Tiên Nghịch

Chương 613: Lão quái hàng lâm




- Nữ tử trong tranh này hẳn là trước đây tu vi cực mạnh, nhưng hiện giờ lại bị người ta phong ấn trong tranh. Vốn dĩ nữ tử này sợ rằng cả đời cũng không có cơ hội thoát ấn, nhưng năm đó ở vùng đất Tiên Di, nàng hấp thu được hồn thú của tam tổ nên mới có một chút thần thông này.
 
Ta không đề phòng nên những bí mật những năm gần đây đã bị nữ tử này biết rất nhiều. Nếu không phải đang ở chỗ đặc thù trong vực sâu thì nữ tử này sợ rằng cũng không nói ra mà tiếp tục yên lặng chờ ngày khôi phục.
 
Giữ lại cái tai họa ngầm này bên người thì ngày sau chắc chắn bị liên lụy ! Nàng dụ ta tới La Thiên tinh vực sợ rằng cũng có mục đích riêng !
 
Vương Lâm vừa bay trong đầu vừa suy nghĩ.
 
- Lời nàng trước đó thì hẳn là chỉ có thể tin được ba phần. Nhưng La Thiên tinh vực này hẳn không phải là giả, nếu không nàng cũng không phải tìm cách khiến ta mang nàng đi tới đó Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, hướng phía trên bay đi. Lực hút nơi này tuy rằng rất lớn dù Vương Lâm hòa vào trong đó, nhưng bên ngoài cơ thể vẫn cảm nhận được một tầng áp lực ngăn cản hắn bay lên.
 
Hắn hít sâu một hơi, vỗ túi trữ vật. Lập tức Thất Tinh kiếm trận bay ra, vờn quanh thân thể hắn, hình thành một lực đẩy lớn, mang theo hắn bay nhanh về phía trước.
 
- Hướng gia ở Đông Lâm tinh. Cho dù là gia tộc này không có quan hệ với nữ tử này thì cũng có thể từ đây tìm hiểu được thân phận của nàng. Nếu nàng nói lão tổ của tộc nàng có thể khiến cho Uyển nhi sống lại thì mặc kệ thật giả, ta cũng phải đi thử một chuyển. Đã không có nữ tử trong tranh này đi theo, ta dù tới La Thiên tinh vực nọ thì cũng chẳng ai biết ta có Thiên Nghịch châu.
 
Huống hồ ở vùng đất Yêu Linh này nguy cơ bốn bề. Đám người Thiên Vận Tử có thể đến đây bất cứ lúc nào. Tới khi đó khó tránh được cơ hội chạm mặt. Lúc ấy đối mặt những dạng tồn tại mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi này thì tu vi của ta chẳng thể chống nổi !
 
Vương Lâm bay lên, trong mắt hiện hàn mang.
 
- Chẳng qua khối lệnh bài nọ cuối cùng lại rơi vào trong tay ta. Không có ta bọn họ cũng đừng mơ tưởng tiến vào động phủ thực sự. Do vậy dù họ có tới vùng đất Yêu Linh này cũng vô dụng. Kể cả họ có vô tình từ nơi nào nghe được chuyện ta lấy được lệnh bài, đến cuối cùng chẳng may có xác định được đúng là ta có được thật thì lúc đó ta đã rời khỏi nơi này tới La Thiên tinh vực rồi ! Đợi ngày sau khi tu vi được đề cao, có thể đứng ngang hàng đám người Thiên Vận Tử thì ta sẽ trở về, tra xét động phủ huyền bí kia !
 
Ánh mắt Vương Lâm sáng ngời.
 
- Chẳng qua trước đó còn có một chuyện cần phải xử lý. Lần này rời đi chẳng biết khi nào mới có thể trở về .
 
Vương Lâm than nhẹ.
 
Trong hố sâu đi ra, hiệu quả của Thất Tinh kiếm trận dần dần tỏ ra không đủ. Một hư ảnh nhoáng lên phía sau Vương Lâm. Con rối Tiên Vệ hóa thành một cơn lốc màu đen, mang theo Vương Lâm tăng tốc lao đi.
 
Khoảng cách tới miệng hố sâu càng lúc càng gần .
 
Một đàn Văn thú đông đảo đang gào thét nơi miệng hố. Trong đó có một con toàn thân màu tím, đôi mắt vốn uể oải trong lúc này đột nhiên sáng ngời. Nó lao ra trong nháy mắt, trực tiếp lao thẳng tới, đánh văng vài con khác, dừng ở miệng hố, nhìn chằm chằm xuống dưới, miệng gào thét liên hồi.
 
