Tiên Quốc Đại Đế

Chương 273: Duyên Xuyên vs Tư Mã Vân Thiên




​​​

- Ngươi không thể nào thắng!

Trần Bình kêu lên.

Trần Bình nói ra tiếng lòng của mọi người, đúng vậy a, đại cục đã định rồi, Diêm Xuyên như thế nào mà ra nói như vậy? Còn dư lại một ván, coi như là ngươi thắng, cũng chỉ là thế hoà a.

Diêm Xuyên nhìn Trần Bình một chút, khẽ mỉm cười.

Tư Mã Vân Thiên lại nhíu mày, nhìn về phía tên đệ tử nhỏ nhất kia nói:

- Nơi này có phần ngươi nói chuyện sao?

Sắc mặt Trần Bình cứng đờ, ngay lập tức sợ hãi nói:

- Đệ tử vô lễ, mong lão sư thứ tội!

Để cho Dịch Phong đấu cờ vây cho hắn, để cho Vương Chu đánh đàn cho hắn, để cho Văn Nhược vẽ tranh cho hắn, chỉ những chuyện này, đã chứng minh sự coi trọng của Tư Mã Vân Thiên đối với Diêm Xuyên.

Cuồng vọng, có vốn liếng để cuồng vọng! Thiên Thụ Đại Hội đến hiện tại, mặc dù không có nhìn thấy bất kỳ tác phẩm nào của Diêm Xuyên, những những lần tranh đấu trước, đã nói rõ năng lực của Diêm Xuyên.

Có thể kết giao Hoàng Dịch Phong, Văn Nhược, Vương Chu, người như vậy chẳng lẽ còn không phải nhân trung long phượng sao?

- Như thế nào thắng ta?

Tư Mã Vân Thiên tò mò nhìn về phía Diêm Xuyên.

- Ngươi thực cho rằng, không người có thể vượt qua ngươi?

Diêm Xuyên cười nói.

- Cầm kỳ thư họa, liền " thư " chi nhất đạo, trong một số năm ta hành tẩu thiên hạ, vẫn chưa từng gặp một địch thủ, quyển sách mà đám liệt đồ này sử dụng hôm trước, đều là tác phẩm mà ta viết ra trong lúc nhàn hạ, sớm đã không thể đại biểu cho ta, cho dù là ngươi, bách thiên thi từ kia, hoàn toàn chính xác tinh diệu tuyệt luân, nhưng chỉ bằng chúng, vẫn chưa đủ!

Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.

- Những thứ thi từ kia, đương nhiên không cách nào đại biểu trình độ của người và của ta!

Diêm Xuyên mỉm cười.

- Hả?

- Nói suông vô dụng, tay viết mới là chân chính!

Diêm Xuyên cười nói.

- Tốt! Tư Mã Vân Thiên gật gật đầu.

Lấy tay vung lên, trên đài đấu, rồi đột nhiên xuất hiện hai cái cái đài án to lớn, trên mặt bàn để các trương giấy Tuyên Thành.

- Quyển sách đã trải, xin mời!

Tư Mã Vân Thiên trầm giọng nói.

- Mời! Diêm Xuyên gật gật đầu.

Tư Mã Vân Thiên cũng không khách khí, sách, đây điểm kiêu ngạo của Tư Mã Vân Thiên, chưa bao giờ hắn khiêm tốn,, giờ phút này cũng là sẽ không! Động đến bút, hắn lập tức viết...

- Ầm ầm!

Dưới ngòi bút của Tư Mã Vân Thiên, Hạo Nhiên Chính Khí ngút trời, chữ còn chưa hiện, một cổ khí tức siêu phàm thoát tục ngay lập tức sinh ra.

- Vạn tiên hành hương phú!

Một chữ tiêu đề, dưới ngòi bút của Tư Mã Vân Thiên, như nước chảy mây trôi, văn chương tuôn ra, cự phú vội hiện!

Hạo Nhiên Chính Khí bao phủ Tư Mã Vân Thiên, coi như đem Tư Mã Vân Thiên phụ trợ sáng chói như minh tinh, chói mắt vô cùng.

- Bành!

Bốn phía Tư Mã Vân Thiên, Hạo Nhiên Chính Khí ngay lập tức phát tán tứ phương, chỗ bút rơi, liền giống như ngọn nguồn Giang hải, cuồn cuộn Hạo Nhiên Chính Khí nhanh chóng lao ra, phóng tới bên quảng trường.

Tại sao là nửa bên, đó là vì Tư Mã Vân Thiên để đạt được mục đích công bình, cố ý khống chế nửa bên mình, không đi quấy nhiều chỗ của Diêm Xuyên.

Với tư cách đỉnh cấp văn hào, tất nhiên tmvt ngạo khí đầy mình, hắn khinh thường sử dụng thủ đoạn bỉ ổi.

Diêm Xuyên nhìn xem Tư Mã Vân Thiên vẩy mực, khóe miệng mỉm cười. Trong mắt hiện lên một tia cảm thán, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Thiên phú như thế, lại đắm chìm trong con đường nhỏ văn thơ, thật là đáng tiếc!

Từ trong lòng, lấy ra một cái hộp ngọc, xuất ra bút lông của chính mình, Mộng Tiên!

