao Tu Chân Liên Minh chú ý tới nó như thế… Thiên Nghịch châu này theo ta đã mấy trăm năm, trừ có thể nghịch biến thời gian gần như không có thần thông khác. Mặc dù là trốn ở bên trong nhưng nếu gặp người thần thông cực lớn, cũng sẽ bị phát hiện mà không thể che giấu.
 
- Hạt châu này, xem thế nào cũng giống như một vật vô dụng, cho dù là nghịch biến thời gian cũng chỉ có hiệu quả lớn với tu sĩ cấp thấp. Đối với tu sĩ bậc cao mà nói, còn không có sức hấp dẫn bằng một số lượng tiên ngọc.
 
Vương Lâm thầm than, nhìn về phía xa xa, ánh mắt sắc như dao, hắn thì thào lẩm bẩm:
 
- Đệ tử Đại La Kiếm Tông ở trong quận Thiên Yêu vốn có năm người do Thần Long cầm đầu. Sau khi Mạt Dương chết, bọn họ dù chưa xác định nhưng ít nhiều cũng sinh ra hoài nghi ta. Với phương thức hành sự của Đại La Kiếm Tông, sợ là sẽ lập tức phái người đến hỏi. Nhưng bọn họ lại không có hành động.
 
Căn cứ vào trí nhớ Hợi Trư, lúc ấy Tham Lang ở trong quận Hỏa Yêu hình như phát hiện cái gì bí ẩn. Hiện tại đã mười năm qua đi, ở trong quận Thiên Yêu chỉ có Hợi Trư bị lưu lại, ba người còn lại đã lần lượt đi tới quận Hỏa Yêu gặp Tham Lang… Lúc trước Tử thử cũng nhất định là đi hội hợp, nửa đường vì nảy sinh sát cơ với ta cho nên mới bỏ mạng Tham Lang này rốt cuộc phát hiện cái gì… Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên.
 
- Đáng tiếc có Tham Lang kia ta cũng không có cơ hội tiếp tục sưu tập kiếm khí của Lăng Thiên Hậu. Tuy nhiên việc này có gấp cũng không được.
 
Khóe miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười lạnh, thân hình nhoáng lên một cái dùng Đại Na Di mà đi.
 
- Trận chiến tranh này đối với ta mà nói là thời cơ tốt nhất để sưu tập khí sát lục, không thể bỏ qua. Nhưng sức lực một mình ta có hạn, việc này… Chắc phải làm như vậy!
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ lạnh lẽo, thân hình biến mất.
 
Trận chiến quận Hỏa Yêu, Vương Lâm không tham gia, hắn một đường Na Di, vài ngày sau về tới bộ lạc Luyện Hồn ở quận Thiên Yêu. Bộ lạc Luyện Hồn trải qua hơn mười năm phát triển, thế lực đã có chút quy mô, trở thành một trong bốn bộ lạc lớn nhất ở nơi Thiên Yêu Man hoang.
 
Vương Lâm trở về khiến cho toàn bộ lạc đều sôi trào, rất nhiều người trong tộc tuy không có gặp qua Vương Lâm, nhưng miệng truyền miệng đã xem Vương Lâm thành một loại như Cổ Yêu ở trong lòng, đều được cúng bái.
 
Thung lũng kia càng là thánh địa trong lòng bọn họ!
 
Sau khi Vương Lâm trở về lập tức triệu tập Thập Tam và Âu Dương Hoa, chọn tuyển ra hơn vạn người trong tộc. Mỗi một người Vương Lâm đều tặng cho một đạo sát lục khí. Đạo sát lục khí này ở trong cơ thể bọn họ, phàm là người bị bọn họ giết đều có thể hóa thành sức sống bị hút vào trong sát lục khí trong cơ thể.
 
Theo một vạn người này giết chóc càng nhiều, sát lục khí trong cơ thể sẽ biến thành càng mạnh mẽ. Thậm chí ở vào lúc cực kỳ nguy cơ có thể tự động chuyển hóa thành Sinh Mệnh Lạc Ấn, bảo hộ một vạn người này an toàn.
 
Theo sau, một vạn người này được phái ra tiến vào trong chiến trường quận Hỏa Yêu. Vương Lâm cũng không để cho bọn họ gia nhập quân Thiên Yêu mà tản ra tự phát triển. Đối với những người này, Vương Lâm chỉ có một yêu cầu. Đó là không ngừng giết chóc để nuôi dưỡng sát lục khí trong cơ thể!
 
