Tiên Quốc Đại Đế

Chương 292: Cái độc của Lưu Cương




Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ trừng mắt nói:

- Tiểu nhi vô tri, muốn chết!

Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ đạp bước lên trời.

Vèo!

Một luồng hồng kiếm chớp mắt chém hướng Hoắc Quang.

Hoắc Quang trợn mắt, vung tay huơ thương hướng hồng kiếm.

Ầm!

Hai bên va chạm, Hoắc Quang rút lui trăm trượng, ổn định thân hình. Hạ Hư cảnh đương nhiên có điểm mạnh của nó, mặc dù Hoắc Quang có nhiều ưu điểm nhưng rốt cuộc không giống như mới rồi chẳng sợ điều gì.

Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ nét mặt sa sầm nói:

- Ủa? Mới độ tam cửu thiên kiếp mà có thể đỡ một kiếm của lão phu?

Hoắc Quang trừng mắt nói:

- Hừ! Hạ Hư cảnh? Nếu đã vậy thì hãy làm đá mài dao cho ta đi!

Hoắc Quang đạp bước xông lên

Ầm!

Cương thương bắn hướng ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ, hai người ở trên không trung chiến đấu.

Vèo!

Vèo!

Cuồng phong gào thét, hai tuyệt thế cường giả đấu kịch liệt.

Xung quanh đám Mạc Ức chưởng môn nét mặt sa sầm.

Một Thần cảnh kinh sợ nói:

- Hoắc Quang? Hoắc Quang thật là khủng bố!

- Một chọi hai mươi, một mình hắn có thể chém hai mươi người chúng ta!

- Đấu với hạ Hư cảnh mà vẫn có thể thong dong như vậy?

............

......

...

Đám Thần cảnh sắc mặt cực kỳ khó xem.

Ông lão mặc đạo bào Thái Cực đồ đột niên hét to:

- Muốn trốn? Trốn đi đâu!

Bởi vì lúc này Hoắc Quang đang vừa đánh vừa lùi hướng phía đông.

Hoắc Quang quát:

- Ha ha ha ha! Đối phó với ngươi cớ gì lão tử phải trốn?

Mặc dù Hoắc Quang quát to như vậy nhưng vẫn di chuyển hướng phía đông.

Mạc Ức chưởng môn biến sắc mặt nói:

- Không đúng!

- Như thế nào?

Mạc Ức chưởng môn nhìn thấu suy tính của Hoắc Quang, nói:

- Không phải Hoắc Quang trốn, hắn đi hướng cửa thành đông, muốn phá cửa cho mười vạn đại quân vào thành!

Một Thần cảnh nhíu mày nói:

- A? Vậy phải làm sao đây? Mặc dù trưởng lão có thể áp chế Hoắc Quang nhưng không thể ngăn cản hắn đi về phía đông.

Mạc Ức chưởng môn la lên:

- Đi, chúng ta đi trợ giúp trưởng lão, ngăn cản Hoắc Quang rời đi!

- Được!

Mười tám Thần cảnh lại vọt lên trời, bao vây bầu trời.

Ầm ầm!

Một mình Hoắc Quang đối kháng một hạ Hư cảnh, mười tám Thần cảnh, áp lực tăng gấp mấy lần, bị vây khốn ngay tại chỗ

Hoắc Quang phát cuồng mạnh mẽ liều đấu.

Tu giả xung quanh nhìn trên trời đều cảm thán thay cho Hoắc Quang. Quá hung mãnh, Hoắc Quang mới tới Thần cảnh đệ nhất trọng vậy mà có thể đối kháng cùng hạ Hư cảnh, mười tám Thần cảnh?

Chuyện này thật là không thể tin nổi.

Vô số người lộ vẻ kinh hãi.

Mục Dã vương sắc mặt khó xem, lờ mờ cảm thấy mình đã làm quyết định sai lầm.

Cưat thành nam, cơ mặt Đan Thanh Tử co giật liên hồi. Hoắc Quang trưởng thành, khiến Đan Thanh Tử cảm thấy người lúc trước gã có thể tùy tay bóp chết giờ lộ vẻ hung tợn như vậy.

Mạnh mẽ một mặt, quá khoa trương đi? Trên Phù Không đảo, Lưu Cẩn nhìn Hoắc Quang dẫn người đi.

Lưu Cẩn hít sâu, nói:

- Các vị tướng quân, xuất phát đi. Hoắc Quang đã lôi kéo tất cả Thần cảnh, hạ Hư cảnh, giờ các ngươi đi bốn cửa thành, cưỡng ép phá cửa thành thả mười vạn đại quân vào thành!

Năm mươi Khí cảnh cũng rống lên:

- Tuân lệnh!

Vèo!

Năm mươi Khí cảnh nhanh chóng bay bốn hướng.

- Chạy đi đâu!

Tám ngàn tu giả năm đại tông môn vào thành, cường giả Khí cảnh cỡ vài trăm người, sao có thể để năm mươi Khí cảnh phá hỏng cục diện trước mắt được?

Ầm ầm!

Phút chốc năm mươi Khí cảnh bị ngăn lại, tám ngàn tu giả năm đại tông môn số lượng lớn hơn hơn họ gấp mấy lần, bị cản lại đi không được.

Lưu Cẩn đứng trên Phù Không đảo, sắc mặt âm trầm.

