Tiên Quốc Đại Đế

Chương 1297: Thông Thiên Đã Chết




Diêm Xuyên thoáng mỉm cười nói.

Trong lúc đang nói chuyện, Diêm Xuyên vung tay lên.

Phía xa, đột nhiên lại có một đạo kim quang bắn nhanh đến.

Mọi người nhìn tới, lại là Hoàng Kim Đại Đế toàn thân mặc kim bào.

Ầm!

Hoàng Kim Đại Đế đứng vững thân hình, xung quanh cuốn lên một trận gió bão.

- Hoàng Kim Đại Đế? 

Tướng Thần thoáng nghi hoặc hỏi.

- Tướng Thần Đại Đế đừng trách ta. Ta nợ Diêm Xuyên một phần ân tình. Lần này đành phải bất đắc dĩ đối mặt với Tướng Thần Đại Đế rồi! 

Hoàng Kim Đại Đế khách khí nói.

Tuy rằng khách khí, nhưng rõ ràng hắn đã đứng ở bên phía Diêm Xuyên. Nếu thật sự chiến đấu, Hoàng Kim Đại Đế tất nhiên sẽ toàn lực trợ giúp Diêm Xuyên.

- Ồ? 

Hai mắt Tướng Thần híp lại.

Lúc này Diêm Xuyên lại nhất thời biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Mọi người đồng thời nhìn về phía Diêm Xuyên. Không ai biết tại sao Diêm Xuyên bỗng nhiên có biểu tình như vậy.

- Diêm đế, ngươi làm sao vậy? 

Hoàng Kim Đại Đế nghi ngờ nói.

- Không biết, ta bỗng nhiên có loại dự cảm không lành. Không biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì! 

Nhân thân Diêm Xuyên không có che giấu.

- Dự cảm không lành?

Dự cảm không lành!

Lại đến từ thế giới thứ nhất? Người Diêm Xuyên có mối quan hệ hảo hữu nhất chính là Thông Thiên gặp phải phiền phức lớn.

Tây Ngoại Châu.

Ầm!

Liên Thần đột nhiên dùng một chưởng cắm vào lồng ngực của Thông Thiên.

Mặt Thông Thiên lộ ra lợi quang. Một kiếm của hắn ầm ầm đâm vào lồng ngực Liên Thần.

Cương vực xung quanh là một mảnh hỗn độn. Đất trời tối tăm, cát bay đá chạy, vô số sinh linh đều bị chôn vùi.

Liên Thần VS Thông Thiên.

Cuộc chiến cực kỳ ác liệt thảm khốc. Thông Thiên tóc tai bù xù, mặt lộ vẻ dữ tợn.

Đây là chiêu thức lưỡng bại câu thương.

Ầm!

Dưới lực lượng cường đại, Thông Thiên ầm ầm bay ngược ra, ngực dâng trào máu tươi. Khóe miệng chảy máu, trông cực kỳ thảm khốc.

Lồng ngực Liên Thần cũng lưu lại một vết đâm bởi kiếm. Nhưng Liên Thần vẫn vững vàng đứng ở trong không trung.

- Thông Thiên? Thật can đảm! 

Mặt Liên Thần lộ vẻ giọng căm hận nói.

Trước đây không lâu Liên Thân mới vừa bị Chung Sơn đánh bại. Bây giờ đối phó với một Thông Thiên, lại còn để mình bị thương tổn.

- Ha ha ha ha, Liên Thần. Trừ lão sư ra, Thông Thiên ta không cúi đầu trước bất kỳ người nào. Ngươi muốn mạng của ta, ta cũng phải cắn một miếng thịt từ trên thân thể của ngươi xuống! 

Thông Thiên che ngực giọng căm hận nói.

- Hừ, thân thể của ta là bất tử. Ngươi sao có thể so sánh được? Chết đi! 

Liên Thần lại xung phong liều chết tiến lên.

Ầm!

Hai đại cường giả chiến đấu, dườn như thiên địa va chạm mạnh. Sóng lớn điên cuồng lao về các phía cuốn trôi tất cả.

Cửa Thái Cực Điện, sắc mặt Võ Chiếu khó coi đến cực điểm. Trong tay Võ Chiếu cầm lấy một khối ngọc phù, nhìn về phía xa. Trong mắt lộ rõ sự nghi ngờ không thôi.

- Đại Đế! 

Thượng Quan Uyển Nhi đứng một bên lo lắng nói.

Võ Chiếu lại không hề bị lay động, nhìn chăm chú về phía xa.

Ầm! Ầm! Ầm!.........

Cuộc chiến của Thông Thiên cùng Liên Thần cực kỳ ác liệt thảm khốc.

Liên Thần nghiêng về một bên áp chế Thông Thiên. Nhưng Thông Thiên lại thà làm ngọc vỡ, dù chết cũng không hàng. Mỗi lần Thông Thiên đều ra chiêu lưỡng bại câu thương đâm Liên Thần bị thương.

Máu bắn ra khắp nơi.

- Chết!

Liên Thần quát to một tiếng. Một đóa hoa sen ầm ầm nổ tung ngay chỗ cổ của Thông Thiên.

Liên Thần thôi thúc toàn lực đến chỗ cổ của Thông Thiên.

- A!

Thông Thiên dường như biết mình sắp mất mạng. Mặt hắn lộ vẻ dữ tợn, miệng phun một đạo kiếm quang màu tím.