Một vạn người đối với trận đại chiến mấy ngàn vạn yêu binh tham gia mà nói không là gì cả. Điểm này Vương Lâm hiểu được, cho nên hắn lập tức phái Âu Dương Hoa và Thập Tam, tặng pháp bảo. Cho bọn họ ba tháng thời gian mang theo người trong tộc còn lại thôn tính ba bộ lạc khác ở trong quận Thiên Yêu!
 
Mà chính hắn thì cả ngày ngồi trong thung lũng, không ngừng khắc sâu lạc ấn nguyên thần ở trên Tán ma. Đồng thời cũng dùng thời gian còn lại để tu bổ Cấm phiên.
 
Ba tháng thời gian chỉ chớp mắt đã qua, có pháp bảo của Vương Lâm giúp đỡ, ba bộ lạc còn lại từng cái bị Thập Tam và Âu Dương Hoa xâm chiếm. Một lượng lớn người ngoại tộc bị uống Yêu đào, thành thành viên trong bộ lạc Luyện Hồn.
 
Đối với những người trong tộc mới chưa tu luyện qua thuật Luyện hồn, Vương Lâm trực tiếp lấy Tôn hồn phiên ra. Hắn rung một cái, hàng loạt hồn phách bay ra dưới sự khống chế của Vương Lâm, từng cái tiến vào trong cơ thể những người mới này, cũng không thương tổn hồn phách bọn họ mà là lựa chọn hình thức cùng tồn tại.
 
Theo sau, Vương Lâm đem sát lục khí trong cơ thể tràn ra, rồi phân biệt dung nhập vào cơ thể những người này. Như thế đợt thứ hai gồm ba vạn người bị phái ra tiến vào quận Hỏa Yêu.
 
Bộ lạc Luyện Hồn còn lại không ít người trong tộc, Vương Lâm thi triển thuật Đại Na Di, sau nhiều lần đem mọi người toàn bộ từ vùng Man hoang này di chuyển đi. Địa điểm hắn lựa chọn là một nơi chiến trường viễn cổ nơi ở năm xưa của Tán ma kia.
 
Tại tòa ma tháp lúc trước, Vương Lâm dùng thần thông ngưng thành một tòa tháp cao, sau đó hắn khoanh chân ở trong đó. Về phần những người trong tộc, bắt đầu ở trong này sinh sôi nảy nở.
 
Hàng loạt gian phòng đơn giản được tạo nên, không lâu sau nơi này nghiễm nhiên thành một bộ lạc mới.
 
Thời gian vụt qua, lại mười năm!
 
Trong mười năm này Vương Lâm ở trong tháp không đi ra nửa bước.
 
Ba lộ đại quân quận Thiên Yêu đánh vào trong quận Hỏa Yêu, quận Hỏa Yêu đều có sách lược phù hợp triển khai chém giết. Khắp nơi trên chiến trường chém giết không ngừng.
 
Mười năm chiến tranh chẳng qua chỉ là bắt đầu.
 
Ở trong mười năm này, lần lượt từng đợt người trong tộc mang theo sát lục khí của Vương Lâm gia nhập vào chiến trường. Đồng thời một bộ phận bộ lạc Luyện Hồn cũng liên tục tìm kiếm mục tiêu. Đó là những bộ lạc nơi hoang dã của quận Hỏa Yêu.
 
Chiến tranh ở quận Hỏa Yêu dường như bị Vương Lâm quên đi. Hắn ở lại trong tháp mười năm, cả ngày khoanh chân thổ nạp, Nguyên thần khắc họa lạc ấn lên Tán ma. Hắn đang chuẩn bị, chuẩn bị trước kỳ hạn trăm năm thực lực của mình có thể càng mạnh. Chỉ có như thế mới có thể hoàn thành giao hẹn với Cổ Yêu.
 
Mười năm thời gian này không ngừng thổ nạp khiến cho tu vi Vấn Đỉnh sơ kỳ của Vương Lâm càng thêm củng cố.
 
Hắn có thể cảm giác được, sát lục khí tản ra ngoài tuy cũng có tiêu tan, nhưng càng nhiều lại trưởng thành mỗi ngày. Những người trong tộc trong cơ thể có sát lục khí, theo bọn họ giết chóc càng nhiều mà an toàn càng được bảo đảm. Thực lực cũng sẽ càng mạnh!
 
Cho đến bây giờ, tổng số sát lục khí của hắn đã đạt tới mười vạn. Mười vạn sát lục khí này dung nhập vào cơ thể mười vạn người trong tộc, không ngừng lớn mạnh.
 
