Tiên Quốc Đại Đế

Chương 241: Thiên Nữ lại xuất hiện




​​​

- Ồ? Từ từ, các ngươi đi vào làm gì? Viện chủ đã khai báo, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy!

Lão Nghiêm nhất thời kêu lên.

- Ngươi biết cái gì, là Thiên nữ điểm danh muốn ta cùng Diêm Xuyên tới!

Đông Phương Chính Phái nhất thời đắc ý nói.

- Điểm danh cái rắm, từ lúc Thiên nữ tới Cự Lộc thành đến giờ, ta vẫn luôn đi theo mà, xem bộ dáng lén lén lút lút của tiểu tử ngươi, làm sao ta không có thấy nàng điểm danh gọi ngươi?

Lão Nghiêm nhất thời khinh thường nói.

- Ngươi biết cái gì? Thiên nữ còn thiếu ta một thứ đó!

.

- Thiếu ngươi? Thiên nữ lại thiếu ngươi thứ gì?

Lão Nghiêm nghi ngờ nói.

- Một quả Phù bình an!

Đông Phương Chính Phái đắc ý nói.

Lão Nghiêm cùng mấy lão bằng hữu há mồm ngạc nhiên nhìn về phía Đông Phương Chính Phái.

- Như thế nào? Hâm mộ không?

Đông Phương Chính Phái được ý vị nói.

- Phi!

Sáu tên nho tu nhất thời một người phun một ngụm nước miếng.

- Phù bình an? Ngươi cũng xứng!

Lão Nghiêm nhất thời khinh thường nói.

- Ngươi không tin? Nếu mà ta lấy được, thì lấy Đàn Tiên Nhưỡng mà các ngươi luôn trân quý đưa cho ta, như thế nào?

Đông Phương Chính Phái cười nói.

- Phi, ngươi cũng quá không biết xấu hổ!

- Ta xem ngươi còn không biết xấu hổ tới trình độ nào, ngươi đi đòi, ngươi đi đòi đi a!

- Nếu ngươi có thể mặt dày mà tới đòi, Đàn Tiên Nhưỡng của chúng ta sẽ lập tức đưa cho ngươi!

Lão Nghiêm nhất thời không tin nói.

- Tốt, các ngươi chờ!

Đông Phương Chính Phái đắc ý nói.

Mang theo Diêm Xuyên rất nhanh đến phụ cận.

- Đông Phương đại nho, viện chủ đã khai báo, không cần quấy rầy Thiên nữ!

Một nho tu ngăn lại nói.

- Cái kia, Tiểu Mã, ngươi cũng đừng quản, tên không biết xấu hổ này muốn vào, ngươi cứ để cho hắn vào đi!

Lão Nghiêm nhất thời kêu lên.

- Đúng vậy a, để cho hắn đi vào, Thiên nữ triệu kiến bọn họ!

- Không cần ngăn cản!

............

......

...

Được mọi người cổ xuý. Đông Phương Chính Phái, Diêm Xuyên, Thanh Long, Miêu Miêu thuận lợi tiến vào cửa khe núi tràn đầy đại vụ kia.

Đi vào bên trong. Rất nhanh xuyên qua khu vực sương trắng, nhất thời thấy được bách thánh pho tượng đang phun trào Hạo nhiên chính khí bên trong, pho tượng Chỉ Trần Nữ thần đứng yên ở trung ương.

Bên cạnh có một cự xa được hai con Thanh Loan lôi kéo, một vài nha hoàn thị vệ canh giữ ở một bên.

Trung ương có đứng hai vị nam tử mặc nho bào, chính là Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị.

Tất cả mọi người đang nhìn pho tượng Chỉ Trần nữ thần, còn có một bạch y nữ tử.

Nữ tử cực kỳ thành kính, hướng về phía Chỉ Trần nữ thần cung kính lạy. Liên tục lạy ba lần.

Diêm Xuyên, Đông Phương Chính Phái đám người liền đứng ở bên ngoài khe núi. Nguồn tại http://Truyện FULL

Diêm Xuyên gắt gao ngó chừng vị bạch y nữ tử xuất trần kia. Tơ vương trong nội tâm giống như là muốn gõ phá lồng ngực Diêm Xuyên mà ra vậy.

Chân Nhu? Nếu không phải nàng, tại sao giống như vậy? Chẳng lẽ là kiếp trước kiếp nầy? Có thể....

- Bái lạy Chỉ Trần Nữ thần? Ở Thiên Cơ tông, không phải là cũng có một cái Chỉ Trần nữ thần tượng sao?

Nhạc Nghị cười nói.

Thiên nữ quay đầu, thản nhiên nói:

- Không có Chỉ Trần Nữ thần, cũng không có thiên hạ vạn linh hôm nay! Bất cứ nơi nào lúc nào, chỉ cần có Chỉ Trần Nữ thần, ta cũng sẽ bái lạy!

- A?

Trong mắt Nhạc Nghị hiện lên một tia ngoài ý muốn.

- Hiện tại, Thiên nữ có thể giá lâm Cự Lộc thư viện ta, thật vẻ vang cho Cự Lộc thư viện chúng ta, Thiên nữ nếu không chê, có thể ở lại một thời gian ngắn tại Thúy Vân Uyển, được chút?

Mạnh Tử Thu cười nói.

