Phía trên biển mây có một chiếc thuyền to bằng cương thiết kiêu trúc bay nhanh trong mây.
Thuyền rất to, trên thân thuyền có vô số trận pháp tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, hình thành lồng chụp bao bọc xung quanh thuyền, lướt nhanh về hướng nam.
Ở đầu thuyền Diêm Xuyên vịn lan can nhìn ra phía xa.
Bên cạnh Diêm Xuyên đứng một người đàn ông áo đen, người đàn ông đội mũ trùm màu đen, không thấy rõ khuôn mặt.
Người đàn ông áo đen tiếc nuối nói:
- Diêm Hoàng, mặc dù phi chu pháp bảo này tốt nhưng mà tiêu hao linh thạch quá nhanh!
Diêm Xuyên cười hỏi lại:
- Nhanh? Nếu ngươi đã là đệ tử của Phụng Âm Dương thì chắc không đến nỗi thiếu linh thạch đi?
Người đàn ông áo đen cười khổ nói:
- Mặc dù trong tông có cung ứng rất nhiều linh thạch nhưng bất đắc dĩ là tiêu phí cũng nhanh!
Diêm Xuyên cười nói:
- Ha ha ha, tu phong thủy sư đúng là hao linh thạch. U Nhất tiên sinh, Đại Trăn ta còn có chút sản nghiệp, không cần lo lắng!
Người áo đen vội nói:
- Không dám, gia sư từng dặn dò không được chậm trễ Diêm Hoàng. Diêm Hoàng gọi tại hạ 'U Nhất' là được, không cần gọi tiên sinh gì, nếu không tại hạ không có mặt mũi dám nhận!
Diêm Xuyên nhìn U Nhất, gật đầu nói:
- Được rồi!
U Nhất tò mò hỏi:
- Còn bảy năm nữa là Nam tông ta sẽ bắt đầu phong thủy! Bây giờ lên đường, với tốc độ của phi chu này có phải là hơi sớm hay không?
Diêm Xuyên cười nói:
- Giữa đường ta có chút việc cho nên đi sớm chút!
U Nhất nói:
- Vậy thì tốt, tại hạ ở trong phi chu bế quan một đoạn thời gian!
Diêm Xuyên gật đầu đồng ý:
- Được thôi.
U Nhất từ từ trở vào khoang thuyền.
Lúc này Hoắc Quang từ từ đi đến.
Hoắc Quang cảm thán nói:
- Hoàng thượng, Vũ Hề Thánh Nữ mua phi chu này, tốc độ đúng là rất nhanh!
Diêm Xuyên nhìn Hoắc Quang, nói:
- Ừ, các tướng sĩ sao rồi? Đọc Truyện Online mới nhất ở Truyện Full
Hoắc Quang nghiêm túc nói:
- Đều đã thích ứng được sinh hoạt phi chu rồi, thần tổng cộng điều động một trăm tướng sĩ tiến đến, tất cả đều là đỉnh Khí cảnh, có lẽ không vài năm sau có thể đột phá lên Thần cảnh!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Một trăm người? Vậy là đủ rồi. Linh thạch bố trận không cần lo lắng tiêu hao, hao bao nhiêu linh thạch sau này lấy trở về là được!
Hoắc Quang gật đầu đáp:
- Tuân lệnh! Hoàng thượng cứ yên tâm!
Đại Trăn hoàng triều, Yến Kinh!
Trong Dịch Phong phủ.
Diêm Xuyên rời triều đình nam hạ, có nhiều chính vụ cần Dịch Phong tốn công mất sức một phen.
Dịch Phong đang xem hồ sơ.
Có một người hầu kêu lên:
- Lão gia, Đông Hán tổng đốc chủ cầu kiến!
Dịch Phong nhíu mày nói:
- Là Lưu Cương? Mời hắn vào đi!
- Tuân lệnh!
Rất nhanh Lưu Cương được mời vào thư phòng của Dịch Phong.
Dịch Phong cười nói:
- Lưu đại nhân, sao hôm nay bỗng có hứng thú đến hàn xá của ta?
