Cổ Nguyệt Thánh Tử càng lúc càng tin vào lời Diêm Xuyên. Bởi vì từng lời Diêm Xuyên nói ra đều rất chân thực.
- Hắn nói dối, hắn nói bậy. Ta căn bản không làm như vậy!
Dương Chí Cửu kêu.
Cổ Nguyệt Thánh Tử quay đầu, hai mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm vào Dương Chí Cửu.
- Ta không có!
Dương Chí Cửu lo lắng nói.
Cổ Nguyệt Thánh Tử khẽ cắn răng, cuối cùng ép mình quay đầu đi, không tiếp tục nhìn vào mặt Dương Chí Cửu nữa. Hắn sợ mình không khống chế được. Đương nhiên, giờ phút này nguyên nhân quan trọng nhất khiến Cổ Nguyệt Thánh Tử có thể khắc chế được tâm tình của mình, vẫn là bảy đệ muội còn có thể sống lại.
- Diêm Xuyên, ngươi căn bản hoàn toàn nói bậy!
Dương Chí Cửu giận dữ nói.
- Hoàn toàn nói bậy sao? Nhưng ta lại có chứng cứ!
Trong mắt Diêm Xuyên lạnh lẽo. xem tại Truyện Full
Chứng cứ? Một đám cường giả xung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc. Kể cả Kinh Chiếu đang ngồi trên long ỷ đều lộ ra một tia hiếu kỳ.
- Vũ Hề, lấy ra đi! Ngày hôm qua, Dương Chí Cửu tới đưa sính lễ cho nàng.
Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề.
- Sính lễ? Ta chỉ đưa ba mươi sáu viên tiên thạch. Ngươi đừng hòng dùng nó để hãm hại ta!
Dương Chí Cửu phẫn nộ quát.
Mặc Vũ Hề gật đầu một cái, sau đó nàng xoay tay nhanh chóng lấy ra một cái hộp sinh lễ lớn từ trong pháp bảo chứa đồ.
Vì khi lấy ra có chút cuống quít, trong tay Mặc Vũ Hề thoáng run lên. Chiếc hộp thiếu chút nữa thì rơi xuống. Một viên tiên thạch màu đỏ rực nhất thời lăn xuống trên đất.
- A!
Mặc Vũ Hề nhanh chóng ổn định số tiên thạch còn lại, không để cho tiên thạch bok đổ ra.
- Không có sao chứ?
Diêm Xuyên lo lắng tiến lên an ủi Mặc Vũ Hề.
Trong lúc đó, viên tiên thạch rơi khỏi chiếc hộp, trong chớp mắt đã lăn tới dưới chân Cổ Nguyệt Thánh Tử.
Vù vù!
Bên trên tiên thạch hệ hỏa tản ra khí tức mịt mờ vờn quanh. Trong khí tức mờ mịt đó, có thể nhìn thấy rõ ràng hư ảnh của một con Phượng Hoàng lửa đang đau khổ giãy dụa, đau khổ dày vò. Thần thái kia rõ ràng là không cam lòng!
- Còn tiên thạch kia!
Mặc Vũ Hề nói.
- Để ta!
Diêm Xuyên đang muốn đi tới lấy.
Trên mặt Cổ Nguyệt Thánh Tử lại bỗng nhiên biến đổi. Hắn cướp lấy viên tiên thạch Diêm Xuyên đang định cầm lên, nắm trong bàn tay.
- Cổ Nguyệt Thánh Tử, đưa cái đó cho ta!
Diêm Xuyên đưa tay đến muốn lấy lại.
- Cái này ở đâu ra!
Cổ Nguyệt Thánh Tử nhất thời cáu kỉnh rống lên.
- Đây là sính lễ của Dương Chí Cửu đưa cho Mặc Vũ Hề. Thế nào?
Diêm Xuyên không rõ nói.
- Không sai. Đây là sính lễ của ta đưa cho Mặc Vũ Hề!
Giờ phút này Dương Chí Cửu lại kêu lên.
- Khí tức của tam đệ. Đây là khí tức của tam đệ! Ta có thể cảm ứng được, đây là cảm ứng liên kết của huyết mạch!
Cổ Nguyệt Thánh Tử chậm chập nói.
- Cái gì mà khí tức của tam đệ? Khí tức của lão tam? Sao có thể như vậy được!
Dương Chí Cửu lộ ra một tia khinh thường nói.
- Đồ khốn, đây là khí tức bàn đầu của tam đệ. Hơn nữa, nó có sự liên kết với ta, có khí tức của ta, liên kết với bản nguyên của ta, là tam đệ, tam đệ! Đây là thần hồn của tam đệ!
Hai mắt Cổ Nguyệt Thánh Tử nhất thời có nước mắt lăn dài.
- Cái gì?
Dương Chí Cửu không hiểu nói.
- Ngươi dùng thần hồn của tam đệ để luyện khí? Ngươi làm mất đi thần hồn của tam đệ!
Cổ Nguyệt Thánh Tử quát.