Trong tiếng kêu xé gió lộ ra sự vui sướng không nói lên lời. Thân thể Văn thú run rẩy, đôi cánh chớp động, thân thể như một tia chớp không do dự lao xuống hố sâu.
 
Lúc này dù tất cả Văn thú đang kêu gọi cũng không cách nào khiến cho con Văn thú màu tím này quay đầu. Nó hướng thẳng xuống dưới lao đi ! Vương Lâm đang bay lên liền nghe thấy hàng loạt tiếng kêu. Hắn ngẩng đầu lên, liếc một cái liền nhận ra Văn thú đã rời mình hơn mười năm. Con thú này giờ đây thấy Vương Lâm, trong ánh mắt lộ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, cuống quýt kêu to bên người Vương Lâm, trông giống như là một đứa con xa nhà nhiều năm đột nhiên gặp lại người thân vậy.
 
Nó hưng phấn bay xuống dưới thân Vương Lâm, nâng hắn bay lên, cùng với cơn lốc do Tiên Vệ của hắn hóa thành, đồng loạt giúp hắn ra khỏi hố sâu. Trong nháy mắt bay ra này, Vương Lâm thở phào một hơi.
 
Hắn sở dĩ có thể thuận lợi bay ra ngoài việc hòa vào lực hút thì còn nhờ tác dụng rất lớn của Thất Tinh kiếm trận, con rối Tiên Vệ. Mặt khác cũng là nhờ lực hút của hố sâu yếu đi.
 
Lực hút của hố sâu này biến hóa khó lường, khi thì mạnh mẽ, khi thì yếu ớt. Nếu như trong lúc đang mạnh mẽ thì dù Vương Lâm có ưu thế như vậy cũng rất khó thoát ra.
 
Đứng trên Văn thú, Vương Lâm nhìn đàn Văn thú dày đặc xung quanh. Đám Văn thú này ánh mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong đó tỏa ra hung quang nồng đậm.
 
Vương Lâm nhướng mày. Số lượng Văn thú so với những năm trước ít đi hơn phân nửa, chắc hẳn là do cuộc chiến giữa Tham Lang và Chu Dật xuất hiện một ít biến cố mới khiến cho số lượng chúng giảm lớn như vậy.
 
- Chẳng qua không rõ là loại biến cố gì đây . .
 
Vương Lâm hơi trầm ngâm, tay phải đặt trên đầu Văn thú, thần thức lưu chuyển.
 
Lập tức vài hình ảnh hiện lên trong thần thức của hắn. Cuộc chiến năm đó của Chu Dật và Tham Lang đang dang dở thì từ Hỏa Yêu quận có hai tu sĩ một nam, một nữ.
 
Tu vi hai người này quá mạnh mẽ, hầu như chỉ cần một trảo là Tham Lang lập tức bị bắt. Còn về Chu Dật thì cũng bị hai người này dùng thần thông bắt được nhưng xem ra có vẻ không có ác ý mà là trong nháy mắt khi nhìn thấy Chu Dật, ánh mắt của nam tử kia hiện ra vẻ phiền muộn và hoài niệm.
 
Đàn Văn thú cũng không phải là bị diệt vong mà là do hai người đó dùng thần thông bắt đi một bộ phận lớn. Nếu không phải Văn thú của Vương Lâm thấy tình thế không tốt, dùng một loại phương pháp thay đổi thân thể kỳ dị, khiến cho nó nhìn không khác gì Văn thú bình thường thì lúc đó hẳn cũng bị bắt nốt.
 
Thần thức Vương Lâm thu hồi từ trên người Văn thú, sắc mặt âm trầm.
 
Hắn trầm tư một lúc, vỗ lên Văn thú. Văn thú gào thét, không bay về hướng Hỏa Yêu quận mà thay đổi phương hướng, đi về phía Thủy Yêu quận.
 
Với hóa thân của Vương Lâm thì địa phương nào hắn cũng có thể ra vào.
 
Trong khi phi hành, mấy ngàn Văn thú bay phía sau phát ra những tiếng kêu tuyệt vọng, tựa hồ muốn khuyên Văn thú của Vương Lâm lưu lại vậy.
 
Ở lối vào Thủy Yêu quận, một ngày nọ xuất hiện một đạo tử quang, giữa không trung hóa thành hình dáng Văn thú. Vương Lâm đang ngồi ngay ngắn trên người nó, thần sắc âm trầm.
 