Phút chốc chiến đấu trong thành nổi lên bốn phía, mười vạn đại quân ngoài thành rất là sốt ruột.

Mạc Ức chưởng môn nhìn bốn phía, cười to nói:

- Ha ha ha ha! Vô dụng, Hoắc Quang, ngươi bó tay chịu trói đi!

Khiến Hoắc Quang từ bỏ chiến đấu? Trong thiên hạ này có lẽ chỉ một mình Diêm Xuyên làm được, những người khác? Nằm mơ đi.

Hoắc Quang gầm to, không ngừng xuất thương.

Mạc Ức chưởng môn cười to nói:

- Vô dụng, không có người cứu ngươi, cửa thành là ải gian khó, mười vạn đại quân không thể trợ giúp cho ngươi!

Bỗng nhiên trong Vô Ưu thành phát ra tiếng rống to:

- Lão thất phu Mạc Ức!

Cùng với tiếng rống, thật nhiều tu giả ngoái đầu nhìn lại.

Trên đỉnh một ngọn núi cao, cách Ngự Yêu điện không xa.

Mục Dã vương ngoái đầu nhìn lại, biến sắc mặt.

Lưu Cương đứng trên đỉnh núi dẫn đầu, sau lưng gã có năm mươi tu giả bị trói quỳ dưới đất, sau từng tu giả là một đệ tử Ngự Yêu tông đứng canh chừng.

Một tu giả quỳ dưới đất giật mình kêu lên:

- Cha ơi, cứu ta!

Mạc Ức chưởng môn giật mình kêu lên:

- A, con của ta, khốn kiếp!

- Cha, cứu ta!

- Gia gia cứu ta!

- Tam thúc, cứu ta!

- Tổ gia gia, cứu ta!

...............

.........

...

Năm mươi tu giả bị trói lại kinh khủng cầu cứu.

- Khốn kiếp!

- To gan!

- Muốn chết!

...............

.........

...

Mười tám Thần cảnh cảm thấy tức giận vô cùng.

Phút chốc mười tám Thần cảnh tay loạn chân run, thậm chí có người định vọt tới.

Lưu Cương túm lấy nhi tử của Mạc Ức chưởng môn, trường đao gác trên cổ gã, lạnh lùng quát:

- Đừng tới đây!

Đám đệ tử Ngự Yêu tông rút đao đặt trên cổ năm mươi tu giả.

Vèo!

Mười tám Thần cảnh sắc mặt trầm xuống, người thân bị kiềm chế, ai nấy lòng nóng nảy.

Mục Dã vương giật mình kêu lên:

- Nghiệt độ, còn không buông tay!

Mục Dã vương không ngờ đệ tử của mình to gan như vậy, dám bắt thân nhân của Thần cảnh ngũ đại tông, cái này là muốn đẩy Ngự Yêu tông vạn kiếp bất phục!

Lưu Cương nhìn Mục Dã vương.

Lưu Cương la lên:

- Sư phụ, không phải đệ tử không muốn thả mà là không kịp rồi. Sư phụ, xin hãy ra lệnh cho đệ tử tông ta mở cửa thành bốn phía!

Mục Dã vương sắc mặt âm trầm nói:

- Khốn kiếp, ngươi đang uy hiếp vi sư?

Mở cửa thành ra?

Đám Thần cảnh Mạc Ức chưởng môn đứng trên bầu trời biến sắc mặt.

Mạc Ức chưởng môn gầm lên:

- Mục Dã vương, không được mở, ai cũng không được mở cửa thành ra!

Bị Lưu Cương cứa cổ, nhi tử của Mạc Ức chưởng môn thống khổ hét lên:

- Cha ơi cứu ta!

Mạc Ức chưởng môn nhìn nhi tử của mình, mặt đne như than nhưng gã hiểu nếu mở cửa thành thì sẽ thất bại trong gang tấc.

- Hừ! Cho dù ngươi bắt nhi tử của ta thì cũng không thể uy hiếp ta được!

Mười tám Thần cảnh cũng quát lên:

- Đúng vậy. Tiểu tử, ngươi muốn chết mà! Muốn dùng người thân uy hiếp chúng ta? Nằm mơ đi!

Lưu Cương nhìn đám Thần cảnh, lạnh lùng cười nói:

- Uy hiếp các ngươi? Ta không chuẩn bị uy hiếp các ngươi!

Lưu Cương nói rồi nhìn hướng Mục Dã vương:

- Sư phụ, tiếp theo có mở cửa thành hay không phải xem ngươi!

Lưu Cẩn nói xong mắt lóe tia độc ác, kéo tay.

Bùm!

Cổ nhi tử của Mạc Ức chưởng môn tách rời, bị Lưu Cương chém đầu.

Tim Mục Dã vương rớt cái bịch.

Mạc Ức chưởng môn như phát điên la lên:

- Grao! Khốn kiếp, dám giết nhi tử của ta!

Không mở cửa thành là bởi vì Mạc Ức chưởng môn chắc chắn Lưu Cương không dám tổn thương nhi tử của gã, nhưng có ai ngờ Lưu Cương ngay mặt gã chém đầu nhi tử của gã? Text được lấy tại Truyện FULL

Lưu Cương lạnh lùng quát:

- Giết cho ta!

- Tuân lệnh!

Bùm!

Bùm!

Bùm!

Bùm!