Nửa năm sau, trong Âm Dương điện.
Diêm Xuyên uống tách trà, nghe U Nhất báo cáo tình huống bốn phương Nam tông.
U Nhất cau mày nói:
- Diêm Hoàng, ta đi điều tra chỗ ở của Lý Thương Hải, mỗi ngày sẽ có một số phong thủy sư ra vào, rất là bí ẩn.
Diêm Xuyên hớp ngụm trà, hỏi:
- Minh Lăng Thiên thì sao?
U Nhất nói:
- Minh Lăng Thiên? Trong khoảng thời gian này cực kỳ yên lặng, không có vẻ gì đi trả thù còn chín cửa thành bắc đẩu cửu tinh liên tiếp mà tông chủ mở ra trừ tham lang bị người đoạt, các thành trì khác không có gì khác lạ.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
- Nếu Lý Thương Hải đã chú ý ý chí của tham lang tinh như vậy thì sao không mời Lý Thương Lan đi bố trí lại lần nữa?
U Nhất phủ định:
- Không có!
Diêm Xuyên hít sâu, nhíu mày nói:
- Quá bình tĩnh!
Tất tin tức nhìn thì yên tĩnh nhưng Diêm Xuyên cảm giác bên trong dậy sóng.
Đang lúc Diêm Xuyên nhíu mày thì Phụng Âm Dương đi vào đại điện.
Phụng Âm Dương biểu tình rối rắm.
Diêm Xuyên nhìn Phụng Âm Dương, hỏi:
- Lại có tông môn bị đuổi đi ư?
Phụng Âm Dương gật đầu, đáp:
- Đúng rồi, mới nãy đệ tử Thần Tông thánh địa cầm Nam Tông lệnh đến xem lễ lại bị sư phụ đuổi đi.
Diêm Xuyên lấy làm lạ nhìn Phụng Âm Dương, nói:
- Người ba thư viện đến bị đuổi đi, người ba thánh địa đến cũng bị đuổi, thậm chí là người Phong Thủy Nam tông đều bị đuổi! Những người đó là thế lực mạnh nhất trong thiên hạ, thế mà bị đuổi đi hết? Nam tông của ngươi không lẽ muốn đối địch với thiên hạ?
Phụng Âm Dương mặt nhăn nhó, lắc đầu nói:
- Ta không biết nữa, ta có nói chuyện với sư phụ nhưng người không thèm nghe ta!
Mắt Diêm Xuyên lóe tia phức tạp, hỏi:
- Sư phụ của ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
Phụng Âm Dương nhíu mày, nói:
- Không biết nữa, các thế lực mạnh nhất bị đuổi đi nhưng để lại đám tông môn trung đẳng Nam tông ta. Ha ha, ta nhìn không thấu rốt cuộc sư phụ có tính toán gì.
Diêm Xuyên nhìn Phụng Âm Dương, nói:
- Ngươi có đi tới chỗ các sư huynh đệ không?
Phụng Âm Dương lắc đầu:
- Đi thì đi nhưng đa số không ai biết chuyện này là sao.
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Tế phong thủy sắp đến, mọi chuyện sắp công bố.
Phụng Âm Dương gật đầu nói:
- Ừm.
Lại qua một tháng, một đêm nọ.
Diêm Xuyên đi tới sân của Mạnh Tử Thu.
Diêm Xuyên tiến vào sân, Mạnh Tử Thu lần thứ hai không có mặt.
Diêm Xuyên cười khổ lầm bầm:
- Xem ra Mạnh Tử Thu biết nguyên do, tiếc rằng quá kín miệng!
Diêm Xuyên khẽ thở dài, đi ra khỏi sân của Mạnh Tử Thu.
Khoảnh khắc Diêm Xuyên bước ra khỏi sân Mạnh Tử Thu thì bỗng trong sơn mạch Nam tông vang tiếng nổ điếc tai.