Mộng Tiên, ngày xưa cùng Mặc Vũ Hề đang ở trong mộng nhìn thấy ác mộng, đem ác mộng luyện hóa dung nhập vào cái bút lông này.

Nhìn giấy Tuyên Thành ở trên bàn, Xuyên không có đi để ý tới, mà là chậm rãi đi về phía bức phó họa lúc trước của tiên sinh Văn Nhược!

Bức họa sinh linh đồ thán đồ kia.

Bởi vì có Thiên kiếp chống đỡ, khí tức lạnh lẽo buồn phía của sinh linh đồ thán đồ kia đã bị triệt tiêu một cách chậm rãi.

Diêm Xuyên thở sâu, dẫn theo Mộng Tiên, dính mực nước, rồi đột nhiên viết lên vài chữ tại bức phó họa lúc trước của tiên sinh Văn Nhược!

Không có địa phương nào trống rỗng sinh ra, mà đều được xây dựng bằng độ dài của các quyển sách.

Đau khổ đau khổ đau khổ đau khổ khổ, Thiên Đạo sụp đổ, vạn linh diệt, muôn dân trăm họ đại kiếp nạn, thương thiên tử...!

Chín khổ chữ mở đầu vừa xuất hiện, vạn linh bên trong họa quyển, ngay lập tức cất tiếng khóc lớn hơn.

Diêm Xuyên viết, bốn phía bắn ra kim quang bốn phía, giống như Hạo Nhiên Chính Khí phun trào, nhưng thực tế là số mệnh vờn quanh.

Cuồn cuộn số mệnh vờn quanh, đảo mắt, đem Diêm Xuyên và họa quyển bao vây ở bên trong, ngay lập tức nhìn không thấy cản tượng bên trong, chỉ biết là Diêm Xuyên đang bị bao vây trong phạm vi của khí vận, không ngừng viết lấy một thiên tú diệu văn, hơn nữa nó còn vô cùng hòa hợp với tình cảnh trong bức họa của tiên sinh Văn Nhược.

- Dĩ nhiên lại làm thơ trên bức họa của Văn Nhược? Diêm công làm cái gì vậy?

Vương Chu cau mày hỏi.

- Thi từ của Ngô Vương, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp phải!

Dịch Phong cảm thán nói.

- Cái gì? Lần thứ nhất gặp? Vậy lần đỉnh phong văn hội trước không phải sao?

Mặc Vũ Hề hiếu kỳ nói.

- Đó là Ngô Vương viết ra, nhưng Vương nói, đó cũng không phải do hắn sáng tác!

Dịch Phong hít sâu một cái nói.

- Không phải Diêm Xuyên sáng tác, vậy là do người khác sáng tác ra, hắn chẳng qua là viết lại một lần? Vậy mà hơn trăm bài Cẩm Tú Diệu Văn, thiên hạ cho tới bây giờ không có xuất hiện qua? Là sao?

Mặc Vũ Hề khó hiểu nói.

- Ta không biết!

Dịch Phong lắc đầu.

- Đau khổ đau khổ đau khổ đau khổ khổ?

Tiên sinh Văn Nhược bỗng nhiên cười khổ một tiếng.

- Tiên sinh Văn Nhược làm sao vậy?

- Diêm Công đại tài! Tại hạ cam nhận không bằng!

Tiên sinh Văn Nhược cười khổ nói.

- Hả?

- Trời xanh khổ, đại địa khổ, nhật nguyệt khổ, bách họ khổ, vạn tộc khổ, Thiên Đạo khổ, nhân tính khổ, thế gian khổ, nhân tâm khổ, nguyên bản ta thấy bức họa kia đã thấy nó cực kỳ hoàn mỹ, bởi vì ta đã chế linh thành công, thế nhưng chín chữ "khổ" của Diêm công vừa viết ra, ta biết rõ, bức họa kia còn thiếu khuyết loại hồn vận chính thức, Diêm công đang viết ra một tác phẩm to lớn có một không hai!

Tiên sinh Văn Nhược kinh ngạc nói.

- Tác phẩm to lớn có một không hai?

Vương Chu trầm giọng nói.

Tiên sinh Văn Nhược không muốn giải thích, chẳng qua là trên mặt lộ ra một tia đắng chát.

Mặc Vũ Hề nhíu mày nhìn xem tiên sinh Văn Nhược, hai mắt híp lại nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Tiên sinh Văn Nhược, ta như thế nào cảm giác, ngươi không muốn Diêm Xuyên thắng?

Không chỉ Mặc Vũ Hề, Dịch Phong cũng nghi hoặc nhìn về phía tiên sinh Văn Nhược.

Nhìn về phía đài thi đấu, tiên sinh Văn Nhược cười khổ nói:

- Thánh nữ yên tâm, bức họa vừa rồi của ta, ta tuyệt đối dốc hết toàn lực rồi, tuy rằng trong nội tâm của ta không hi vọng Diêm Xuyên thắng, nhưng ta không có một tia lười biếng!

- Hả? Vì cái gì?

Mặc Vũ Hề nghi ngờ nói.

Tiên sinh Văn Nhược lắc đầu:

- Thánh nữ đừng hỏi nữa, Diêm công tuy rằng lợi hại, nhưng Tư Mã Vân Thiên đồng dạng lợi hại!