Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1259: Hóa Đá Thành Vàng




Diêm Xuyên nhìn túi bùn đất do lão nông đưa ra. Trong đất bùn có rất nhiều con giun đang vặn vẹo. Thần sắc Diêm Xuyên thoáng cứng lại.

- Quả nhiên là thế!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

Lão nông cổ quái nhìn Diêm Xuyên. Những người trong thành phố đúng là không có kiến thức. Chỉ một túi giun lại khiến bọn họ kinh hãi thành như vậy?

- Cho ta đi!

Diêm Xuyên tiếp nhận túi.

- Ôi, được, được. Ngươi có cần những thứ khác hay không?

Lão nông hỏi.

- Không cần!

Diêm Xuyên lắc đầu một cái.

Lão nông tỏ ra thất vọng:

- Cái này một đồng tiền!

Một đồng tiền?

Diêm Xuyên, Triệu A Phòng lại không có nổi một đồng tiền!

Suy nghĩ một chút, Diêm Xuyên đưa tay lấy một tảng đá to bằng nắm tay từ trên mặt đất lên, dùng pháp thuật trong tay thôi thúc một chút.

Vù!

Tảng đá run lên, nhất thời biến thành màu vàng óng.

Hóa đá thành vàng!

Tuy nhiên, Diêm Xuyên làm tương đối bí mật, cũng không để cho lão nông kia nhìn thấy.

- Hôm nay đi ra, ta chỉ mang theo cái này, đổi lấy một bao giun của ngươi đi!

Diêm Xuyên đưa khối vàng to bằng nắm tay cho lão nông.

Lão nông trợn mắt há hốc mồm nhìn khối vàng này.

Khối vào vàng vào trong tay, vẫn tương đối nặng. Thiếu chút nữa lão nông kia đã cầm không nổi.

Chỗ này phải hơn mười cân.

- Đây... đây là?

Lão nông kinh ngạc nói.

- Đi thôi!

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

Tuy rằng lão nông đang ở nông thôn, nhưng vẫn nhận rõ vàng. Trước đây không lâu khi con trai của lão cưới vợ, nhưng róc xương lóc thịt mình ra rất nhiều tiền để mua vàng. Nhưng chỗ đó cũng không nhiều bằng khối vàng trong tay mình.

Vàng? Không thể nào đâu!

Làm gì có người nào lại dùng một khối vàng lớn như vậy để mua giun?

Muốn hỏi dò, nhưng lúc này lão nông lại không nỡ bỏ.

Lão nông choáng váng một hồi chạy về.

Lão nông không thể chờ đợi được tới lúc chạy về nhà. Hắn tìm con trai chuẩn bị xác nhận xem đây có phải là vàng hay không.

Đương nhiên, kết quả không cần nói cũng biết. Mấy ngày sau, mỗi ngày lão nông đều mang theo một bao giun đi khắp bờ hồ lớn, nhưng lại không bao giờ gặp nhóm người Diêm Xuyên nữa.

Lúc này, bên hồ, Diêm Xuyên, Triệu A Phòng, Miêu Miêu nhìn bao giun này.

- Giun ở bốn giới đều chết hết, báo hiệu Hồng Quân đã chết hoàn toàn. Nhưng hiện tại xem ra....

Triệu A Phòng trầm giọng nói.

- Con giun không bị tiêu diệt, Hồng Quân không chết?

Miêu Miêu nghi ngờ nói.

Diêm Xuyên đem bao giun thả vào trong hồ. Nhất thời, rất nhiều cá vọt tới, nuốt sạch sẽ.

...

Thế giới thứ nhất, Nam Ngoại Châu!

Hoàng Thiên Điện, trụ sở Khổng gia.

- Gia chủ, lại có ba cương vực nữa bị mất!

Một lão già Khổng gia rối rắm nói.

Ác ma của thế giới Đại Ác nhanh chóng thu nạp các nơi. Tốc độ của bọn họ quá nhanh chóng. Mặc dù ngày xưa Khổng gia độc chiếm một châu, trong khoảng thời gian ngắn đã mất đi phần lớn lãnh thổ.

- Gia chủ, không xong. Tất cả các cương vực xung quanh đều đã bị mất!

Lại có cường giả của Khổng gia vọt tới báo.

Sắc mặt Khổng Tước Tử hết sức khó coi.

- Hiện tại chỉ còn lại cương vực Hoàng Thiên này!

Khổng Hạt Tử trầm giọng nói.

- Làm sao bây giờ?

Mọi người đều nhìn về phía Khổng Tước Tử.

Khổng Hoàng Thiên đã chết. Đây là tổn thất lớn nhất của Khổng gia. Trong thời buổi thiên hạ loạn lạc, trong nháy mắt Khổng gia biến thành lục bình không có rễ.

Khổng Tước Tử bóp nắm đấm.

- Gia chủ, chúng ta tiến vào cõi âm đi. Dương gian hiện tại không giữ được nữa rồi!

Khổng Hạt Tử khuyên nhủ.

- Không, dương gian Nam Ngoại Châu, là của Khổng gia, là của ta!

Khổng Tước Tử nhất thời khiển trách.

Ngày xưa chịu nhục đã đủ lâu. Thật vất vả mới sở hữu một châu. Trong chớp mắt sẽ phải từ bỏ sao?