Lưu Cương cười bảo:
- Dịch đại nhân khách sáo, biết Dịch đại nhân công việc bận rộn nên ta cũng không nói lòng vòng làm gì!
- Ồ?
- Dịch đại nhân, gần đây Đông Hán ta phát hiện một chuyện lạ, vốn định bẩm lên Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng đã nam hạ, uy thác trọng trách cho Dịch đại nhân, thế nên tại hạ cho rằng nên bẩm báo đại nhân biết.
Lưu Cương cau mày nói:
- Dịch đại nhân, bởi vì chuyện này khiến ta không thể ra quyết định, không cách nào dứt khoát!
- Ồ? Khiến ngươi không thể quyết định được?
Lưu Cương gãi đầu, nhíu mày nói:
- Đúng thế, Dịch đại nhân có còn nhớ đến Diêm Thu Vũ hay không?
Dịch Phong gật đầu nói:
- Yến Đế ngày xưa? Tông thân của Hoàng thượng? Hiện tại được Hoàng thượng phong làm 'Yến Hầu', ở Đại Trăn quyền thế không đủ, nhưng tước vị tối cao. Phải biết rằng hiện tại ở Đại Trăn chỉ có ngươi, ta, Hoắc Quang và Diêm Thu Vũ là được phong hầu!
Lưu Cương nhíu chặt lông mày nói:
- Đúng vậy, đoạn thời gian trước Đông Hán ta tra được Diêm Thu Vũ gặp vài người lạ, tiếp theo tu vi tăng nhanh trong thời gian ngắn, từ Tinh cảnh ngũ trọng lên đến Tinh cảnh viên mãn. Đột phá quá nhanh rồi! Căn cốt của hắn tăng quá nhanh!
Dịch Phong nhíu mày suy tư. Lưu Cương kiên nhẫn chờ đợi.
Dịch Phong cau mày hỏi:
- Khuôn mặt xa lạ, có biết thân phận hay không?
Lưu Cương lo âu nói:
- Không biết, mấy khuôn mặt lạ đó tiến vào Yến hầu phủ rồi liền biến mất, tựa như là bốc hơi.
Dịch Phong ngẫm nghĩ, nói:
- Đừng lộ chuyện này ra ngoài, âm thầm chú ý là được. Hiện tại Đại Trăn đại thế đã định, Yến Hầu không thể gây sóng gió gì, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra, chờ Hoàng thượng trở về!
Lưu Cương gật đầu đồng ý:
- Ừm!
Đông thần châu, nam thần châu, trung thần châu, chỗ ba thần châu giao tiếp!
Có một thành trì tên gọi là 'Bạch Lang thành'!
Hoắc Quang cười nói:
- Hoàng thượng, bây giờ mua biệt viện bên ngoài chủ thành Bạch Lang thành thì bên đó sẽ thuộc về chúng ta!
Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Đi đi!
Mười mấy tên tướng sĩ giống như người hầu đi theo sau lưng Diêm Xuyên, Hoắc Quang.
Phi chu đã đi qua trước rồi, lần này đi tìm báu vật Diêm Xuyên không hy vọng quá phức tạp, vậy nên đối với sơn mạch bên ngoài Bạch Lang thành hắn lựa chọn tốn linh thạch thu mua.
Mọi người đi ra Bạch Lang thành, ngoài cửa thành có rất nhiều kẻ đến người đi.
Họ tới cửa Bạch Lang thành, phía xa truyền đến từng tiếng sói tru.
- Grao! Gru!!!
Diêm Xuyên khựng người, quay đầu nhìn lại.
*Ầm ầm!*
Có khoảng gần ngàn con sói đi qua cửa Bạch Lang thành, nhanh chóng lao tới một hướng.
Hoắc Quang kinh ngạc bật thốt:
- Không ngờ đều là yêu thú?
Diêm Xuyên cười nói:
- Toàn là Tinh cảnh, chỉ có lang vương mới là Khí cảnh!
Một đám sói chạy nhanh, Diêm Xuyên ở bên trong bầy sói thấy một bóng người bắt mắt, là một thiếu niên mặc da thú!
- Úc úc úc úc úc úc!