*Ầm!*
Một tiếng nổ ầm ĩ chấn mặt đất rung rinh.
- A?
Diêm Xuyên biến sắc mặt, vọt lên trời, đứng trên trời cao nhìn phía xa.
Ánh sáng trắng vô tận xộc lên trời, xông thẳng nhìn tầng mây.
Diêm Xuyên biến sắc, kêu lên:
- Hạo nhiên chính khí?
- Mạnh Tử Thu, ngươi muốn chết!
*Ầm!* xem tại Truyện Full
Trong ánh sáng trắng lại là một tiếng vang thật lớn.
- Grao!
- Grao!
Phút chốc trăm con rồng cùng gầm lên, từ bốn phương tám hướng từng đại địa long manh phóng ra va đụng vào hạo nhiên chính khí.
*Ầm ầm!*
Nguyên bầu trời bị ánh sáng chói lòa này chiếu rọi rực rỡ, khiến các tu giả mở mắt không lên.
- Grao!
- Grao!
Từng long mạch va đụng chính giữa, không thấy người nhưng cảm nhận được va chạm bên trong.
Hiện tại sơn mạch bốn phía Nam tông có vô số tu giả bị kinh động.
Thật nhiều phong thủy sư ra khỏi động phủ, nhìn lên trời.
- Chết điiii!!!!
Lại là một tiếng gầm, chính giữa ánh sáng trắng tạc nổ.
*Ầm!*
Bạo tạc lớn huyễn lệ, vô số ánh sáng bắn bốn phương tám hướng.
*Vèo!*
Có một luồng lao về phía Âm Dương điện.
Diêm Xuyên bay lên trời. Đám Phụng Âm Dương, Hoắc Quang cũng bay lên theo, nhìn về phía xa.
Phụng Âm Dương nói:
- Đó là chỗ Lý Thương Hải ở!
Phía xa một luồng sáng trắng đã bay tới gần Âm Dương điện.
Diêm Xuyên con ngươi co rút, vung tay áo, phút chốc sức mạnh to lớn đè ép ánh sáng trắng bay chậm lại.
*Bùm!*
Diêm Xuyên nâng lên người trong ánh sáng trắng.
Phụng Âm Dương kêu lên:
- Mạnh Tử Thu?
Lúc này phía xa chỗ Lý Thương Hải ở có nhiều tu giả bay lên trời, Lý Thương Hải ở phía trước nhất.
Lý Thương Hải quát:
- Lục soát!
- Tuân lệnh!
*Ầm!*
Thật nhiều tu giả rầm rộ tản ra bốn phương tám hướng.
Diêm Xuyên dìu tu nhanh chóng đáp xuống.
Phía xa có một tu giả mắt sắc trông thấy Mạnh Tử Thu.
Có người kinh ngạc kêu lên:
- Ở bên kia, chỗ Âm Dương phong!
Lý Thương Hải quay đầu lại, quát:
- Đi!
*Ầm ầm!*
Lý Thương Hải dẫn theo năm mươi tu giả bay nhanh hướng Âm Dương phong.
Lý Thương Hải vừa đến, phong thủy sư bốn phía Nam tông cũng nhanh chóng bay theo, tụ tập hướng Âm Dương phong.
Phụng Âm Dương nét mặt sa sầm, nhíu mày nhìn các cường giả từ khắp nơi tụ tập lại. Diêm Xuyên kéo lại Mạnh Tử Thu. Người Mạnh Tử Thu run run như là sắp chết.
Diêm Xuyên sốt ruột dìu Mạnh Tử Thu, hỏi dồn dập:
- Mạnh viện chủ, ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
- Diêm Xuyên!!!
Trên không trung vang tiếng hét to, Lý Thương Hải hùng hổ dẫn theo năm mươi tu giả xuất hiện đằng trước quảng trường Âm Dương điện.
*Vèo!*
Gió to thổi qua, Lý Thương Hải thẳng hướng Diêm Xuyên.
