Hoắc Quang tò mò hỏi:
- Vương, chắc đây là tu giả của tông môn khác? Bọn họ cũng đang gom góp tích luỹ công đức?
Diêm Xuyên híp mắt:
- Nhật Nguyệt Minh?
Mắt Diêm Xuyên lạnh băng, nói:
- Năm đó bức chết phụ thân ta có phần của Nhật Nguyệt Minh!
Hoắc Quang, Lưu Cẩn biến sắc mặt.
Hoắc Quang trầm giọng nói:
- Vương, yên tâm đi, một ngàn người này đừng hòng có ai sống sót!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Ừm!
Hoắc Quang định kêu gọi đệ nhất quân đoàn ngay:
- Ta đi ngay bây giờ...
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
- Bây giờ? Đi làm gì?
- A?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Chờ đi. Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải giữ bình tĩnh, bây giờ nhóm người này chiến đấu với yêu thú, chờ họ xong rồi mới ra tay, huống chi chưa thấy đầu lĩnh của họ.
Hoắc Quang lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Cùng lúc đó, ở một ngọn núi khác, có năm người đàn ông mặc đạo bào đứng trên đỉnh núi.
Năm người cõng trường kiếm, lạnh lùng nhìn thành trì bên dưới.
Bỗng nhiên có một người trầm giọng nói:
- Đại ca, bên kia có người.
Mọi người quay đầu lại, trông thấy đoàn người Diêm Xuyên ở phía xa.
Một người khác nhíu mày hỏi:
- Ba ngàn người? Nhiều như vậy?
- Đây là những ai?
Đang lúc cả đám lo lắng thì đầu lĩnh cười lạnh nói:
- Không cần lo lắng.
- A?
Người dẫn đầu cười lạnh nói:
- Ta biết nhóm người này. Hơn một tháng trước đồn ầm ĩ, nghiệt chủng của Diêm Đào Đại Hà tông!
- Diêm Xuyên?
Người dẫn đầu khinh thường nói:
- Đúng vậy. Chỉ là một đám người từ giới thế tục leo lên!
- Chúng ta ở trong thành giết yêu, chắc không phải Diêm Xuyên muốn ngồi ngư ông đắc lợi đi?
Người dẫn đầu khinh thường nói:
- Hừ, hắn cũng xứng?
- Đại ca, vậy chúng ta làm sao đây?
Người dẫn đầu trầm giọng nói:
- Hắn muốn chờ thì cứ chờ, chờ khi Nhật Nguyệt Minh chúng ta kiếm công đức xong rồi lại xử lý bọn chúng. Ba ngàn người? Năm Khí cảnh chúng ta chưa cần ra tay.
- Vâng.
Giờ phút này, Diêm Xuyên đứng ở ngọn núi phía xa đưa mắt nhìn hướng năm người này.
Hoắc Quang biểu tình nghiêm túc nói:
- Vương, bên kia có người!
Diêm Xuyên thản nhiên nói:
- Năm Khí cảnh, không cần quá lo.
Hoắc Quang gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
Đại quân kiên nhẫn chờ.
Rốt cuộc sau hai canh giờ, phía xa yêu thú đều bị xua đuổi sạch sẽ.
Gần ngàn tu giả có trăm người chết, kéo lên thân hình mệt mỏi được đến ý niệm cảm ơn của dân chúng toàn thành, kiếm đủ công đức.
Đám người vác xác yêu thú cất bước ra khỏi thành, hội hợp với năm cao thủ Khí cảnh, sau đó đi hướng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên dẫn đệ nhất quân đoàn chậm rãi đi tới một hiệp cốc to lớn, giằng co cùng đám Nhật Nguyệt Minh.
Năm Khí cảnh cười lạnh nhìn Diêm Xuyên.
Người dẫn đầu cười lạnh hỏi:
- Ngươi chính là nghiệt chủng của Diêm Đào?
Diêm Xuyên âm trầm cười hỏi:
- Các ngươi biết phụ thân của ta?
Người dẫn đầu cười lạnh nói:
- Sao không biết được? Năm đó bao vây tiễu trừ cha của ngươi, chúng ta chính mắt thấy hắn tự vẫn, như thế nào, hôm nay đến báo thù?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Nói đúng rồi.
Năm người kinh ngạc. nguồn Truyện Full
- A?
Diêm Xuyên nét mặt sa sầm, quát:
Mãnh Hổ quân trận!
- Tuân lệnh!
Ầm ầm ầm!
Ba ngàn cẩm y quân đứng thành quân trận như trước kia, huyết khí tuôn ra, lần thứ hai hình thành một ảo ảnh như mãnh hổ.
- A?? Trận pháp?
Năm Khí cảnh nheo mắt.
Diêm Xuyên trầm giọng quát:
- Hải nạp bách xuyên, tụ huyết khí nhập vào người ta!
- Grao!
Ba ngàn cẩm y quân rống to, nhanh chóng phất tay, vung ra huyết khí đỏ. Huyết khí dọc theo Mãnh Hổ quân trận rót vào thân thể Diêm Xuyên.
Ầm ầm!
Tóc dài của Diêm Xuyên bay lên.
