Tiên Quốc Đại Đế

Chương 237: Xử trí Vương Chu




​​​

Bạch Đế Thiên không có khinh thị Miêu Miêu, cho dù Miêu Miêu tu vi có thấp hơn nữa, nhưng mà phẩm cấp huyết mạch lại cao hơn so với mình.

- Quốc thú? Hổ tộc chưa chắc muốn trở thành quốc thú, trở thành Đại thánh địa hộ giáo thần thú cũng không khó khăn, chỉ cần ta nguyện ý, thiên hạ tam đại Thánh địa tu tích âm đức, cũng sẽ nguyện ý tiếp nhận Hổ tộc ta, ngươi có thể tin chứ?

Bạch Đế Thiên trầm giọng nói.

- Còn có, lấy thực lực ta bây giờ, có thể ta sẽ sớm phi thăng, tiến vào tiên giới, lấy khả năng của ta, nhất định có thể cực nhanh chấp chưởng một phương Hổ tộc, khi đó, ta có thể gia nhập quốc độ khác, vì sao nhất định phải chọn quốc gia của ngươi?

Bạch Đế Thiên trầm giọng nói.

- Meo meo!

Miêu Miêu nhất thời tức giận nói.

Nhìn Bạch Đế Thiên một chút, Diêm Xuyên khẽ mĩm cười nói:

- Vì ngươi đối phó Tuyệt Cung? Có mấy người Đế Vương nguyện ý giúp ngươi? Chưa cùng Đế Vương chung hoạn nạn nhiều năm, kẻ Đế Vương nào sẽ vì ngươi mà đánh bạc xuất lực cả một quốc gia? "Từ bất chưởng binh, từ dã bất chưởng quốc", ngươi không giao ra đầy đủ hết thảy, bọn họ sẽ giúp ngươi mà bỏ ra hết thảy?

: Kẻ nhân từ không cầm binh đánh giặc, cũng không thể cầm quyền một nước. /Đoán vậy!

Bạch Đế Thiên hai mắt híp lại.

- Đến tiên giới, ngươi cũng như vậy, vẫn phải từ một nước nhỏ giúp lên, vậy tại sao lại không cùng với ta, huống chi, ngươi giúp nước nhỏ, ngươi có thể khẳng định nước nhỏ kia nhất định sẽ có thể quật khởi sao? Coi như là gặp được một Đế Vương cường thế, nhưng ngươi có thể bảo đảm Đế Vương kia, sau khi cùng chung hoạn nạn với ngươi, sẽ chia sẽ ngọt bùi với ngươi? Mà ta, đã được Bạch Đồ Thế thừa nhận, nói như vậy, nhân phẩm của ta, ngươi sẽ không quá hoài nghi, phải không?!

Diêm Xuyên cười nói.

Bạch Đế Thiên trầm mặc ngó chừng Diêm Xuyên.

- Còn nữa, ở nơi này, thế giới thiên hạ, từ đầu đến cuối ta tin tưởng một câu nói! Cũng là ý chí ta khắc sâu!

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

- A?

- Núi trong thiên hạ ta là đỉnh!

Diêm Xuyên trầm giọng nói. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Truyện Full chấm c.o.m

Sau một câu, khí thế cả người Diêm Xuyên cũng đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Núi trong thiên hạ ta là đỉnh? Đây là một loại tự tin, một loại vô địch tự tin, Núi trong thiên hạ chính là chỉ thiên hạ quần hùng, ta là đỉnh, chính là thiên hạ quần hùng, ta là đệ nhất!

Thiên hạ, Duy Ngã Độc Tôn!

Đây không phải là không biết tự lượng sức mình, mà là một loại ngạo khí trong tim!

Đế Vương, nhất định phải có loại tự tin làm thiên hạ thần phục này, tín niệm duy ngã độc tôn thiên hạ, mới có thể chinh phục toàn bộ thiên hạ!

Hai mắt Bạch Đế Thiên nhíu lại.

- Lúc trước hẳn ngươi cũng đã biết, ta không phải là hạng người nói bốc nói phét, ta đã một lần tạo nên một Thiên Triều thượng quốc, tiếp thêm một lần, ta sẽ phải làm tốt hơn! Bỏ gần cầu xa? Bạch Đế Thiên, ngươi hẳn là hiểu được ta vẫn mang theo thành ý!

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

Bạch Đế Thiên nhìn Diêm Xuyên một hồi, chân mày nhíu chặt.

- Quốc gia? Ngươi khai mở một quốc gia ở nơi này thì như thế nào, cùng tiên giới căn bản chính là hai cái thế giới!

Bạch Đế Thiên cau mày nói.

- Hai cái thế giới? Coi như hai cái thế giới thì như thế nào, quốc gia ta khai mở, nhất định ta phải mang về. Cho dù Tiên Phật ngăn đường, ta cũng phải đồ Tiên lục Phật, giết về tiên giới!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

Bạch Đế Thiên cau mày nhìn nhìn Diêm Xuyên.

- Còn có, ngươi lại làm Hổ tộc Chí tôn, Hổ tộc thế giới này, ngươi sẽ bỏ qua sao? Vì sao không dẫn toàn bộ vào tiên giới?