- Lấy giết để nuôi giết, sau trận chiến tranh này, ta thật muốn nhìn một đạo sát lục khí có thể chia làm mấy đạo!
 
Ở trong tháp, Vương Lâm mở mắt, ánh mắt như điện giống như sét đánh, một cỗ lực lượng mênh mông cuồn cuộn từ trong tháp khuếch tán truyền ra.
 
Ở ngoài tháp là một mảnh đất trống phạm vi mười dặm, ở bên ngoài là từng căn nhà được xây lên, xa xa nhìn lại rậm rạp kéo dài mấy trăm dặm.
 
Đây là bộ lạc Luyện Hồn mới!
 
Từng tháng đều có người trong tộc trở về mang theo một số lượng lớn tù binh bộ lạc trong quận Hỏa Yêu. Quy mô bộ lạc Luyện Hồn đang phát triển mạnh!
 
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, vỗ túi trữ vật. Quả cầu cấm chế phong ấn Diêu Tích Tuyết bay ra. Tay phải hắn hư không sờ một cái, quả cầu vỡ vụn thân hình Diêu Tích Tuyết xuất hiện trong tháp.
 
Dáng vẻ Vương Lâm lạnh lùng, chậm rãi nói:
 
- Ngươi ngẫm nghĩ thế nào rồi?
 
Trên người Diêu Tích Tuyết không hề trần trụi mà mặc một bộ quần áo màu lam. Sau khi nàng xuất hiện đôi mắt đẹp trợn trừng nhìn Vương Lâm, cắn răng nói:
 
- Trong lòng ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Mười năm này những gì nên nói ta đều đã nói cho ngươi. Ngươi còn muốn thế nào!
 
Trong thời gian mười năm, Vương Lâm hỏi ý Diêu Tích Tuyết nhiều lần. Nỗi hận của Diêu Tích Tuyết đối với Vương Lâm đã chôn thật sâu ở đáy lòng. Đồng thời nàng cũng lo sợ một số thủ đoạn của Vương Lâm.
 
Tâm thần của nàng đã bị Vương Lâm mở ra một lỗ hổng. Lỗ hổng là nói cho Vương Lâm phương pháp sử dụng Huyết hồn đan!
 
Sau khi lỗ hổng xuất hiện, dưới thủ đoạn của Vương Lâm, Diêu Tích Tuyết gần như sụp đổ. Tuy là vẫn chưa nói ra tất cả, nhưng ít nhiều nói ra một ít bí ẩn!
 
- Ngươi nói động phủ kia là một vị Tiên đế lưu lại, vậy động phủ Tiên đế này cùng với những chuyện khác làm sao ngươi biết được?
 
Diêu Tích Tuyết cắn môi, vấn đề này thủy chung nàng không muốn trả lời.
 
- Ngươi ở trong tay ta đã hơn hai mươi năm, không muốn giành được tự do sao. Ngươi nếu nói toàn bộ cho ta, ta có thể đáp ứng với ngươi, sau khi rời khỏi đất Yêu Linh sẽ thả ngươi rời đi!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên không người biết, từ từ nói.
 
Bên trong tiếng nói của hắn lộ ra một đạo ma niệm. Đây là sau khi hắn mười năm không ngừng gia tăng lạc ấn trên Tán ma, từ trên Tán ma học được một thần thông nhỏ.
 
- Ta có thể nói toàn bộ cho ngươi, nhưng người phải lấy đạo tâm của ngươi thề. Sau khi rời khỏi đất Yêu Linh, ngươi sẽ thả ta đi!
 
Diêu Tích Tuyết than nhẹ, thấp giọng nói.
 
- Ngươi không có tư cách cùng ta nói điều kiện. Chuyện Vương mỗ đáp ứng ngươi nhất định sẽ không nuốt lời! Nói, ngươi có thể có một đường sống, không nói, ta vĩnh viễn phong ấn ngươi!
 
Thanh âm Vương Lâm bình thản nhưng lại lộ ra một cỗ ý lạnh.
 
Diêu Tích Tuyết vuốt tóc, nhìn Vương Lâm hồi lâu, nàng hạ giọng nói:
 
- Phụ thân ta từng nhắc nhở ta không nên cùng ngươi là địch. Lúc ấy ta rất là khó hiểu không biết vì sao phụ thân biết ngươi. Lúc đó ngươi chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi. Mặc dù được Thiên Vận tử thu làm đệ tử nhưng với sự hiểu biết của ta với phụ thân, thân phận của ngươi, tu vi của ngươi, tất cả mọi thứ của ngươi không có khả năng làm phụ thân chú ý!
 