Nếu là lúc bình thường, có lẽ Cổ Nguyệt Thánh Tử sẽ đè nén sự kinh hãi trong lòng, cẩn thận phân tích. Nhưng giờ phút này, nỗi lòng Cổ Nguyệt Thánh Tử đã bị Diêm Xuyên làm hoàn toàn rối loạn. Hắn cảm thấy hổ thẹn đối với đệ muội, cảm thấy mình không có năng lực. Cổ Nguyệt Thánh Tử kiềm chế tâm tình đã lâu.
Hiện tại hắn đột nhiên phát hiện, thần hồn tam đệ của mình bị mất đi ý thức, bị luyện thành pháp bảo. Giờ phút này trong lòng hắn đầy oán hận phẫn nộ. Hắn đã không thể kìm chế được nữa.
- Ngươi giết tam đệ, tại sao thần hồn của tam đệ lại ở chỗ này? Tại sao?
Cổ Nguyệt Thánh Tử quát.
Nếu như bình tĩnh, Cổ Nguyệt Thánh Tử khẳng định mượn cơ hội thảo phạt Mặc Vũ Hề. Bởi vì Mặc Vũ Hề cũng có khả năng thu thập thần hồn của bọn họ. Nhưng trong lòng Cổ Nguyệt Thánh Tử biết, không thể nào là Mặc Vũ Hề. Đây là thần hồn chỉ có phụ thân hoặc là Dương Chí Cửu mới thu được.
Thần hồn của mấy đệ muội ở chỗ phụ thân, hoặc là đang ở chỗ của Dương Chí Cửu.
Hiện tại, tất cả đã quá rõ ràng.
- Ta không có. Đây không phải là thần hồn. Đây chỉ là một tia khí tức!
Dương Chí Cửu hoảng sợ nói.
- Không phải? Cái này cũng chưa tính? Ngươi còn nói không phải. Hừ, ban đầu ta không nên tin ngươi. Phụ thân sủng ngươi như vậy, khẳng định sẽ làm mọi chuyện để che giấu cho ngươi. Dương Chí Cửu, bọn họ là huynh trưởng ruột thịt của ngươi, tại sao ngươi lại hãm hại bọn họ như vậy?
- Ta không có, ta chưa từng hại bọn họ. Đây không phải là do ta làm!
- Thần hồn của tam đệ ở đây. Vậy thần hồn của lão nhị, lão tứ, lão ngũ, lão lục, lão thất, lão bát đâu? Có phải ngươi đã luyện hóa tất cả rồi không?
Cổ Nguyệt Thánh Tử gầm lên đầy phẫn nộ.
Tâm tình của tất cả mọi người trong đại điện đều trở nên căng thẳng. Mão Nhật Đạo Quân thì không cần phải nói. Sắc mặt hắn đầy lo lắng. Nhưng giờ phút này hai người con trai của hắn lại không ngừng tranh cãi gây ồn ào, căn bản không nhìn thấy ám chỉ của hắn.
Diêm Xuyên cũng tập trung tinh thần độ cao. Bởi vì tất cả những điều này, đều chỉ được thành lập trong suy đoán. Muốn tìm ra được sự thực, vẫn phải chờ đợi một cơ hội. Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
- Ta không luyện, ta không có!
Dương Chí Cửu lo lắng, cả người đều trở nên hoảng hốt.
- Ngươi không có? Vậy ngươi giải thích điều này thế nào? Ngươi tính giải thích thế nào? Đây là thần hồn của tam đệ. Đây là lão tam. Ngươi luyện thần hồn của bọn họ. Nhất định là ngươi luyện thần hồn của bọn họ!
- Ta không luyện, ta không có luyện thần hồn của bọn họ. Ta không có!
- Chứng cứ xác thực, ngươi vẫn còn nguỵ biện sao? Thần hồn của lão tam chính là cái này. Ngươi luyện thần hồn của lão tam!
Khí thế quanh thân thể Cổ Nguyệt Thánh Tử đột nhiên tăng vọt. Hai mắt hắn đỏ ửng, nắm lấy cổ áo Dương Chí Cửu, dường như muốn đánh ra một quyền vậy.
- Ta không có, ta căn bản không có thần hồn của bọn họ. Chuyện này không liên quan đến ta!
Dương Chí Cửu hoang mang lo sợ gào thét, đây chính là kiên trì cuối cùng của hắn.
Vào thời khắc này, Diêm Xuyên bước tới một bước xen vào cuộc tranh chấp của hai người bọn họ:
- Ngươi không luyện, vậy thần hồn của bảy huynh trưởng ngươi đang ở đâu?
- Ta không luyện. Thần hồn của tất cả bọn họ đều đang ở trong Dưỡng Âm Tư Quỷ Trì của Mão Nhật Cung. Ta thật sự không có...
Dương Chí Cửu đang hoang mang lo sợ, nghe thấy Diêm Xuyên ngắt lời, nhất thời hô lên.
Nhưng mới kêu lên một nửa, Dương Chí Cửu giật mình một cái, bỗng nhiên thức tỉnh. Không chỉ Dương Chí Cửu, ngay cả Cổ Nguyệt Thánh Tử cũng giật mình. Hắn đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Trong đại điện chợt trở nên xôn xao! Giờ phút này, mọi người đều ngạc nhiên nhìn Dương Chí Cửu, Cổ Nguyệt Thánh Tử. Bảy thần hồn vẫn còn? Còn sống sao?