Thiên nữ lắc đầu:

- Ta muốn ở lại chỗ này mười ngày, ở chung cùng Chỉ Trần Nữ thần trong một thời gian ngắn, có thể chứ?

- Nơi này?

Mạnh Tử Thu cau chân mày lại.

Trên mặt Mạnh Tử Thu cùng Nhạc Nghị đều lộ ra vẻ ngưng trọng.

- Thân ở nơi này, ta cũng có thể cảm nhận được Hạo nhiên chính khí cuộn trào, nói như vậy, nơi này đích thị là trọng địa của Cự Lộc thư viện, chỉ một mình ta ở đây, những người hạ nhân của ta sẽ ở bên ngoài, có thể chứ?

Thiên nữ thỉnh cầu lần nữa, nói.

- Này?

Mạnh Tử Thu sắc mặt phức tạp. Thật giống như có cố kỵ gì đó.

- Chân Nhu? Ngươi, không nhìn thấy?

Bỗng nhiên một thanh âm có chút run rẩy từ phía sau Thiên nữ truyền đến.

Là tiếng hô của Diêm Xuyên, Diêm Xuyên lại nhìn thấy Chân Nhu một lần nữa, tư niệm trong lòng giống như là đã đem mình hòa tan vậy, có hạnh phúc, có khẩn trương, có may mắn, nhưng trong lúc vừa rồi, Diêm Xuyên phát hiện hai mắt Chân Nhu vô thần?

Hai mắt vô thần? Phải biết rằng, trên người Chân Nhu kiếp trước, điểm xinh đẹp nhất chính là đôi mắt linh động.

Có thể giờ phút này, hai mắt vô thần, mặc dù mở ra, nhưng trống rỗng vô cùng?

Mù…?

Diêm Xuyên chợt thu hồi tâm tư, bước nhanh đi tới.

- Này, Diêm Xuyên, đây không phải là Chân Nhu mà ngươi biết a, không phải là nàng!

Đông Phương Chính Phái lo lắng đuổi theo.

- Meo meo?

Giờ phút này, Miêu Miêu vô cùng tò mò. Thanh Long theo sát phía sau.

- Đông Phương tiểu tử, sao ngươi lại tiến vào đây?

Nhạc Nghị nhất thời quát lên.

Nhạc Nghị vừa quát, Đông Phương Chính Phái rùng mình một cái, lập tức nói:

- Viện chủ, viện chính, chuyện này không liên quan đến ta a!

- Mọi người đều tiến vào, Ngươi còn nói là chuyện không quan đến ngươi a?

Nhạc Nghị bị tên Đông Phương Chính Phái vô sỉ này chọc cười.

- Đúng vậy a, là Thiên nữ đáp ứng ta, nàng nói cho ta một khối phù bình an!

Đông Phương Chính Phái kêu lên.

- Khốn kiếp, ngươi cũng dám lừa gạt lên trên đầu Thiên nữ rồi?

Nhạc Nghị trừng mắt nói.

- Là thật, thật mà!

Đông Phương Chính Phái oan khuất nói.

Nhạc Nghị đang muốn chửi tiếp, Thiên nữ đã mở miệng nói:

- Đúng vậy, ta đã đáp ứng cho Đông Phương Chính Phái một khối phù bình an!

Vừa nói, một đứa nha hoàn cách đó không xa lập tức lấy ra một cái hộp ngọc đưa tới.

- Phù bình an?

Nhạc Nghị kinh ngạc nhìn hộp ngọc.

- Ha ha! Thiên nữ thật là người giữ chữ tín!

Đông Phương Chính Phái xoa xoa tay, hưng phấn nhận lấy.

- Ngươi không nên tới nữa!

Thiên nữ bỗng nhiên hướng về phía Diêm Xuyên nói.

- Ngươi có thể nhìn thấy ta?

Diêm Xuyên vui vẻ nói.

Nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ta nhìn không thấy! Nhưng ta có thể cảm giác được!

- Không nhìn thấy? Làm sao ngươi không nhìn thấy được? Chân Nhu, ngươi có nhớ tới ta không?

Diêm Xuyên lo lắng nói.

- Xin lỗi, ta không phải là vợ của ngươi, ta không phải là Chân Nhu!

Thiên nữ lắc đầu.

- Không phải là? Nếu không phải thì làm sao ngươi biết Chân Nhu là vợ của ta?

Diêm Xuyên không tin nói.

Đông Phương Chính Phái bỗng nhiên chen lời nói:

- Đó là lần trước, Thiên nữ đã thi triển Tha Tâm Thông đối với ngươi.

- Tha Tâm Thông?

Diêm Xuyên cau mày nói.

- Chính là dùng cái thần thông này, nhìn được suy nghĩ trong lòng ngươi!

Đông Phương Chính Phái nói.

- Nhìn được suy nghĩ trong lòng? Lại có thần thông như thế?

Diêm Xuyên sắc mặt trầm xuống.

- Ta chỉ nhìn một bộ phận Chân Nhu thê tử ngươi mà thôi, cũng là lúc ngươi không khống chế được tâm tình, thời điểm mà tư niệm bộc phát mạnh mẽ nhất, những ý niệm ở trong đầu quá cường liệt, ta mới có thể nhìn được một chút, những thứ khác ta nhìn không thấy, Tha Tâm Thông cũng không phải là vạn năng!

Thiên nữ thản nhiên nói.