- Cho nên ta không nghe lời ông ấy. Hiện tại ta có chút hiểu được, vì sao phụ thân ta nói đến ngươi… Vương Lâm vẻ mặt như thường, lạnh lùng nhìn nàng.
 
Diêu Tích Tuyết than nhẹ, nói:
 
- Những chuyện xung quanh động phủ đó là phụ thân nói cho ta biết. Ông ấy năm đó ở vùng đất Yêu Linh này cùng đám người Thiên Vận tử, Lăng Thiên Hậu phát hiện một… Một bí mật!
 
Ánh mắt Vương Lâm đọng lại, vẻ thản nhiên nói:
 
- Bí mật gì?
 
- Vùng đất Yêu Linh này trên thực tế là một tòa động phủ. Điểm này chắc ngươi cũng đoán được. Ta có thể nói cho ngươi vùng đất Yêu Linh này chính là một tòa động phủ, động phủ rất lớn đến mức không thể tin được. Nhưng nó không phải là một, mà là năm. Trong năm động phủ, bốn hư một thật!
 
Vương Lâm vẻ mặt như thường, chậm rãi nói:
 
- Nói vậy động phủ ngươi mang ta đi kia, đó là hư phủ!
 
Diêu Tích Tuyết chua xót gật gật đầu, nói:
 
- Đúng vậy, đó đích thật là một hư phủ.
 
- Mục đích ngươi tiến vào hư phủ kia là gì?
 
Vương Lâm hỏi.
 
- Phụ thân từng nói, bên trong hư phủ có rất nhiều vật như pháp bảo, linh dịch. Nếu tìm được đối với tu vi của ta có lợi thật lớn.
 
Diêu Tích Tuyết hạ giọng nói, chỉ có điều không đợi nàng nói xong, liền thấy khóe miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười lạnh.
 
Vương Lâm lẳng lặng nhìn Diêu Tích Tuyết, hắn không nói gì nhưng ánh mắt hắn cũng khiến nội tâm Diêu Tích Tuyết run lên. Nàng trầm ngâm hồi lâu, chua xót nói:
 
- Những lời ta vừa nói đều là thật. Ngươi không cần phải coi đây là cái cớ để ngày sau không cho ta rời đi!
 
Vương Lâm giọng điệu âm trầm, nói:
 
- Hay cho câu "đều là thật". Ngươi nói có lẽ là ý nghĩ trong lòng ngươi. Nhưng Vương mỗ hỏi không phải chuyện này! Bốn hư phủ kia, có liên hệ gì với động phủ cuối cùng!
 
Diêu Tích Tuyết lại trầm ngâm, thầm than một tiếng, nói:
 
- Được rồi. Bốn hư phủ kia, trên thực tế là một cánh cửa để đi vào động phủ cuối cùng!
 
- Đám người phụ thân ngươi phát hiện bí mật, không chỉ đơn giản như vậy chứ.
 
Hai mắt Vương Lâm khẽ híp lại.
 
- Ta chỉ biết là, trong động phủ cuối cùng kia phụ thân đoán có thể có cơ hội bước vào bước thứ ba đạo cảnh. Bởi vì động phủ này là động phủ của Thanh Lâm, Tiên đế đầu tiên trước khi Tiên giới sụp đổ.
 
- Tiên đế Thanh Lâm là người mạnh nhất tiên giới. Nghe đồn lúc tiên giới sụp đổ, Tiên đế Thanh Lâm cũng chưa chết, mà sau khi dốc sức chiến đấu, bị thương bỏ chạy!
 
- Đám người phụ thân phát hiện bí mật này là ở trong động phủ cuối cùng đó có khí tức bế quan của Tiên đế Thanh Lâm. Ta không biết được làm sao bọn họ biết điều này. Điểm này ngươi cũng không nên hỏi ta.
 
Diêu Tích Tuyết nói xong, nhìn về phía Vương Lâm. Năm xưa nàng từ miệng phụ thân nghe được tin tức này, khiếp sợ gần như không thể tưởng tượng được. Mặc dù hiện tại nhớ lại việc này, tâm thần vẫn chấn động không ngừng.
 
