Người áo đen dẫn đầu trầm giọng nói:
- Phùng Thiên Vũ, ra tay đi!
Phùng Thiên Vũ lại giơ lên trường kiếm, nhìn Mạc Vô Hối, lắc đầu, nói:
- Mạc Vô Hối, hãy giao Thiên Sách ra!
Mắt Phùng Thiên Vũ lóe tia mong chờ.
Mạc Vô Hối khó khăn đứng vậy, nói:
- Không thể nào, tuyệt đối không giao Thiên Sách cho ngươi!
Trông Mạc Vô Hối cực kỳ suy yếu.
Phùng Thiên Vũ sắc mặt khó xem nói:
- Ngươi muốn đẩy mọi người trong Đại Hà tông đi hướng hủy diệt sao?
Mạc Vô Hối mắt lóe tia lạnh lùng nói:
- Hủy diệt? Là bị ngươi hủy đi?
Phùng Thiên Vũ trầm giọng nói:
- Đưa Thiên Sách cho ta, Đại Hà tông sẽ bình an vô sự, các ngươi sẽ không sao.
Mạc Vô Hối ánh mắt thù hận nói:
- Trừ phi ta chết!
Phùng Thiên Vũ ánh mắt khổ sở nói:
- Nếu vậy thì chỉ đành hy sinh ngươi. Giết ngươi thì đương nhiên Thiên Sách sẽ ra!
Hai trưởng lão Hư cảnh sốt ruột nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện Full
- Dừng tay lại, Phùng Thiên Vũ, ngươi dám!?
Đám Cao Bất Phàm cũng hét to:
- Phùng Thiên Vũ, đồ khốn kiếp!
Mạc Vô Hối không chống cự, lạnh lùng nhìn Phùng Thiên Vũ.
Phùng Thiên Vũ ánh mắt lạnh lẽo, trường kiếm chém hướng Mạc Vô Hối.
- Đừng!
Trong đại điện, những người ủng hộ Mạc Vô Hối đều hét chói tai.
Vèo!
Chính lúc này, ngoài điện bỗng có luồng sáng đen bắn vào, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc đã xuất hiện ở chính giữa đám đông.
Đinh!
Ánh sáng đen đánh vào trường kiếm của Phùng Thiên Vũ, đánh bật trường kiếm.
Mọi người biến sắc mặt nhìn hướng ánh sáng đen.
- A?
Ánh sáng đen ngừng lại, là một thanh trường kiếm đen nổi trên không trung, tỏa ra từng đợt tà khí. Kiếm đen bỗng che trước mặt Mạc Vô Hối, chĩa vào đám Phùng Thiên Vũ.
Người áo đen dẫn đầu giọng âm trầm:
- Kiếm linh?
Mắt Cao Bất Phàm sáng lên:
- Ngọc Đế kiếm? Đây là kiếm của Diêm Xuyên!
Chính lúc này, cửa Đại Hà điện, Diêm Xuyên vén vạt áo, chậm rãi đạp bước tiến vào trong đại điện.
Vèo!
Ngọc Đế kiếm lập tức bay tới chỗ Diêm Xuyên.
- Bái kiến sư thúc!
- Diêm Xuyên, ngươi đã về!
............
......
...
Trong điện, đám người bên cạnh Mạc Vô Hối kêu lên.
Diêm Xuyên sắc mặt âm trầm, chậm rãi bước vào đại điện.
Trong mắt Giang Nam lóe tia độc ác.
Người áo đen dẫn đầu cười to nói:
- Ha ha ha ha! Đúng là tự chui đầu vô lưới! Diêm Xuyên, ngươi tự mình trở lại sao?
Diêm Xuyên không để ý đến người áo đen dẫn đầu, hắn tới trước mặt Mạc Vô Hối. Diêm Xuyên nhìn Mạc Vô Hối, nhướng mày, trong lòng nổi lên bất an.
Sức sống, Diêm Xuyên không cảm nhận được sức sống ở trong người Mạc Vô Hối.
Diêm Xuyên nhìn Mạc Vô Hối, suy nghĩ đến hai loại tình huống từng gặp ở kiếp trước.
Diêm Xuyên vội vàng đi tới gần Mạc Vô Hối.
Diêm Xuyên biểu tình phức tạp nói:
- Mạc phong chủ, ngươi đây là...?
- Ha ha ha ha! Ngươi trở về là tốt, trở về là tốt rồi!
Mạc Vô Hối nói rồi người mềm nhũn.
Diêm Xuyên vội vã đỡ lấy Mạc Vô Hối.
- Sư bá!
- Sư tỷ!
Đám người bên cạnh Mạc Vô Hối hét lên.
Chính lúc này, người áo đen dẫn đầu rút lại khí thế áp chế, mọi người chạy hướng Mạc Vô Hối.
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Ngươi không còn sức sống? Tại sao như vậy?
Người áo đen dẫn đầu lạnh lùng nói:
- Là lão phu giết, lão phu đã chấn vỡ thần hồn của nàng, không ngờ còn chống được đến bây giờ.
Phùng Thiên Vũ nhíu mày nhìn Minh Đô thành:
- Cái gì? Thần hồn đều vỡ?