Ngay trong tích tắc khi tử quang xuất hiện, hơn hai ngàn con Văn thú cũng gào thét theo sau, vây quanh Vương Lâm. Ánh mắt chúng đều tập trung trên mình Văn thú của Vương Lâm, kêu vang trầm trọng.
 
Ánh mắt Văn thú của Vương Lâm lộ vẻ quyết đoán, liên tục gầm thét như trả lời.
 
Ánh mắt Văn thú bốn xung quanh hiện lên vẻ không bằng lòng càng đậm, khi nhìn Vương Lâm càng lộ rõ vẻ hung ác.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đứng bật dậy, nguyên thần tỏa ra ngoài thân thể. Lúc này cả người hắn như có một tầng điện quang vờn quanh, ánh mắt như tia chớp nhìn lại chúng.
 
Cảm nhận được tâm cảnh của Vương Lâm, Văn thú dưới chân hắn lập tức kêu to một tiếng, trong âm thanh tỏa ra uy áp nồng đậm, khiến cho Văn thú bốn phía lập tức chậm rãi tản ra.
 
Vương Lâm mở ra từ túi trữ vật một lỗ hổng, nhìn về Văn thú bốn phía.
 
Đàn Văn thú yên tĩnh một mảnh hồi lâu, sau đó một con liền bay ra, hóa thành một tia sáng màu xám, tiến vào trong túi trữ vật. Ngay sau đó lục tục có Văn thú bay vào theo.
 
Nhưng không phải Văn thú nào cũng lựa chọn tiến vào túi trữ vật. Khoảng chừng hai phần ba Văn thú im lặng, nhìn Vương Lâm đang rời đi, biến mất ở phía chân trời.
 
Hồi lâu sau chúng đồng thời kêu lên một tiếng bi ai, chậm rãi thân thể những Văn thú này tan nát. Chúng không ngờ tự đoạn tâm mạch, từ trong không trung rơi xuống.
 
Ở phía xa Văn thú dưới chân Vương Lâm run lên. Nó chậm rãi quay ngươi lại, nhìn về vực sâu phía xa, trong mắt lộ vẻ bi ai.
 
Vương Lâm than nhẹ, tay phải đặt trên đầu Văn thú xoa nhẹ.
 
Hắn vốn hiểu rõ Văn thú. Hắn rõ ràng loại thú này trừ phi là ấu thú, còn nếu đã trưởng thành thì tuyệt đối không thể thu phục. Những con tiến vào trong túi trữ vật đều là ấu thú. Những con tự đoạn tâm mạch tự vẫn đều là Văn thú đã trưởng thành.
 
Trong thế giới của Văn thú, nếu bị vương vứt bỏ thì chỉ có thể chết ! Trừ phi có tân vương xuất hiện. Mất mát của Văn thú Vương Lâm cũng không đành lòng. Thân thể hắn bay lên, thu Văn thú vào trong túi trữ vật, để cho nó làm bạn với mấy trăm con kia, làm bạn với Lôi Oa. Chỉ có như vậy thì mới có thể giúp nó khôi phục từ trong bi thương.
 
Vương Lâm đang đứng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng. Hắn đã rất lâu không nhìn thấy bầu trời. Trầm ngâm một hồi, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, trong tay liền xuất hiện một tấm thủy tinh.
 
Thần thức hắn dung nhập vào trong đó. Tấm thủy tinh liền phát ra ánh sáng bao phủ thân thể hắn. Trong nháy mắt, ánh sáng và cả thân thể Vương Lâm đều biến mất.
 
Sau khi xuất hiện Vương Lâm đã ở trong động phủ của hắn. Nơi này có vô số cấm chế chưa được phá giải. Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, thì thào:
 
- Chờ lần sau ta trở về, tất cả cấm chế nơi này ta đều muốn phá giải hết, tìm hiểu sự huyền bí của động phủ này !
 
Hắn hít sâu một hơi, hai tay bắt quyết, phong ấn động phủ lại, sau đó phá bỏ truyền tống trận, khiến từ nay về sau không có người nào có thể tiến vào động phủ được nữa. Cho dù là Huyết Tổ cũng không thể tiến vào.
 
Xong đâu đấy, Vương Lâm quay đầu nhìn thật sâu vào trong động phủ. Chỉ thấy động phủ chi linh đang đứng ở cửa động, từ xa nhìn về phía hắn, im lặng không nói.
 