Thiếu niên tóc tai bù xù, cỡ mười sáu, bảy tuổi nhưng mặt lem luốc, ở trong bầy sói, hai tay hai chân chấm đất, chạy nhanh, hình như cực kỳ hưng phấn.
Y tay chân chấm đất chạy như con sói, nhưng tốc độ cực kỳ nhanh!
- A?
Hoắc Quang mắt lóe tia tò mò.
Bên cạnh có người kinh ngạc nói:
- Đó là con người?
*Bùm!*
Thiếu niên 'bốn chân' phóng lên, nhảy lên người Lang vương.
- Úc úc úc úc úc úc!
Thiếu niên hưng phấn phát ra tiếng hú quái dị, Lang vương mặc kệ, ngoái đầu liếc thiếu niên, trong mắt có tia cưng chiều. Cưng chiều? Diêm Xuyên lộ vẻ ngoài ý muốn.
Cửa thành bỗng có người hét to:
- A, đó là Con Của Sói!
Có người hỏi:
- Con Của Sói? Đó là gì?
- Ngươi không nhớ hả? Hình như phía đông Bạch Lang cốc, Lang vương nhặt về một đứa trẻ sơ sinh, phải biết rằng đối với dã thú thì thịt em bé mềm nhất, ăn ngon nhất. Nhưng lạ là Lang vương chẳng những không ăn đứa bé mà còn dùng sữa sói nuôi bé trai, ngày ngày tìm các loại linh quả trong núi cho Con Của Sói ăn. Con Của Sói cũng nhận Lang vương làm mẫu thân, ngày ngày cùng bầy sói chung một chỗ, cho rằng mình cũng là sói!
- A? Đó là Con Của Sói? Nhưng mới nãy ta thấy tốc độ của hắn cực nhanh, hắn học theo ai?
- Con Của Sói đó tu vi đã là Tinh cảnh, không học với ai cả, chỉ học cùng Lang vương, thôn phệ lực lượng nguyệt hoa, mà mỗi ngày có linh quả ăn nên đương nhiên là có chút sức mạnh rồi!
- Con Của Sói? Đáng tiếc, lang không lang, người không ra người, đã thành quái vật, chỉ có bầy sói mới chấp nhận hắn!
- Thì đó, không biết nói tiếng người, mỗi ngày ăn tươi nuốt sống, ăn thịt sống, tự nhiên mỗi ngày ăn tươi nuốt sống, ăn thịt sống, tự nhiên không khác gì sói rồi, sao còn là người chứ?
- Ha ha ha ha!
...
...
...
Chỗ cửa thành bách tính bàn tán xôn xao, Diêm Xuyên dần hiểu cái gì là Con Của Sói.
Diêm Xuyên tò mò liếc phía xa.
Con Của Sói không thuộc về loài người mà hòa mình cùng bầy sói, không có chút gì buồn bã mà còn sống rất vui vẻ.
Diêm Xuyên không chần chờ lâu, nói:
- Đi thôi!
Giờ phút này Diêm Xuyên còn có chuyện quan trọng phải hoàn thành, bản đồ phụ thân để lại rốt cuộc tìm đến nơi, dưới lòng đất rốt cuộc có cái gì?
Diêm Xuyên dẫn theo đám Hoắc Quang nhanh chóng rời đi.
Trong một khu sơn mạch có nhiều kiến trúc cung điện, hiện nay tướng sĩ của Diêm Xuyên đang tiễn phó tòng vốn làm ở đây rời đi, vì chỗ này đã bị hắn mua rồi.
Đợi tất cả người hầu bị đuổi đi hết, phi chu trên không trung từ từ đáp xuống, tìm một chỗ để đậu.
U Nhất mặc đồ đen tò mò hỏi:
- Diêm Hoàng, tại sao ngươi dừng tại đây vậy?
Diêm Xuyên cười bảo:
- U Nhất, ngươi trước tiên chọn một phòng ở một đoạn thời gian đi, ta phải ở lại đây làm chút chuyện.
- Ừm.!
U Nhất không thắc mắc gì thêm.
Đám tướng sĩ nhanh chóng tản ra bốn phía, bắt đầu bố trận. Rất nhanh sơn mạch này bị sương mù dày đặc che khuất, mọi chuyện xử lý xong xuôi.