Nàng thật muốn nhìn với tâm cơ của Vương Lâm này, khi mới nghe tin tức này sẽ có biểu tình thế nào. Đáng tiếc nàng nhìn thấy thủy chung là bộ dạng trầm tĩnh không thay đổi. Thần sắc Vương Lâm như thường, không có biến hóa gì, nhưng con ngươi của hắn cũng co rút lại.
 
Ở trong đáy lòng Vương Lâm, những lời này làm nổi lên một hồi sóng to gió lớn!
 
Lời nói Diêu Tích Tuyết hắn tin bảy phần. Tất cả cũng không phải là bởi vì Diêu Tích Tuyết nói êm tai bao nhiêu, mà bởi vì hai chữ Thanh Lâm mà nàng nói ra.
 
Vương Lâm vĩnh viễn cũng không quên, lúc cùng Diêu Tích Tuyết mới tiến vào động phủ kia. Khoảnh khắc hắn đánh ra phủ văn chồng chất, bên tai truyền đến tiếng nói như từ hư vô.
 
- Ta là Thanh Lâm… - Nơi này rốt cuộc là động phủ gì… Có Cổ Yêu, có Tán ma… Cổ Yêu lại bị chia thành chín phần, không thể dung hợp lẫn nhau. Mà Tán ma ta biết được tin tức cũng không nhiều, nhưng theo những lời này thì Tán ma cũng là thuộc hạ Cổ ma. Chẳng lẽ ở trong đất Yêu Linh này, còn có Cổ ma tồn tại… Biết được càng nhiều tin tức, Vương Lâm càng cảm thấy trước mắt có một tầng sương mù thủy chung không thể mở ra. Hắn không chút biểu tình nhìn Diêu Tích Tuyết một cái, nói:
 
- Bốn tòa Hư phủ, năm đó phân phối thế nào?
 
- Thiên Vận tử và Lăng Thiên Hậu mỗi người chiếm một cái, còn có một động phủ bị Vân Tiên đạo lữ chiếm cứ! Năm đó phụ thân tu vi không đủ, không thể cướp đoạt cùng bốn người này, nhưng hắn thật may gặp kỳ duyên biết được sự tồn tại của động phủ thứ tư. Trên thực tế trừ phụ thân ta ra, mọi người còn lại thủy chung cho rằng động phủ ở đây là ba hư một thật!
 
- Vân Tiên đạo lữ?
 
Vương Lâm nhướn mày, tên này là lần đầu tiên hắn nghe nói.
 
- Hai người Vân Tiên đạo lữ là người của mấy vạn năm trước, năm xưa cũng không rời khỏi cùng đám người Thiên Vận tử mà lựa chọn ở trong động phủ tu đạo. Cho nên trừ số ít những người này, cho đến ngày nay người biết được không nhiều lắm. Ta cũng từ phụ thân ta mà biết được đôi đạo lữ này.
 
Diêu Tích Tuyết nói tới đây ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ. Năm đó nàng nghe tới đôi đạo lữ này đúng là lúc tình yêu chớm nở, trong lòng thủy chung có một giấc mộng. Hiện tại nhớ tới, khó tránh khỏi buồn bã.
 
Vương Lâm trầm ngâm một lát, ánh mắt bỗng nhiên lóe lên, nhìn chăm chú Diêu Tích Tuyết nói:
 
- Phụ thân ngươi Huyết Tổ, chắc sắp đến đây.
 
Tiếng nói vừa dứt, đáy lòng Diêu Tích Tuyết chấn động mạnh, nhưng sắc mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói:
 
- Ta không biết lời này của ngươi có ý gì!
 
Vẻ mặt nàng cực kỳ tự nhiên, không lộ ra chút đầu mối nào.
 
- Mấy vạn năm tuần hoàn vùng đất Yêu Linh này mở ra nhiều lần. Ta không biêt trước kia ngươi có đi vào nơi đây hay không, nhưng với thần thông của Huyết Tổ không khó để làm chậm lại thời hạn tuổi thọ của ngươi. Như vậy nhưng ngươi lại cố tình không tiếc bị người khác biết bí mật của động phủ đó, cũng phải mạo hiểm tiến vào trong. Chuyện này nếu không có việc gì bí ẩn, chỉ sợ ngươi cũng không sốt ruột như thế!
 
- Mấy vạn năm này, phụ thân ngươi Huyết Tổ chỉ sợ là vì một số nguyên nhân cho nên thủy chung không thể tiến vào. Cho nên ngươi mới tới đây. Ngươi rất sốt ruột muốn đạt được quyền hạn khống chế động phủ kia, sợ là vì đợi phụ thân ngươi đến, thì đã có chuẩn bị sẵn sàng.
 