Mạc Vô Hối túm lấy Diêm Xuyên, lộ nụ cười khổ nói:
- Biết không? Ta luôn chờ ngươi trở về. Ta đã hứa với cha ngươi là nhất định giúp ngươi trở thành tông chủ, ta hứa với lão chưởng môn phải giao Thiên Sách cho ngươi. Ta tưởng mình chờ không nổi, cái ngày bị hắn đánh nát thần hồn, ta cho rằng mình chết chắc rồi. Không ngờ ta rút nhiều công đức cho ta chống đỡ một đoạn thời gian. Ngươi trở lại, ta rốt cuộc đợi đến ngươi trở lại!
Diêm Xuyên biểu tình lộ vẻ lo lắng nói:
- Để ta xem thử!
Mạc Vô Hối lộ nụ cười thê mỹ nói:
- Vô dụng, không cứu được. Ngươi kịp lúc trở về, ta đã không còn tiếc nuối gì. Mười sáu năm lẻ tám mươi ba ngày, ta không cần ở lại trên đời này, ta có thể gặp tiểu Đào.
Nghe lời của Mạc Vô Hối, lồng ngực Diêm Xuyên như nghẹn lại.
Ngày xưa ở Đại Hà tông, Mạc Vô Hối luôn lạnh như băng, nhưng Diêm Xuyên biết nàng luôn cố gắng để cho hắn ngồi trên ghế tông chủ. Nàng vì mê hoặc người khác, làm người ta nghĩ Mạc Vô Hối đối đầu với Diêm Xuyên.
Cao Bất Phàm kinh kêu:
- Sư tỷ, ngươi sẽ không có chuyện!
- Chưởng môn!
Mọi người bi thương hét lên.
Mạc Vô Hối nở nụ cười tuyệt đẹp:
- Lòng ta đã chết, sống chỉ là kéo dài hơi tàn. Thiên Sách là Phùng Thái Nhiên khiến ta bảo quản giúp ngươi.
Mạc Vô Hối lật tay lấy ra một quyển trục rực rỡ ánh vàng.
Thiên Sách!
Mạc Vô Hối vung tay, Thiên Sách mở ra, lộ hàng chữ bên trong.
Đại Hà tông, thiên ban kỳ vị.
Chưởng môn, Mạc Vô Hối.
Phong chủ Thiên phong, Diêm Xuyên.
Phong chủ Địa phong, Mạc Vô Hối.
Phong chủ Huyền phong, Phùng Thiên Vũ.
Phong chủ Hoàng phong, Cao Bất Phàm.
Giờ phút này, đám người áo đen dường như không nóng nảy, nhìn chằm chằm Thiên Sách.
Giang Nam nhìn Diêm Xuyên, mắt lộ oán độc. Phùng Thiên Vũ biểu tình phức tạp.
Thiên Sách mở ra, lộ từng hàng chữ.
Mạc Vô Hối mỉm cười, vung tay.
Chữ trên Thiên Sách đột nhiên biến mất hết.
Ầm ầm!
Công Đức trì trên bầu trời Đại Hà tông bỗng rung động mãnh liệt, tiếp theo giáng xuống.
Công Đức trì to lớn như áng mây vàng chớp mắt xông vào Đại Hà điện, chui vào trong Thiên Sách.
Trong Thiên Sách, mặt chính trống rỗng nhưng có một đóa mây vàng.
Áng mây vàng dần ngưng tụ, trên Thiên Sách lộ ra một chữ 'Diêm' màu vàng.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Diêm?
Mạc Vô Hối suy yếu cười nói:
- Khi cha ngươi được Thiên Sách, trên Thiên Sách ấn ban đầu chỉ có một chữ 'Diêm', Phùng Thái Nhiên được đến nó thì vốn có thể khắc vào ấn thứ hai, nhưng hắn không làm như vậy, ngươi có biết tại sao không?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Thiên Sách, Phong Thần Sách, được trời ban tăng, chỉ có người sở hữu đời thứ nhất mới dễ dàng dùng nó thăng cấp. Khắc vào ấn ký thứ nhất chính là người có được đời thứ nhất, khắc vào ấn thứ hai chứng minh đã sửa đổi chủ nhân, sau này thăng cấp sẽ phải cố gắng gấp mười lần mới được.
Mạc Vô Hối suy yếu nói:
- Ngươi biết thì tốt rồi, ấn thứ nhất này còn chưa khắc sâu. Diêm, mặt sau có thể khắc chữ 'Đào', cũng có thể là chữ 'Xuyên'. Đối với ngươi thì Thiên Sách này không khác gì ngươi mới có được Thiên Sách.
Diêm Xuyên im lặng.
Mạc Vô Hối yếu ớt nói:
- Phùng Thái Nhiên nói Thiên Sách là cha ngươi có được, là của cha ngươi. Năm đó cha ngươi vì cứu Đại Hà tông mà tự vẫn trước mặt quần hùng, Đại Hà tông hổ thẹn với hắn, càng không tư cách có được Thiên Sách này. Phùng Thái Nhiên khiến ta mặc kệ thế nào cũng phải giao cho ngươi, còn xử lý nó ra sao thì tùy ngươi quyết định!
Diêm Xuyên nhận lấy Thiên Sách, mắt ướt nước.
Người Mạc Vô Hối run run, nói:
- Ta sắp đi rồi, xin ngươi một điều được không?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Ngươi nói đi.
Mạc Vô Hối bắt lấy cánh tay Diêm Xuyên, run run nói:
- Để ta chôn bên cạnh mộ của phụ thân ngươi, xin ngươi!
Diêm Xuyên hốc mắt ẩm ướt, nghiêm túc gật đầu, nói:
- Được!