Diêm Xuyên cuốn lấy một khu đất, sai khiến Hoắc Quang bắt đầu đào.
Càng đào càng sâu.
Đào sâu xuống lòng đất gần trăm trượng, rốt cuộc có tia sáng trắng bắn ra.
Ánh sáng trắng dịu dàng chiếu hố sâu trăm trượng sáng ngời.
Xung quanh có nhiều tướng sĩ canh phòng, Diêm Xuyên vội nhảy xuống hố.
Diêm Xuyên túm lấy một khối đá tỏa ánh sáng trắng, nhướng mày.
Hoắc Quang tò mò hỏi:
- Hoàng thượng, đào đến rồi, tảng đá gì thế này? Tại sao nó tỏa ra ánh sáng vậy?
Diêm Xuyên nhướng đầu chân mày, lẩm bẩm:
- Thần thánh quang minh thạch?
- Hừ!
Diêm Xuyên hít ngụm khí lạnh.
Không phải Diêm Xuyên chưa từng thấy thần thánh quang minh thạch, kiếp trước hắn có một khối nhưng chỉ cỡ nắm tay, tuy nhiên trước mắt là một khoáng mạch.
Khoáng mạch? Mắt Diêm Xuyên lóe tia vui sướng.
Diêm Xuyên lầm bầm:
- Phụ thân, người cho ta niềm vui bất ngờ đúng là nhiều.
Hoắc Quang khó hiểu nói:
- Hoàng thượng, cái này gọi là thần thánh quang minh thạch? Nó có tác dụng gì?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Chư tà lui tránh, tịnh thế hóa trọc!
Hoắc Quang vẫn không hiểu gì cả.
- Ồ?
Diêm Xuyên nheo mắt, nói:
- Một khoáng mạch?
Hoắc Quang có chút lo âu nói:
- Hoàng thượng, muốn đào mang về? Nhưng hình như nó nhiều lắm!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Không cần mang về, trẫm nghĩ xong hết rồi. Phụ thân của trẫm để lại vật báu tất nhiên phải lợi dụng cho tốt, trẫm phải đem một khoáng mạch thần thánh quang minh thạch luyện hóa ra, luyện thành một thanh Thiên Tử kiếm!
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang không biết giá trị của thần thánh quang minh thạch nhưng nếu Diêm Xuyên đã quyết định thì gã lập tức chấp hành.
Đến đây thì đoàn người Diêm Xuyên ở lại.
Các tướng sĩ cố gắng tu hành, trong khoảng thời gian này Diêm Xuyên điên cuồng luyện hóa một khoáng khoáng mạch.
Thanh Thiên Tử kiếm thứ ba của Diêm Xuyên sắp hoàn thành!
Một năm sau.
Dưới lòng đất ba trăm trượng, trong một không gian trống rỗng khổng lồ, Diêm Xuyên ngồi giữa không trung, Ngọc Đế kiếm vòng quanh hắn phát ra tiếng kêu run run khiêu khích.
Giữa hai đầu gối Diêm Xuyên ngồi xếp bằng, có một thanh kiếm bị hắn đè.
Hình dạng thanh kiếm giống y hệt như Ngọc Đế kiếm, khác biệt duy nhất là kiếm màu trắng, tỏa ra ánh sáng trắng dịu dàng, lúc này ánh sáng trắng có xu hướng bị tịnh hóa.
Cùng lúc đó.
Ngọc Đế kiếm khiêu khích là hướng về thanh kiếm trắng này!
Diêm Xuyên bỗng mở đôi mắt ra:
- Phù!
Diêm Xuyên chộp lấy trường kiếm màu trắng, trầm giọng nói:
- Từ hôm nay trở đi, ban cho ngươi cái tên 'Thượng Đế!'
*Ong- - - -!*
Kiếm trắng phát ra tiếng ngân dường như là vì phấn khởi mình có tên mới, để tranh sủng với Ngọc Đế kiếm, hai kiếm cùng ngân!
Thượng Đế kiếm! Ngọc Đế kiếm!