Vương Lâm xoay người, miết lên tấm thủy tinh, rời khỏi nơi này.
 
Bên ngoài bộ lạc Luyện Hồn ở Thiên Yêu quận, thân ảnh Vương Lâm xuất hiện, tiến vào trong bộ lạc. Những tộc nhân trong bộ tộc trong nháy mắt nhìn thấy Vương Lâm đều hơi hoảng hốt, nhưng lập tức biến thành vui mừng, cuống quít lễ bái.
 
Vương Lâm không thu lấy những hồn phách do bộ lạc Luyện Hồn tu luyện mà gọi Thập Tam và Âu Dương Hoa tiến vào trong bảo tháp. Sau khi dặn dò một hồi, để lại một ít công pháp, thậm chí bao gồm cả công pháp của Cự Ma tộc cho Thập Tam tu luyện sau này, hắn bước lên hư không, rời khỏi nơi này.
 
Trong một khắc khi hắn rời đi, Thập Tam quỳ gối trên mặt đất, hướng về phía Vương Lâm dập đầu mấy cái. Âu Dương Hoa cũng như vậy. Trong mắt hai người lộ vẻ bi ai. Vương Lâm mặc dù không nói nhưng bọn họ có một loại cảm giác, sợ rằng cả cuộc đời này . Khó có ngày có thể gặp lại .
 
Trong Thiên Yêu quận, yêu tướng phủ, Thạch Tiêu đang khoanh chân ngồi đả tọa. Ngồi bên cạnh hắn là Trần Đào cũng đang thổ nạp. Tu vi của hắn nhờ dược vật và nhiều năm chữa thương đã khôi phục tới Vấn Đỉnh trung kỳ, thậm chí còn hơi tinh tiến. Tuy rằng khoảng cách tới hậu kỳ còn khá xa nhưng cũng không phải là không thể với tới.
 
Một lúc sau, Thạch Tiêu mở mắt, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng.
 
Trần Đào bên cạnh hắn cũng mở to mắt, trong đôi mắt đầy vẻ thâm thúy.
 
- Trần Đào, ngày mai ta sẽ thượng tấu lên yêu đế, tiến cử ngươi làm yêu tướng, cũng để ngươi tới long đàm cảm ngộ. Tuy rằng chưa phải là truyền thừa chân chính nhưng ở nơi này cảm ngộ ngươi cũng sẽ thu được rất nhiều chỗ tốt.
 
Thạch Tiêu bình thản nói.
 
Trần Đào cảm ơn rồi nói:
 
- Ngày mai Trần mỗ phải gọi ngươi là phó soái rồi !
 
Thạch Tiêu cười ngạo nghễ nói:
 
- Vị trí này vốn hơn trăm năm trước phải thuộc về ta rồi ! Chẳng qua Mạc Lệ Hải nọ không ngờ dùng thủ đoạn hèn hạ cướp được. Nếu không phải nhớ có Vương Lâm ti tiện kia thì Mạc Lệ Hải có là cái gì !
 
Trần Đào nhìn Thạch Tiêu, bình thản nói:
 
- Vương Lâm là sư đệ của ta !
 
Lông mày Thạch Tiêu nhướng lên, cười lạnh nói:
 
- Thiên Yêu quận chúng ta đại chiến với Hỏa Yêu quận, sư đệ của ngươi lúc ấy ở đâu? Thừa dịp hậu phương của Hỏa Yêu quận trống trải, hắn lại đi đoạt công lao với ta. Tuy nói hắn trợ giúp cho Cổ Yêu đại nhân nhưng ta lại cho là hắn trơ trẽn ! Huống hồ người này mất tích đã nhiều năm, hiện giờ e rằng hài cốt đã lạnh, ngươi nhớ hắn là sư đệ ngươi, sợ rằng hắn đã chẳng còn nhớ ngươi là sư huynh hắn rồi.
 
Trần Đào trầm ngâm, không nói gì thêm.
 
Ánh mắt Thạch Tiêu lộ vẻ trào phúng nói:
 
- Ta đối với hắn nói vài câu còn là nhẹ. Nếu hắn không chết ta còn muốn giết hắn, cho hắn biết tại vùng đất Yêu Linh này, thân phận tu sĩ phải cư xử ra sao !
 
- Thật không .
 
Một tiếng nói lạnh như băng từ trong hư vô bốn phía chậm rãi truyền tới.
 
