Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1117: Bàn Canh Quá Lợi Hại




Ầm!

Mọi người đi rất gấp. Tất cả đều là cường giả tuyệt thế, bởi vậy tốc độ cực nhanh. Qua không bao nhiêu ngày, cương thi Diêm Xuyên đã tới bên ngoài bộ tộc Bàn Thạch.

Tại cực đông, lại tiến về phía đông, là một biển rộng mênh mông vô bờ. Đây là một cương vực nằm ở cực đông.

Tại trung tâm của cương vực này là một ngọn núi lớn.

Bộ tộc Bàn Thạch chính là vô số cung điệm nằm vây quanh ngọn núi lớn này.

Nhóm người của cương thi Diêm Xuyên đứng ở đỉnh một ngọn núi, nhìn ngọn núi lớn phía xa.

- Thiên Đế, ngọn núi kia gọi là Bàn Thạch Phong, là Thánh sơn của bộ tộc Bàn Thạch. Bất kỳ người nào cũng không được tới gần! Trên Bàn Thạch Phong chỉ có một cung điện. Đó chính là cung điện Bàn Thạch Điện của tộc trưởng.

Hóa Thê Lương giải thích.

Diêm Xuyên nhìn lại. Quả nhiên trên đỉnh Bàn Thạch Phong có một cung điện khổng lồ Bàn Thạch Điện.

Nhóm người Diêm Xuyên khí thế hùng hổ đến, tất nhiên nhanh chóng khiến bộ tộc Bàn Thạch chú ý.

Ầm!

Rất nhiều cường giả bộ tộc Bàn Thạch đều thả việc trong tay xuống, lạnh lùng nhìn một đám khách không mời đột nhiên đến này.

Bên trong Bàn Thạch Điện, cũng một đám cường giả chậm rãi đi ra.

Đó chính là Tộc trưởng tộc Bàn Thạch Bàn Canh, dẫn theo một đám trưởng lão đi ra.

Nhìn Bàn Canh phía xa, gió nhẹ thổi qua trường bào, trong mắt Diêm Xuyên đầy vẻ lạnh lùng.

Phía xa Bàn Canh cũng đột nhiên nhìn chằm chặp vào Diêm Xuyên.

Sắc mặt Bàn Canh trầm xuống:

- Hóa ra là Thiên Đế Đại Trăn. Không biết Thiên Đế đến bộ tộc Bàn Thạch ta có chuyện gì?

Diêm Xuyên cười lạnh nói:

- Vì chuyện gì? Tộc trưởng Bàn Thạch, ngươi cũng thật dễ quên!

- Ồ?

Bàn Canh trầm giọng nói.

- Táng thiên đồng quan là vật của trẫm. Trẫm không biết tung tích thì thôi. Nhưng bây giờ, ta biết nó ở đây, cho nên mới hết lần này tới lần khác phái sứ giả đến đây cầu đổi lại. Trẫm đã cho các ngươi đủ mặt mũi. Nhưng ngươi lại hết lần này tới lần khác khiêu chiến tính nhẫn nại của trẫm!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Diêm đế nói táng thiên đồng quan ở trong tay ta? Diêm đế từ đâu mà biết được điều này?

- Thần tử của trẫm nói!

- Hắn nói không hẳn đã đúng!

- Nhưng so với ngươi, trẫm càng tin tưởng thần tử của trẫm hơn! Bàn Canh, trẫm hỏi lại ngươi một lần nữa. Ngươi có táng thiên đồng quan hay không?

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Không có!

Bàn Canh kiên định lắc đầu một cái.

Mắt Diêm Xuyên híp lại. Hóa Thê Lương đứng bên cạnh lập tức mở miệng nói:

Thiên Đế, Bàn Canh ngu xuẩn mất khôn, mong bệ hạ cho thần ra đánh, phá tan bộ tộc Bàn Thạch!

- Chuẩn!

Diêm Xuyên đáp một tiếng.

Đạp không, Hóa Thê Lương bay đến phía trước mọi người. Sau khi uốn éo cái cổ, tay Hóa Thê Lương cầm một thanh yêu kiếm màu đỏ như máu, nhìn về phía Bàn Canh.

- Thiên Sát Cô Tinh?

Sắc mặt Bàn Canh trầm xuống.

- Tộc trưởng, tiểu nhân thỉnh chiến!

Một cường giả bộ tộc Bàn Thạch nhất thời tiến lên quát lớn.

- Ngươi không phải là đối thủ của hắn!

Bàn Canh lắc đầu một cái.

- Chưa thử qua, làm sao biết được? Tộc trưởng, để ta tới đi. Người này vẫn chưa cần tộc trưởng ra tay!

Cường giả kia quát lên.

- Được rồi!

Bàn Canh gật đầu một cái.

Nhất thời, người kia xông thẳng ra.

Hóa Thê Lương cười lạnh:

- Không biết tự lượng sức!

Keng!

Trường kiếm đỏ như máu trong tay Hóa Thê Lương, trong nháy mắt chém ra, oanh kích một quyền từ phía người đối diện.

- Phá!

Hóa Thê Lương quát to một tiếng.

Ầm!

Cường giả kia ầm ầm bay ngược ra. Trên tay phải, máu thịt lẫn lộn.

- Bàn Canh, không cần tìm người khác nữa. Bộ tộc Bàn Thạch lợi hại thế nào, ta đã sớm muốn được chứng kiến! Tiếp ta một kiếm!