Ầm!

Kiếm quang đâm thẳng vào mắt trái của Liên Thần.

- Bành!

Đầu của Thông Thiên ầm ầm nổ tung ra. Trong nháy mắt mắt phải của Liên Thần cũng vỡ nát.

- A! 

Liên Thần đau khổ rống to một tiếng, bịt con mắt lui lại một khoảng.

Một phía khác, đầu của Thông Thiên đã không còn, chỉ còn lại một thân thể. Bộ dạng cực kỳ bi tráng.

Dù vậy, thân thể không đầu vẫn chém tới một kiếm.

Ầm!

Một kiếm đâm vào lồng ngực của Liên Thần.

- Chết đi!

Liên Thần quát to một tiếng.

Ầm!

Lực lượng khủng bố tràn vào trong Tru Tiên Kiếm. Trong nháy mắt Tru Tiên Kiếm xuất hiện vô số vết rạn.

Thân thể không đầu cũng ầm ầm bay ngược lại, toàn thân nổ tung. Ngay cả da thịt đều nát, lộ ra toàn thân không đầu với vô số xương trắng.

- Như vậy vẫn không chết sao? 

Liên Thần kinh ngạc nói.

Thông Thiên gần như đã bị hủy diệt. Nhưng một khung xương không đầu dính đầy máu thịt như vậy lại tiếp tục đứng lên.

Vù!

Dường như có ý chí cuồn cuộn tràn vào vô số vết rạn trên Tru Tiên Kiếm.

Vèo!

Khung xương không đầu kia lại đột nhiên vung lên một cái. Tru Tiên Kiếm bắn nhanh về hướng tây bắc.

Liên Thần chấn động với sự quyết tâm của Thông Thiên.

Bởi vì Liên Thần có thể khẳng định, mình đã hủy diệt mệnh cách, diệt thần hồn của Thông Thiên. Nhưng hắn lại có thể lấy ý chí mạnh mẽ chống đỡ khung xương trong thời gian lâu như vậy?

Vù!

Khung xương Thông Thiên không đầu phóng về phía Liên Thần.

- Lại tới sao? 

Liên Thần kinh ngạc nói. Tiếp đó, hắn đưa một tay ra nắm lấy khung xương kia.

Nhưng ngay khi Liên Thần cho rằng mình đã hoàn toàn hạn chế được Thông Thiên.

- Cái gì?

Ầm!

Khung xương Thông Thiên lại ầm ầm tự nổ tung. Vụ nổ cực lớn khiến cho cả thiên hạ dương gian đều cảm thấy đinh tai nhức óc.

Chỗ khung xương nổ tung, Liên Thần bị nổ cực kỳ chật vật. Trên người có nhiều chỗ đã biến hình, tóc tai bù xù. Máu thịt lẫn lộn.

- A, Thông Thiên khốn kiếp, chết còn không thể yên lành! 

Giọng nói của Liên Thần đầy căm hận.

Liên Thần là thân thể bất tử, mắt phải bị chọc mù, trên người chật vật, nhưng hắn đang nhanh chóng phục hồi như cũ.

Không bao lâu, Liên Thần đã dần dần hồi phục.

Đám người Thiên Cương bay tới.

- Chủ thượng! 

Thiên Cương lo lắng nói.

- Giết, tiêu diệt Thiên giới Đại Chu cho ta. Giết cho ta! 

Liên Thần phẫn nộ gào thét.

Thông Thiên đã chết. Tru Tiên Kiếm với vô số vết rạn lại bắn về phía Thái Cực Điện.

Vèo!

Tru Tiên Kiếm rơi vào trong lòng bàn tay Võ Chiếu.

- Võ Chiếu, điều ta có thể làm, ta đã làm. Thân thể của ta đã tử vong. Lão sư bảo ta toàn lực trợ giúp muội, ta đã làm hết sức. Đây là ý chí thập lục trọng thiên cuối cùng của ta. Ta lưu lại cho muội. Cả đời Thông Thiên ta chỉ kính thiên địa, chỉ kính lão sư. Ơn của lão sư, ta đã trả lại. Về cái chết của lão sư, trong lòng ta có chút nghi hoặc. Nếu có một ngày, muội gặp lại lão sư, hãy thay ta nói với lão sư Đệ tử khấu biệt ân sư!

Âm thanh của Thông Thiên truyền đến.

Võ Chiếu kinh ngạc nhìn Tru Tiên Kiếm nghiền nát trong lòng bàn tay.

- Ôi, thật hoài niệm năm đó. Tháng ngày mà Đại sư huynh, Nhị sư huynh còn sống. Ga ha, vì mộng tưởng của lão sư, đại sư huynh ra đi, Nhị sư huynh cũng ra đi. Ha ha, hiện tại ta cũng phải đi. Như vậy cũng tốt. Ít nhất, ta không cần phải mệt mỏi như vậy nữa!

Âm thanh cuối cùng của Thông Thiên truyền đến.

Bên trong Tru Tiên Kiếm, một vệt ánh sáng tràn vào trong cơ thể Võ Chiếu. Đó chính là ý chí của Thông Thiên.

- Rắc rắc rắc rắc!

Tru Tiên Kiếm càng ngày càng bị nghiền nát, hóa thành mảnh vỡ, tan biến trong không trung. Dường như nó cũng muốn đi theo chủ nhân của mình.