Phụng Âm Dương che trước mặt Diêm Xuyên, nghiêm túc hỏi:
- Thương Hải viện chủ, ngươi định làm gì?
Phía sau Lý Thương Hải có một nửa là nho tu, còn một nửa ăn mặc như phong thủy sư Nam tông, hiển nhiên đều là phong thủy sư, Minh Lăng Thiên cũng nằm trong số đó.
Minh Lăng Thiên quát:
- Phụng Âm Dương, ngươi cút đi, Mạnh Tử Thu lòng muông dạ thú, trộm bí mật của Nam tông, ám sát Thương Hải viện chủ, tội đáng chết!
Phụng Âm Dương không lùi bước, nói:
- Trộm bí mật của Nam tông? Mạnh Tử Thu là tri kỷ của sư phụ, sao có thể làm chuyện này? Còn ám sát Thương Hải viện chủ, theo ta thấy Thương Hải viện chủ còn khỏe mạnh hơn Mạnh Tử Thu nhiều!
Lý Thương Hải tức giận nói:
- Hừ, nếu đã vậy thì đừng trách ta vô tình, bắt lấy cho ta!
Phụng Âm Dương hét to:
- Ai dám!?
Lúc này xung quanh tụ tập đến càng nhiều người.
Phụng Âm Dương tức giận gầm lên:
- Lý Thương Hải, ngươi là đệ đệ của sư phụ cho nên chúng ta mới kính trọng ngươi tuy nhiên, chỗ này Phong Thủy Nam tông ta, không phải Nhạc Sơn thư viện của ngươi, không phải chỗ cho ngươi thích làm gì thì làm!
Minh Lăng Thiên lập tức quát:
- Láo xược! Phụng Âm Dương, ngươi dám bất kính với Thương Hải viện chủ?
Phụng Âm Dương lắc đầu, nói:
- Không phải bất kính mà chỗ này là Phong Thủy Nam tông ta, không phải Nhạc Sơn thư viện. Minh Lăng Thiên, không lẽ ngươi muốn đồng môn tranh đấu, phản tông sao?
Minh Lăng Thiên trợn trừng mắt:
- Ngươi...!
Minh Lăng Thiên hét với đám phong thủy sư:
- Bắt lấy cho ta, bắt hết Mạnh Tử Thu và đám Diêm Xuyên!
Các phong thủy sư định tiến lên.
Phụng Âm Dương quát lạnh:
- Ta nói, không cho bắt!
Đám phong thủy sư khựng lại, khó xử. Hai bên đều là nhị đại đệ tử, hơn nữa ở trong tông có nhân mạch riêng, phút chốc chúng không biết nên nghe theo ai.
Lý Thương Hải lạnh lùng nói:
- Tốt tốt tốt, Phụng Âm Dương, ngươi bao che cho đám người ngoài, khư khư cố chấp chứ gì?
Phụng Âm Dương lạnh lùng đáp trả:
- Người ngoài? Ngươi cũng là người ngoài! Phong Thủy Nam tông ta chỉ có phong thủy sư mới là người nhà!
Các phong thủy sư xung quanh gật gù đồng ý.
- Đúng là vậy. Thương Hải viện chủ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Mạnh Tử Thu ám sát Thương Hải viện chủ? Chuyện này là sao?
.........
...
Xung quanh xì xầm tiếng tò mò.
Bên kia Diêm Xuyên nhanh chóng lấy ra đệ tử đút vào miệng Mạnh Tử Thu.
Mạnh Tử Thu run rẩy, dần tỉnh táo lại.
Thấy Mạnh Tử Thu tỉnh, Lý Thương Hải biến sắc mặt.
Lý Thương Hải hét lên:
- Phụng Âm Dương, nếu ngươi đã dùng quy củ Nam tông thì cứ dùng đi, hiện tại là ân oán cá nhân giữa ta và Mạnh Tử Thu, đều là người ngoài Nam tông, phong thủy sư các ngươi không ai được ra tay!