Ba ngàn huyết khí rót vào người, quanh thân bùng phát khí thế mạnh mẽ. Khí thế phát ra, khiến đất đai xung quanh bị lật tung lên.
Khí cảnh dẫn đầu ngạc nhiên hỏi:
- Đây là...?
- Tụ lực lượng của ba ngàn người tăng sức mạnh của mình lên đến Khí cảnh?
- Hừ! Hắn lên Khí cảnh rồi sao? Bây giờ hắn tối đa là sơ kỳ Khí cảnh!
- Đúng vậy. Lực lượng tăng tới Khí cảnh mà không có kinh nghiệm thực chiến, không đáng lo.
............
......
...
Năm Khí cảnh khinh thường nói, nhưng ai nấy rất là nghiêm túc rút trường kiếm ra.
Khí thế quanh thân Diêm Xuyên tăng vọt, mượn huyết khí của ba ngàn người thực lực nhảy lên đến sơ kỳ Khí cảnh.
Diêm Xuyên cất bước đi ra, xung quanh gió lốc không dứt.
Keng keng!
Diêm Xuyên rút Ngọc Đế kiếm ra.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Hoắc Quang, toàn quân nghỉ ngơi giây lát, đợi ta giết chết năm Khí cảnh này rồi thì không chừa một tên!
Hoắc Quang kêu lên:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên đạp bước.
Ầm!
Diêm Xuyên rút kiếm bắn ra ngoài.
- A?
Một kiếm tu mặt lạnh băng xông lên.
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Phập!
Tu giả kia bị Diêm Xuyên một kiếm chém thành hai nửa.
Người đối diện giật mình kêu lên:
- Lão ngũ!
- Không thể nào, làm sao có thể?
- Năm kiếm? Chỉ năm kiếm hắn đã giết lão ngũ?
Bốn Khí cảnh lạnh sống lưng, kinh sợ nhìn Diêm Xuyên.
Người dẫn đầu biểu tình vặn vẹo hỏi:
- Kiếm pháp này của ngươi là gì?
Diêm Xuyên cười lạnh nói:
- Kiếm pháp của Diêm Xuyên ta có hai mươi bốn chiêu, đáng tiếc hắn quá yếu, mới năm kiếm đã bị ta chém!
Người dẫn đầu sắc mặt khó xem nói:
- Cùng lên đi!
Ba người còn lại reo lên:
- Được!
Bốn người tổ thành một kiếm trận giết hướng Diêm Xuyên.
Khóe môi Diêm Xuyên cong lên, xông lên.
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Trườmg kiếm va nhau, Diêm Xuyên biến thành bóng ảo, kiếm khí bắn ra bốn phía, vung một kiếm, trăm kiếm ảnh, cực kỳ ổn định đỡ bốn Khí cảnh vây sát.
- Không thể nào, bốn kiếm tu chúng ta mà không đánh lại tiểu tử chưa ráo máu đầu như hắn? Nhật Nguyệt kiếm trận!
- Grao!
Xung quanh cuồng phong gào thét, cát bụi mịt mù, trong bụi mù đám người bắn kiếm khí ra.
Hoắc Quang, Lưu Cẩn lộ vẻ lo lắng.
Phập!
Một luồng huyết quang xộc lên trời, nội tạng, ruột, máu tươi phun tung tóe, xanh xanh trăng trắng các màu, cực kỳ buồn nôn.
Trong bụi mù truyền ra tiếng kinh kêu:
- Lão nhị!
Trong yên trần vang tiếng Diêm Xuyên quát lạnh:
- Đây mới là kiếm thứ năm, chết đi, kiếm thứ sáu!
Phập!
Lần thứ hai huyết quang tận trời, một cánh tay bay ra khỏi bụi mù.
- A, lão tam, ngươi giết lão tam!
- Kiếm thất!
Phập!
- A, lão đại chết rồi, ngươi giết lão đại!
Thanh âm kia chất chứa run rẩy.
- Muốn trốn? Kiếm bát!
Theo tiếng hét cuối cùng của Diêm Xuyên, lại có nhiều tay chân cụt bay lên trời. Thanh âm truyền ra từ bụi mù khiến đám đệ tử Nhật Nguyệt Minh sợ bay mất ba hồn bảy vía.
Cát bụi tán đi, Diêm Xuyên người đẫm máu chậm rãi đi ra.
Ngọc Đế kiếm lần thứ hai biến thành đỏ thắm, dù người Diêm Xuyên đầy máu nhưng máu không thuộc về hắn.
Diêm Xuyên lạnh lùng bước ra, đám cẩm y quân xem há hốc mồm.
Năm Khí cảnh! Vương, giết năm Khí cảnh?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Hoắc Quang, chuyện tiếp theo giao cho ngươi.
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang quát:
- Các huynh đệ, mục tiêu là địch quân cách hai trăm trượng, không chừa một tên sống sót! Giết!
- Grao!
Vạn mũi tên cùng bắn, ba ngàn tướng sĩ mau chóng xung phong tiến lên.
Vương yêu cầu không chừa một ai, bởi vậy tuyệt không cho họ chạy trốn.
Đại quân giết lên, chiến trường ban đầu lắng xuống bụi trần, để lại tay chân nội tạng rải rác, đều là mảnh vụn cơ thể Khí cảnh.