Tiếng nói Vương Lâm nhẹ dần, ánh mắt thâm thúy từ từ nói hết.
 
Diêu Tích Tuyết lẳng lặng nhìn Vương Lâm, hồi lâu nàng nhoẻn miệng cười gật đầu nói:
 
- Ngươi rất thông minh. Không sai, cha ta sắp tới rồi. Trên thực tế không chỉ có cha ta, chỉ sợ sư phụ Thiên Vận tử của ngươi, Đại La Kiếm Tông Lăng Thiên Hậu, còn có một số lão quái ở trên Thiên Vận tinh đều rất nhanh sẽ tới nơi đây!
 
Vương Lâm híp hai mắt, chỉ lộ ra một khe hở, từ từ nói:
 
- Có phải là lệnh bài màu vàng trong Triều tịch kia?
 
Ánh mắt Diêu Tích Tuyết nhìn về phía Vương Lâm mơ hồ lộ ra một tia khiếp sợ. Nàng cho tới bây giờ mới chính thức cảm nhận được sự đáng sợ của Vương Lâm.
 
- Người này tâm cơ quá sâu, hắn hỏi xem ra thì đơn giản nhưng ta vừa trả lời liền lập tức rơi vào sự tính toán của hắn. Từng bước một vô tình bị người này nắm giữ nhiều tin tức. Như vậy nếu ta nói dối hắn lập tức có thể từ trong nhiều tin tức rườm rà này phát hiện ra sơ hở. Ngươi này thật là đáng sợ!
 
Diêu Tích Tuyết cũng không biết, Vương Lâm tu luyện thuật cấm chế. Sự thôi diễn ở bên trong tâm thần so với hiện tại phức tạp gấp mười, gấp trăm lần. Nói chuyện với Diêu Tích Tuyết thật sự không tính là gì.
 
Vương Lâm chỉ sợ Diêu Tích Tuyết không mở miệng, chỉ cẩn mở miệng hắn có cách lần từng đầu mối hỏi ra nội dung chân chính. Hắn chỉ sợ Diêu Tích Tuyết giống như trước không mở miệng.
 
Diêu Tích Tuyết cúi đầu, theo bản năng tránh nhìn hai mắt Vương Lâm, nói:
 
- Lệnh bài đó, tên là Thanh Lâm Tiên lệnh, là chìa khóa cổng hư phủ thông với động phủ chân chính. Chỉ có cầm vật ấy mới có thể vào!
 
- Chẳng qua, phải cần bốn lệnh bài đồng thời mở ra, bốn cửa hư phủ đồng thời mở ra mới có thể mở hoàn chỉnh. Thiếu một cũng không được!
 
- Theo lời ngươi nói, ở trong lòng đám người Thiên Vận tử, bọn họ thủy chung cho rằng ba lệnh bài là toàn bộ. Chỉ có phụ thân ngươi Huyết Tổ mới biết được, ba cái lệnh bài mở không được cửa chân chính. Đúng vậy không?
 
Vương Lâm hỏi.
 
Diêu Tích Tuyết trầm mặc chút ít, gật gật đầu.
 
- Huyết Tổ này thật giỏi tính toán. Chỉ cần Hư phủ kia trong tay mặc dù hắn không có lệnh bài cũng tương đương nắm giữ chủ động. Chỉ cần sắp xếp khéo một khi lệnh bài thứ tư xuất hiện hắn liền tự nhiên đạt được tư cách tiến vào động phủ chân chính kia.
 
Vương Lâm trầm ngâm một lát, ánh mắt hơi lóe lên, hỏi:
 
- Lệnh bài kia, sau khi bị hút vào nơi đây sẽ xuất hiện ở đâu!
 
- Vực thẳm triều tịch, lối vào ở trong quận Hỏa Yêu!
 
Diêu Tích Tuyết do dự một chút nói.
 
Vương Lâm không hề hỏi nữa tay phải hư không chộp một cái, Diêu Tích Tuyết lập tức lại bị hắn phong ấn thu vào trong túi trữ vật. Lúc này trong tháp chỉ còn một mình Vương Lâm, hai mắt hắn lộ ra ánh sáng yêu dị, thì thào:
 
- Ở đất Yêu Linh này hóa ra tồn tại bí mật này. Tu vi của ta cùng những lão quái này kém nhau rất lớn. Nhưng Thiên Vận Tử vì sao nhất định phải khiến ta tiến vào đất Yêu linh này đây…