Diêm Xuyên nói.

- Mang một tộc vào tiên giới?

Bạch Đế Thiên ngoài ý muốn nói.

Dù sao, loại suy nghĩ này, hắn chưa từng nghĩ qua.

- Có gì không thể?

Diêm Xuyên cười nói.

Bạch Đế Thiên lại trầm mặc một hồi.

- Chỉ cần đại kỳ triều ta lần nữa phất lên, danh động thiên hạ, tất nhiên Bạch Đồ Thế cũng sẽ trở lại tìm ta, phụ tử đoàn kết cũng sắp tới!

Diêm Xuyên tiếp tục khuyên nhủ.

Bạch Đế Thiên cau mày suy tư thật lâu.

- Như thế nào?

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

Bạch Đế Thiên trầm mặc một hồi lâu, mới nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói:

- Lời của ngươi ngày hôm này, trùng kích rất nhiều lý niệm của ta, để cho ta nghĩ một chút!

- Có thể, trước khi nhận được Phong Thần Sách, ta sẽ một mực ở Cự Lộc thành, khi nào nghĩ thông rồi, thì nói cho ta biết!

Diêm Xuyên gật đầu.

- Ừ!

Bạch Đế Thiên trịnh trọng gật đầu.

Phức tạp nhìn nhìn Diêm Xuyên. Diêm Xuyên thản nhiên mà đứng. Nghênh đón ánh mắt của Bạch Đế Thiên.

- Cọt kẹt!

Vung tay áo, đại môn ầm ầm mở ra.

Bạch Đế Thiên nhìn thật sâu Diêm Xuyên một hồi, thân hình nhoáng lên một cái, biến mất không thấy.

- Meo meo, lúc này đi rồi? Thật là một người quật cường!

Miêu Miêu nói.

- Kiêu hùng, cũng có ngạo khí của mình! Quốc Thú chi chủ, mặc dù địa vị cùng ta giống nhau, nhưng quốc thú, Quốc ở phía trước mà Thú ở phía sau, vô hình trung, cuối cùng vẫn thấp hơn một bậc, trước kia là độc tôn Hổ tộc, hiện tại thấp hơn một bậc, cho dù ai cũng phải suy nghĩ thật kỹ!

Diêm Xuyên giải thích.

- Meo meo, được rồi!

Miêu Miêu gật đầu.

Bạch Đế Thiên đi rồi, Diêm Xuyên cũng chậm rãi đi tới trên quảng trường.

- Công tử, mới vừa rồi là Bạch Đế Thiên rời đi? Thật là nhanh!

Thanh Long kinh ngạc nói.

- Hắn là Thượng Hư cảnh cường giả, tự nhiên phải nhanh rồi!

Diêm Xuyên cười nói.

- Ừ!

Thanh Long mang theo rung động gật đầu.

Trên quảng trường, mười một tên đại yêu như bùn lầy nằm ở bốn phía, không tên nào là không bị thương nặng, hơi thở yếu ớt.

Diêm Xuyên nhìn lũ yêu một lượt, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía một con nhện khổng lồ. Vương Chu!

- Diêm Xuyên, ngươi muốn thu phục chúng ta?

Vương Chu quát lạnh nói.

- A?

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.

- Cũng không cần nghĩ rồi, cả đời của chúng ta chỉ có một Chủ thượng, những kẻ khác, chúng ta không tôn một ai nữa rồi, cho dù là chúng ta phải chết, cũng không có khả năng!

Vương Chu lạnh lùng nói.

- Không sai, muốn chém giết, muốn róc thịt, cứ tùy tiện!

- Được làm vua thua làm giặc, muốn giết cứ giết!

...

...

...

Một đám đại yêu quật cường rối rít nói.

Thanh Long nhướng mày, đang muốn hét lên, lại bị Diêm Xuyên ngăn lại.

Lắc đầu, Diêm Xuyên nói:

- Ai nói ta muốn thu phục các ngươi?

- Ồ!?

Chúng đại yêu kinh ngạc nói.

- Ta đã gặp Yêu Thiên Thương rồi, Yêu Thiên Thương là một kiêu hùng, yêu mà hắn đã thu phục, khẳng định sẽ chỉ trung thành với hắn, ta tự nhiên sẽ không ép người khác vào chỗ khó khăn!

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.

Nghe được lời của Diêm Xuyên, chúng đại yêu âm thầm thở dài một hơi.

Lũ yêu đã sớm tin phục Yêu Thiên Thương, nếu chuyển hướng đầu nhập vào người khác, tất nhiên lũ yêu không cách nào tiếp nhận, cho dù đối phương có mạnh hơn nữa cũng vậy.

Nhưng hiện tại Diêm Xuyên muốn xử trí như thế nào, chúng đại yêu cũng không cách nào phản kháng, nhưng tín niệm trong lòng cũng không bao giờ chịu khuất phục.

- Vậy ngươi muốn làm gì?

Vương Chu trầm giọng nói.

- Yêu Thiên Thương có thể được các ngươi tương trợ, thực lòng ta cũng rất hâm mộ, lần này ta cứu chư vị, đúng là có mưu đồ.

Diêm Xuyên cười nói.