Thời điểm Diêm Xuyên đang chuẩn bị tiếp tục trùng kích ngũ trọng chân mày Diêm Xuyên đột nhiên nhíu lại! Hai mắt vừa mở, trong mắt đột nhiên bắn ra hai đạo tinh quang!
- Thủ đoạn tốt. Lại bước vào Thượng Đế Kiếm trận đến nơi sâu như vậy sao?
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
Hắn đứng dậy, tay áo lớn vung lên một cái, thu hồi tất cả linh thạch. Bởi vì Diêm Xuyên biết, cường giả của đối phương đã tới. Hiện tại không phải là lúc để tiếp tục tu luyện.
Diêm Xuyên bước về phía cửa đại điện, đi ra ngoài.
Người xông vào Thượng Đế Kiếm Trận chính là Xà Hoàng.
Xà Hoàng không đi tìm Diêm Xuyên, mà vừa vào Thượng Đế Kiếm Trận, hắn dựa vào sự từng trải hơn người, vòng qua kiếm trận, tìm được nơi Văn Nhược tiên sinh nằm.
Huyệt Thiên kiếp!
Đứng dưới chân một ngọn núi lớn, hai mắt Xà Hoàng thoáng nheo lại.
- Ở ngoài có kiếm trận, bên trong còn có kỳ trận. Trong huyệt thiên kiếp này rốt cuộc có bí mật gì? Huyệt Thiên kiếp xưa nay đều là huyệt đại hung!
Xà Hoàng trầm giọng tự nói.
- Huyệt Thiên kiếp?
Trong mắt Xà Hoàng nhất thời cứng lại. Hắn đạp bước muốn xông vào.
Vù!
Thời điểm Xà Hoàng bước vào, trong núi lớn đột nhiên có ánh vàng bắn ra tứ phía.
- Hừ!
Xà Hoàng hừ lạnh một tiếng, lộ ra một tia khinh thường. Dưới chân hắn đột nhiên đạp xuống!
Ầm!
Ánh sáng màu vàng thủ hộ ngọn núi lớn đã ầm ầm vỡ nát.
Xà Hoàng đang muốn tiếp tục đi sâu vào bên trong, chợt có một tiếng chuông vang lên. Một đạo ánh sáng màu vàng đột nhiên lan tới.
- Sao?
Sắc mặt Xà Hoàng biến đổi, một chưởng vỗ tới.
Ầm!
Trùng kích cực lớn, khiến đất đá bốn phía nổ tung bay loạn khắp nơi.
Xà Hoàng lui lại một bước. Ánh sáng màu vàng hình cái chuông đã bị đánh tan.
Sắc mặt Xà Hoàng trầm xuống.
Trước mặt Xà Hoàng bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh mặc kim bào.
Kim Đại Vũ, tay cầm chuông lớn, chắn trước mặt Xà Hoàng.
Hai mắt Kim Đại Vũ thoáng nheo lại, phát ra ánh sáng lạnh.
Ánh mắt Xà Hoàng cũng lạnh như băng!
Hai người đối chọi gay gắt, một chút cũng không nhường.
- Bảo bối tốt!
Xà Hoàng nhìn chuông lớn khẳng định nói.
- Ngươi là ai?
Kim Đại Vũ trầm giọng nói.
Xà Hoàng lộ ra một nụ cười tà, lại nhìn về phía núi lớn.
- Nói như vậy, kiếm trận bày phía bên ngoài không phải do ngươi bố trí? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Truyện Full chấm c.o.m
Xà Hoàng trầm giọng nói.
Ầm ầm ầm!
Khắp nơi, Thượng Đế Kiếm Trận lớn đột nhiên có chút thu lại. Trong nháy mắt kiếm khí vô tận biến mất. Thượng Đế Kiếm cũng nhanh chóng bay về phía một đại điện cách đó không xa.
Cánh cửa đại điện mở ra, Diêm Xuyên bước ra.
Xà Hoàng nhìn lại, chân mày nhíu lại.
- Người của Đại Ngạc Thiên Triều sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ồ? Ngươi biết ta là người của Đại Ngạc Thiên Triều? Khụ khụ!
Xà Hoàng lại dùng khăn tay che miệng, ho khan một hồi, sau đó ánh mắt hắn đầy hứng thú nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Ngươi không thấy được kiếm trận của ta sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Thấy được. Nhưng vậy thì thế nào?
Xà Hoàng cười khẩy nói.
- Cái U Vương tìm Kinh Chiếu giao đấu, ta mặc kệ. Nhưng các ngươi tốt nhất đừng đến gây chuyện với ta!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Hả?
Sắc mặt Xà Hoàng biến đổi.
Tìm Kinh Chiếu giao đấu? Cái U Vương?
- Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết?
Xà Hoàng lạnh lùng nói.
- Đây là bí mật sao?
Diêm Xuyên cười nói.
Bí mật? Nhóm người mình vừa đến nơi này. Còn chưa nói với ai, cái này còn chưa tính là bí mật sao?
Tuy nhiên, khả năng điều tiết tâm tình của Xà Hoàng cực nhanh.
- Ngay cả như vậy, ngươi cũng nên lập tức cút xa đi!