Không nản chí, Khổng Tước Tử không chịu từ bỏ.

- Gia chủ!

Khổng Hạt Tử lại khuyên nhủ.

Nhưng Khổng Tước Tử lại nhất quyết không chịu.

Qua một hồi lâu, Khổng Tước Tử mới trầm giọng nói:

- Ngày hôm trước, thuộc hạ của Liên Thần, Băng Phượng Vương đến chỗ ta!

- Ồ? Tại sao chúng ta lại không biết?

Khổng Hạt Tử kinh ngạc nói.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Khổng Tước Tử.

- Băng Phượng nói, chỉ cần Khổng gia ta dựa vào Liên Thần, Khổng gia ta sẽ tiếp tục chấp chưởng năm châu, giúp hắn củng cố khắp nơi!

Khổng Tước Tử nói.

- Cái gì?

Tất cả mọi người đều xôn xao.

- Không được!

Khổng Hạt Tử nhất thời kêu lên.

Mọi người đồng thời nhìn về phía Khổng Hạt Tử.

- Gia chủ, chuyện đến nước này, ta cũng không giúp ngươi che đậy được nữa. Ngày xưa lão tổ tông đã lưu lại di ngôn, nếu như hắn chết đi, Khổng gia ta sẽ chờ đợi Diêm Xuyên sai khiến!

Khổng Hạt Tử nói.

- Cái gì?

Mọi người lại kinh ngạc kêu lên.

Tuy nhiên lúc này, thời khắc phần lớn người kinh ngạc, trong lòng lại có quyết định.

- Diêm Xuyên? Không thể nào!

Khổng Tước Tử trầm giọng nói.

- Gia chủ, ta cũng thừa nhận ngươi là gia chủ, cho nên chuyện này, ta vẫn không công bố ra ngoài. Ta chỉ hy vọng gia chủ ngươi có thể tự lập tự mạnh, có thể đẩy Khổng gia đi lên. Nhưng ngươi bây giờ thi sao? Ngươi làm ta quá thất vọng. Ngươi không chỉ không thể đẩy Khổng gia đi lên, còn muốn cho Khổng gia đi về phía hủy diệt. Nếu Khổng gia ta vào dưới trướng của Liên Thần thì sẽ như thế nào? Tiếp theo trong khi thiên hạ tranh đấu, chúng ta chỉ là bia đỡ đạn. Ngươi muốn dẫn Khổng gia đi về phía hủy diệt, ta không mở miệng không được nữa!

Khổng Hạt Tử trầm giọng nói.

- Khốn kiếp. Tên Diêm Xuyên kia đã tính là gì. Hắn có thể là đối thủ của Liên Thần sao?

Khổng Tước Tử quát lên.

- Ít nhất, trên người Diêm Xuyên có một nửa huyết mạch của Khổng gia ta! Còn nữa, hắn nhận được truyền thừa của lão tổ tông, tất nhiên sẽ che chở Khổng gia ta!

Khổng Hạt Tử kêu lên.

- Không được, ta quyết không giữ lời hứa đó! Thần phục đứa con hoang kia sao? Trừ phi bước qua thi thể của ta trước đã!

Khổng Tước Tử lạnh lùng nói.

Sắc mặt Khổng Hạt Tử âm trầm, nhưng không tiếp tục ồn ào, mà thân hình lùi lại.

- Tất cả con cháu Khổng Gia nghe đây. Ta lấy danh nghĩa trưởng lão truyền thừa tuyên bố di ngôn của lão tổ tông, lão tổ tông đã chết, tất cả Khổng gia đi theo Diêm Xuyên. Người nào nguyện đi theo ta, nguyện ý nghe theo di ngôn của lão tổ tông thì đi theo ta! K hổng Hạt Tử quát to một tiếng.

Ầm!

Âm thanh của Khổng Hạt Tử truyền đi vang vọng khắp cương vực Hoàng Thiên.

Nhất thời, vô số người ủng hộ Khổng Hạt Tử. Nhưng vẫn còn có vô số người ủng hộ Khổng Tước Tử.

Sắc mặt Khổng Tước Tử âm trầm nhìn về phía Khổng Hạt Tử:

- Ngay cả ngươi cũng phản bội ta sao?

- Ngươi bị nhập ma rồi! Ta làm vậy là vì Khổng gia!

Khổng Hạt Tử trầm giọng nói.

- Hừ, tại Khổng gia, ta mới là người lớn nhất. Lão tổ tông lão hồ đồ, đem truyền thừa cho Diêm Xuyên. Bằng không Khổng gia ta sao có thể trở thành như vậy. Hừ, ngươi cũng phản bội ta sao? Người phản bội ta, chết!

Khổng Tước Tử trừng mắt một cái.

Ầm!

Hai đại cường giả ầm ầm xông tới.

Nam Ngoại Châu, cương vực Hoàng Thiên!

Ầm!

Khổng Tước Tử và Khổng Hạt Tử hung mãnh xông vào nhau.

Phía sau hai người là hư ảnh Khổng Tước cực lớn. Khổng Tước linh vừa ra, thần quang khắp trời, hung diễm dị thường.

Càng ngày càng nhiều con cháu Khổng Gia từ khắp nơi tụ tập tới. Tất cả đều nghe được tin tức mà đến đây.