Thạch Tiêu ngẩn ra, nhưng lập tức thần sắc âm trầm. Hắn nhìn bốn phía, quát:
 
- Người phương nào ra vẻ thần bí, cút ra đây cho bổn soái !
 
Trần Đào bên cạnh hắn lúc này ánh mắt lóe sáng, nhìn chăm chú lên bầu trời.
 
Chỉ thấy trên bầu trời có một bóng đen. Hắn sau khi xuất hiện, sau lưng là một vầng trăng sáng. Hắn bước trên ánh trăng, chậm rãi đi tới. Trên người hắn có một tầng điện quang phát ra âm thanh loẹt xoẹt, nhìn qua đã thấy kinh người.
 
- Ngươi . Ngươi là Vương Lâm !
 
Hai mắt Trần Đào sững lại, lập tức nhận ra thân phận của bóng đen này.
 
- Thật to gan, dám xông vào phủ đệ của ta. Lập tức cút ngay, nếu không, chém !
 
Thạch Tiêu lạnh lùng nhìn Vương Lâm, trong mắt hiện sát khí. Những năm gần đây tu vi hắn tăng mạnh, hiện giờ đã tương đương với tu sĩ Vấn Đỉnh trung kỳ, yêu lực trong cơ thể cực kỳ nồng đậm.
 
Thân thể Vương Lâm nhẹ nhàng hạ xuống, đặt chân trên mặt đất, bình tĩnh nhìn Thạch Tiêu chậm rãi nói:
 
- Ngày trước ta đáp ứng một người phải lấy mạng ngươi. Hôm nay ta vì việc đó mà tới !
 
Sát khí trong mắt Thạch Tiêu tuôn ra, thân hình nhoáng lên, hóa thành tàn ảnh hướng thẳng tới Vương Lâm. Vừa di động, hai tay hắn vừa bắt quyết, muốn thi triển thần thông.
 
Thân thể Vương Lâm vẫn bất động nhưng bóng hắn dưới ánh trăng lại lập tức dữ tợn kéo dài ra, đột nhiên hóa thành một bóng đen lao khỏi mặt đất, trong phút chốc đánh qua thân thể Thạch Tiêu.
 
Sắc mặt Trần Đào đại biến, muốn bước tới nhưng bóng đen vừa lao vào Thạch Tiêu liếc hắn một cái, lộ ra ánh mắt ác liệt.
 
Dưới ánh mắt này, thân thể Trần Đào run lên, nguyên thần trong cơ thể co lại, lập tức dừng chân, mồ hôi lạnh tuôn đầy trên trán.
 
- Âm dương hư thật .
 
Ánh mắt Trần Đạo lộ vẻ kinh hãi.
 
Bóng đen lùi lại dưới chân Vương Lâm, lại hóa thành cái bóng của hắn như cũ. Thạch Tiêu rơi bịch một tiếng xuống đất. Đôi mắt hắn mở to, trong đó vẫn tỏa ra sát khí. Chẳng qua sinh cơ của hắn, thậm chí trong cơ thể hắn mọi bộ phận đều đã vỡ vụn.
 
Vương Lâm xoay người rời đi.
 
Dưới ánh trăng sáng, thân ảnh hắn như bước trên ánh trăng mà đi, y sam tung bay, mái tóc phất phơ, từ từ, càng ngày càng xa .
 
- Cẩn thận, sư tôn !
 
Bên tai Trần Đào vang lên tiếng nói của Vương Lâm. Hắn kinh ngạc nhìn bầu trời, rất lâu không nói lên lời.
 
Ở vùng đất Yêu Linh, mọi chuyện Vương Lâm đã xử lý xong. Hắn xuất hiện ở trong vực sâu kia, quay đầu nhìn thoáng qua mặt đất, cuối cùng hướng lên nhìn bầu trời. Ánh mắt hắn như xuyên qua bầu trời, không ngừng đi lên, cuối cùng đột phá bầu trời, kéo dài ra ngoài Đông Hải.
 
Cánh cửa Yêu Linh bên ngoài Đông Hải, Thiên Vận Tử, Lăng Thiên Hậu, Huyết Tổ và bảy tám lão giả đột nhiên đứng dậy.
 
Mọi người đang chờ Lăng Thiên Hậu mở cánh cửa Yêu Linh ra. Thiên Vận Tử hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía cánh cửa Yêu Linh, lông mày hơi nhăn lại.
 