Xà Hoàng trầm giọng nói.
- Ồ? Cút ngay lập tức? Thần tử của Đại Ngạc Thiên Triều đều có tố chất như vậy sao?
Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Hai mắt Xà Hoàng híp lại. Trong mắt dần dần tản mát ra một tia độc quang.
Diêm Xuyên cũng lạnh lùng nhìn Xà Hoàng.
Xà Hoàng không nhúc nhích. Đột nhiên, trong mắt bắn ra độc quang.
Ầm!
Mặt đất trước mặt Diêm Xuyên đột nhiên bị nghiền nát. Từ dưới mặt đất một cái đầu rắn màu đen lớn chừng một trượng lao ra.
Đầu rắn lao ra, nhất thời há cái miệng lớn như chậu máu, mang theo những tiếng rít gào, phóng về phía Diêm Xuyên!
Con rắn lớn rất hung mãnh. Con rắn còn chưa tới, một mùi tanh phả vào mặt Diêm Xuyên.
Con rắn lao về phía Diêm Xuyên, dường như muốn nuốt trọn Diêm Xuyên vào miệng vậy.
Diêm Xuyên đối mặt với con rắn lớn, thân hình không hề nhúc nhích, trong mắt cũng không có một tia hoảng sợ.
Ngay thời điểm con rắn lớn muốn cắn Diêm Xuyên, con rắn lớn đột nhiên dừng lại. Trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Thân rắn rất dài nhưng không có cách nào lại gần dù chỉ một chút.
- Ừm?
Cách đó không xa sắc mặt Xà Hoàng biến đổi.
Vù vù!
Lòng đất dường như có một cỗ lực lớn nắm lấy con rắn kéo con rắn nhanh chóng trở lại.
Con rắn lớn rống to, nhưng căn bản không có cách nào ngăn cản được lực lượng đến từ lòng đất.
Ầm!
Trong chớp mắt, con rắn lớn bị kéo vào sâu trong lòng đất, đồng thời không thấy tung tích nữa! Nó chỉ lưu lại cho Xà Hoàng một ánh mắt cứu mạng.
Con rắn lớn từ dưới đất chui lên, chính là muốn đánh bất ngờ, còn có sự khống chế đối với mặt đất! Nhưng trong chớp mắt, đã bị một lực lượng trong lòng đất kéo đi mất?
Xà Hoàng nhất thời không biết phải nói gì.
- Rắn? Xem ra ngươi chính là Xà Hoàng?
Thần sắc Diêm Xuyên nhất thời ngưng trọng.
Hắn ở lại Thánh Địa Đại Chiêu đã hai năm. Tại Nam Thần Châu tất nhiên cũng có thám tử của Thánh Địa Đại Chiêu. Diêm Xuyên cũng có hiểu biết nhất định đối với Đại Ngạc Thiên Triều.
Xà Hoàng? Quốc thú chí tôn của Đại Ngạc Thiên Triều!
Hai mắt Xà Hoàng nheo lại, ánh mắt đầy thâm độc.
- Ngươi là ai?
Xà Hoàng lạnh lùng nói.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói:
- Ta là ai không quan trọng. Thiên hạ này không phải đơn giản như ngươi đã nghĩ. Bây giờ ngươi rời đi, ta sẽ bỏ qua mọi chuyện!
- Bỏ qua mọi chuyện? Ha ha ha, người của thế giới này cũng thật không biết tự lượng sức mình. Chỉ dựa vào một mình ngươi sao? Hạ Hư Cảnh tứ trọng? hừ, ngày hôm nay ta không ép các ngươi đi được, ta không gọi là Xà Hoàng!
Mắt Xà Hoàng lộ hàn quang nói.
Trong khi đang nói chuyện, Xà Hoàng bỗng nhiên vung tay lên.
Đại địa xung quanh nhất thời rung chuyển một hồi, dường như có động đất vậy. Nhưng tần suất chấn động ở mỗi nơi lại không giống nhau. Khắp đại địa dâng lên cao, dường như lòng đất có rất nhiều thứ vậy.
Ầm!
Đại địa ầm ầm nghiền nát. Từ dưới đất bỗng nhiên xuất hiện vô số những con rắn. Những con rắn nhiều như biển bò khắp nơi.
Trên mặt đất, trong phạm vi mười dặm, tất cả đều là những con độc xà. Độc xà vô tận quấn lấy nhau bò tới, dường như là mộ rắn được phóng to trăm vạn lần vậy.
Xà Hoàng đứng trên đình đầu của một con rắn lớn chừng ba mươi trượng, hai mắt âm lạnh, từ trên cao nhìn xuống nhìn vô số rắn đang bò khắp nơi.
- Khụ khụ khụ!
Hắn vừa ho khan, mắt vừa lộ hàn quang.
Rắn, đưa mắt nhìn quanh, khắp núi đồi đều là rắn. Cây cối bị rắn cắn nát. Khắp núi sông đều là biển độc xà vô tận.
Chỉ có điều độc xà này vừa ra, thực sự mạnh hơn thây ma lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Có rắn lớn há mồm nuốt rất nhiều con rắn nhỏ. Mỗi ánh mắt đều phát ra độc quang nhìn về phía Diêm Xuyên.