Hóa Thê Lương quát to một tiếng.

Trường kiếm trong tay Hóa Thê Lương đột nhiên phóng ra huyết quang chói mắt. Một kiếm ầm ầm đâm thẳng về phía Bàn Canh.

Sắc mặt Bàn Canh trầm xuống. Giống như người vừa nãy, hắn đánh ra một quyền va chạm vào kiếm cương kia.

Ầm!

Trong nháy mắt xuất hiện một mảng lớn hư không bị nghiền nát.

Một đám trưởng lão nhanh chóng ổn định, không để cho Bàn Thạch Phong bị nghiền nát tổn hại.

Phá hoại có hạn, nhưng uy lực lại cực kỳ lớn.

Quyền kiếm va chạm vào nhau, mỗi người đều quay về. Thân hình Bàn Canh không hề lui một bước.

Ánh mắt Hóa Thê Lương nhất thời tỏ ra ngưng trọng, hiểu rõ Bàn Canh lợi hại.

- Hừ!

Bàn Canh đạp không xông lên.

Hóa Thê Lương cầm kiếm xung phong liều chết tiến tới.

Coong! Coong! Coong!......

Kiếm thịt lần lượt va chạm vào nhau. Thân thể cường hãn của Bàn Canh đỡ kiếm của Hóa Thê Lương.

Phía xa, ánh mắt Diêm Xuyên nhất thời ngưng trọng. Bởi vì Diêm Xuyên hiểu rõ kiếm lực của Hóa Thê Lương. Trước đây không lâu Phòng Nhật Thỏ với tu vi thập tứ trọng thiên còn không chịu nổi một kiếm kia. Hắn không dám chính diện đối kháng.

Huống gì chỉ lấy thân thể chống cự.

Cho tới nay, Diêm Xuyên cho rằng thân thể tướng thần của mình, mới là cường hãn nhất. Cho nên từ trước đến nay các loại công pháp tu hành thân thể trong thiên hạ, Diêm Xuyên không để vào trong mắt. Nhưng hắn không thể tưởng tượng được, thân thể của bộ tộc Bàn Thạch cũng có thể đạt được hiệu quả như vậy?

- A!

Bàn Canh quát to một tiếng, một quyền oanh kích ra.

Ầm!

Hóa Thê Lương bay ngược ra.

Một lần trùng kích, Bàn Canh lại giành được kết cục chiến thắng?

Hóa Thê Lương bị đánh lui, nhưng không rút đi. Thậm chí trong mắt càng lúc càng trở nên hung ác.

Ầm!

Hóa Thê Lương lại xông tới. Hai đại cường giả cường thế liên tục trùng kích.

Nhưng Diêm Xuyên lại hiểu rõ, Bàn Canh đã chiếm thế thượng phong.

Ngày xưa Diêm Xuyên đã đoán được bộ tộc Bàn Thạch không đơn giản. Nhưng Diêm Xuyên không ngờ được Bàn Canh lại hung hãn như vậy.

Phải biết rằng, Đại Trăn có mấy tu giả thập tứ trọng thiên, chính là Miêu Miêu, Điệp Hậu, Yêu Thiên Thương, Hóa Thê Lương. Nhưng người có tu vi thập tứ trọng thiên mạnh nhất chắc chắn là Hóa Thê Lương. Với lực lượng Thiên Sát Cô Tinh, thực lực của Hóa Thê Lương căn bản là thập tứ trọng thiên đỉnh phong.

Nhưng ngay cả với thực lực như vậy, Hóa Thê Lương vẫn bị Bàn Canh đẩy lùi?

- Meo! Bàn Canh này thật quỷ dị!

Miêu Miêu nhảy lên bả vai Diêm Xuyên nói.

- Yêu Thiên Thương, đi giúp Hóa Thê Lương đi!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Vâng!

Yêu Thiên Thương lên tiếng trả lời.

Tay Yêu Thiên Thương cầm một thanh kim đao, trong nháy mắt xông vào chiến trường.

- Ta cũng muốn đi!

Miêu Miêu kêu lên.

- Bàn Canh rất nguy hiểm!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- Meo, ta không sợ. Cho dù ta đánh không lại hắn, nhưng nhất định có thể trốn! Hơn nữa ta chỉ có lực lượng thập tứ trọng thiên, nhưng không cách nào phát huy tất cả lực lượng. Ta muốn đột phá!

Miêu Miêu kêu lên.

- Được rồi!

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

- Meo. Tiểu Điệp đi cùng đi!

Miêu Miêu kêu lên.

Điệp Hậu nhíu mày, có chút không muốn. Nhưng thấy Miêu Miêu nhìn chằm chằm vào Điệp Hậu. Tự nhiên trong nụ cười lại lộ một vẻ ưu thương.

- Được!

Điệp Hậu gật đầu một cái.

Hai người xông thẳng ra, tuy rằng Miêu Miêu vẫn tùy tiện, nhưng cũng bởi vì cha chết, nên nàng vẫn nhận phần lớn nguyên nhân là mình, vẫn luôn tự trách thân. Nếu như lúc trước mình rất mạnh rất mạnh, phụ thân sẽ không cần hi sinh chính mình.

Bởi vậy, trước đây chỉ là ham chơi, hiện tại lại liều mạng.

Điệp Hậu cũng là như thế, bởi vậy đồng ý đi với Miêu Miêu.