Thời gian bọn họ tiến vào cánh cửa Yêu Linh đã sớm hơn mười năm so với dự định. Tất cả là do Thiên Vận Tử mười năm trước khi đang ngồi đả tọa đột nhiên có một cảm giác hãi hùng. Loại cảm giác này đã ngàn năm qua hắn chưa từng cảm thấy.
 
Loại cảm giác này đến từ vùng đất Yêu Linh, đến từ lạc ấn hắn để lại người đệ tử tên Vương Lâm năm đó. Ngay sau đó lạc ấn này liền bị khu trừ. Người đệ tử tên Tôn Vân ngày trước cũng đã làm được điều này.
 
Trong lòng không an cũng phải chỉ có Thiên Vận Tử mà còn cả Huyết Tổ. Sự bất an của hắn tới từ Diêu Tích Huyết. Thời gian càng trôi quá, cảm giác bất an này càng ngày càng đậm. Tu luyện tới cấp độ như hắn, cảm giác bất an trong lòng không bao giờ tự nhiên xuất hiện.
 
Bởi vậy nên khi Thiên Vận Tử quyết định đẩy sớm thời gian tiến vào vùng đất Yêu Linh, hắn là người thứ nhất đồng ý. Diêu Tích Huyết là nữ nhi duy nhất của hắn, cũng là thân nhân duy nhất của hắn. Vì nữ nhi hắn không thể không để ý ! Lăng Thiên Hậu cũng âm trầm vô cùng. Bổn mạng thần đăng của Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử đã bị dập tắt mất chín. Lửa giận của Lăng Thiên Hậu vẫn bị đè nén trong lòng. Hắn chuẩn bị tiến vào trong vùng đất Yêu Linh này sẽ tìm Tham Lang hỏi cho rõ ràng.
 
Ba người này lúc này không biết rằng, mọi chuyện khiến ba người tu sĩ có đại thần thông cao cao tại thượng khổ não toàn bộ đều do một người gây ra.
 
Lăng Thiên Hậu ấn một chưởng, mở cánh cửa Yêu Linh ra, tay áo vung lên, tiến vào .
 
Một chưởng đánh lên dòng xoáy Yêu Linh khiến cho chín quận trong vùng đất Yêu Linh trong một khắc ầm ầm chấn động.
 
Trong vùng đất Yêu Linh phút chốc tràn ngập tiếng hô kinh ngạc. Bầu trời không còn xanh nữa mà âm u hẳn, tầng mây quay cuồng hình thành một cơn lốc khổng lồ.
 
Cơn lốc này thực sự quá lớn, tràn ra mãi chân trời, không ngừng khuếch tán. Theo sự xoáy tròn của nó, từng đạo kiếm khí từ bên trong tỏa ra, dung nhập vào trong thiên địa.
 
Một luồng khí tức cực kỳ bá đạo, dường như có thể so với trời từ nơi này truyền ra. Cùng lúc đó, bảy luồng sáng như cầu vồng từ trong cơn lốc phóng ra.
 
Trong nháy mắt này, tất cả Cổ Yêu trong các thánh địa ở vùng đất yêu linh đều ngưng hóa thành hình, ầm trầm ngẩng đầu nhìn cơn lốc giữa bầu trời.
 
Bối La chau mày ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cái, sau đó vung tay áo, biến mất không còn tăm tích.
 
Lăng Thiên Hậu đi ra từ dòng xoáy giữa bầu trời, thân mặc thanh sam đạp trên hư không nhìn xuống mặt đất quát to:
 
- Tham Lang ! Ra đây cho lão phu !
 
Tiếng nói của hắn ầm ầm như vô số tiếng sấm truyền ra, khiến mặt đất cũng nứt toác ra. Tiếng nói của Lăng Thiên Hậu chỉ trong phút chốc đã quanh quẩn khắp vùng đất Yêu Linh.
 
Điều kỳ dị chính là dường như đám người Thiên Vận Tử đã sớm biết rằng Tham Lang ở đây, cũng không có vẻ gì kinh ngạc.
 
Huyết Tổ mặc xích bào, lông mày nhíu chặt, sắc mặt âm trầm như nước. Khi hắn vừa tiến vào nơi này đã tỏa thần thức ra nhưng hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào của Diêu Tích Huyết. Dường như nàng đã hoàn toàn biến mất vậy. Điều này khiến nỗi bất an trong lòng hắn càng đậm.
 
Hắn hít sâu một hơi, âm thầm vận bí thuật quét ngang vùng đất Yêu Linh một lần nữa, lập tức sắc mặt càng trở nên âm trầm.