Phụng Âm Dương nhướng chân mày.
Phụng Âm Dương cau mày nói:
- Thương Hải viện chủ, ngươi muốn sao chứ?
Không để phong thủy sư tham gia, chuyện của người ngoài, chỉ cần Phụng Âm Dương nhúng tay là Minh Lăng Thiên sẽ đúng lý hợp tình ngăn cản.
Lý Thương Hải quát:
- Ta muốn mang đi Mạnh Tử Thu, người này ám sát ta, mọi người không ai được nhúng tay vào!
Các phong thủy sư nhíu mày.
Bỗng vang lên giọng của Diêm Xuyên:
- Có trẫm ở, ai cũng đừng mơ mang Mạnh Tử Thu đi!
Đối với Mạnh Dung Dung là tình cảm áy náy, và quyết có được tiên sinh văn nhược này, làm sao Diêm Xuyên khoanh tay đứng nhìn cho được?
Xung quanh người đến ngày càng nhiều. Hoắc Quang dìu Mạnh Tử Thu, Diêm Xuyên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lý Thương Hải.
Lý Thương Hải khinh thường nói:
- Diêm Xuyên? Chỉ bằng vào Thần cảnh đệ nhị tầng của ngươi cũng mơ mộng ngăn cản ta?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Ngăn ngươi lại thì sao? Ngươi kém xa Lý Thương Lan lắm!
Lý Thương Hải chỉ vào Diêm Xuyên, quát:
- Nếu đã vậy thì đừng trách ta vô tình! Bắt chúng cho ta!
Phút chốc hai mươi mấy nho tu sau lưng Lý Thương Hải cùng nhào hướng Diêm Xuyên.
*Vèo!*
Ngọc Đế kiếm bỗng bắn ra.
*Ầm!*
Xung quanh chợt bùng phát kiếm khí vô tận, xông hướng hai mươi mấy nho tu.
*Xèo xèo xèo xèo xèo!*
Vạn kiếm cùng phát động, bão kiếm cuốn hướng hai mươi mấy nho tu.
*Ầm ầm!*
Quá nhanh, trong khoảnh khắc từng tiếng nổ vang, hai mươi mấy nho tu đều đứt một cánh tay bắn ngược ra.
Diêm Xuyên lạnh giọng nói:
- Nhạc Sơn thư viện chỉ có thể thôi.
- Đồ khốn kiếp!
Lý Thương Hải ánh mắt tức giận, vươn tay cầm bút lông vạch hướng Diêm Xuyên.
*Xoẹt xẹt!*
Hư không xuất hiện một kiếm khí trắng chém hướng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lạnh lùng nói:
- Hạo nhiên chính khí kiếm? Ngươi còn kém lắm!
Diêm Xuyên hét to:
- Đại diễn âm dương trận!
*Ầm!*
Xung quanh Âm Dương phong bỗng xông lên vô tận kiếm khí, kiếm khí hình thành khu vực bão tố to lớn. kiếm khí bên trong kiếm trận một nửa toàn là đen, nửa kia đều là màu trắng, chớp mắt bao phủ lấy Lý Thương Hải.
Ngọc Đế kiếm! Thượng Đế kiếm! Tất cả đều bay ra chủ trì đại diễn âm dương trận!
Trận pháp to lớn khiến phong thủy sư xung quanh giật nảy mình.
- Trận pháp mạnh quá!
- Cái này là đã sớm sắp đặt rồi?
- Tại sao Phụng Âm Dương cho phép người ngoài bố trận tại đây chứ?
- Nếu người ngoài này có ý xấu thì chẳng phải là Phụng Âm Dương không thể nắm giữ sống chết của mình ư?
............
......
...
Xung quanh vang tiếng kinh thán, Lý Thương Hải và Diêm Xuyên thì bị bao bọc trong kiếm trận.