- Yêu Thiên Thương? Người này dũng khí không nhỏ. Hắn bày bố cục tại Bắc Thần Châu nhiều năm, chiêu mộ được rất nhiều Yêu tộc. Nhưng đáng tiếc, Yêu tộc căn bản không có cách nào lập quốc. Yêu quốc? Chuyện cười!
- Bệ hạ, lần này qua đây, có phải...?
Người thuộc hạ kia nghi ngờ nói.
- Yêu Thiên Thương? Chờ Kinh Chiếu lùi lại, bắt Yêu Thiên Thương. Hắn cũng được coi là một nhân tài. Nếu hắn thần phục trẫm thì không sao. Nếu hắn không thần phục, giết!
Ma Kha thiên tử trầm giọng nói. xem tại Truyện Full
- Vâng!
- Bệ hạ, tại Minh Phượng Điện phát hiện hình bóng của Diêm Xuyên. Năm đó chính là hắn đã hỏng bố cục của bệ hạ tại Đông Thần Châu!
Lại một thuộc hạ nữa mở miệng nói.
- Diêm Xuyên? Nghiệt chủng của Khổng Tố Tố sao? A, Khổng Tố Tố, năm đó chính là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của trẫm. Thiếu chút nữa, điện hạ trong các ngươi chính là Khổng Tố Tố rồi!
Ma Kha thiên tử lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
- Chúng ta thề sống chết trung thành với bệ hạ!
Mọi người vội vàng tỏ thái độ.
- Không sao. Tất cả đã lắng xuống. Diêm Xuyên? A! Năm đó Khổng Tố Tố liều chết bảo vệ hắn. Không thể tưởng tượng được đã lưu lại tai hoạ này!
Ma Kha thiên tử từ tốn nói.
Đám thuộc hạ không dám nói một lời nào.
Chuyện này liên lụy đến việc riêng của Khổng gia. Bất kỳ ai cũng không có tư cách xen vào!
Ma Kha thiên tử lại dán mắt nhìn về phía xa đại điện Vũ thị!
Bên ngoài đại điện Vũ thị.
Gần nghìn vạn tu giả tụ tập đến. Mỗi người đều cung kính chờ đợi cửa đại điện mở ra.
Tại cửa đại điện, Thượng Quan Uyển Nhi, Mão Nhật Đạo Quân, Dậu Nguyệt Đạo Quân, còn có năm đại tông môn chủ lệ thuộc, đều đang cung kính chờ đợi t.
Trước sân đại điện Vũ thị cực kỳ trang trọng, cực kỳ nghiêm túc.
Thượng Quan Uyển Nhi đứng bên trên, quan sát xung quanh một chút. Ánh mắt nàng rét lạnh.
- Sư huynh, Thượng Quan Uyển Nhi phát hiện chúng ta sao?
- Sư tổ, ánh mắt Thượng Quan Uyển Nhi là đang cảnh cáo chúng ta sao?
Ánh mắt Thượng Quan Uyển Nhi đảo qua, rất nhiều nơi trong dãy núi xung quanh Đại Chu Thành đều vô cùng rối loạn.
Sự rối loạn này diễn ra tại vị trí của Yêu Thiên Thương, thậm chí cả vị trí của Ma Kha thiên tử.
Trong nháy mắt ánh mắt của Thượng Quan Uyển Nhi đã cảnh cáo tất cả cường giả thượng Hư Cảnh.
Mặc dù ngươi có ẩn nấp sâu hơn, trong nháy mắt vẫn bị Thượng Quan Uyển Nhi nắm bắt.
- Thượng Quan Uyển Nhi, từ trước đến nay không lộ mặt trước người đời. Hóa ra nàng cường đại như vậy sao?
Vương Chu kinh ngạc quay về phía Yêu Thiên Thương nói.
Yêu Thiên Thương không hề trả lời, mà lông mày cau lại.
Long mã mà Ma Kha thiên tử đang cưỡi chợt hí dài một tiếng. Tất cả mọi người xung quanh đều cảm nhận được cái nhìn uy hiếp của Thượng Quan Uyển Nhi.
- Câm miệng!
Ma Kha thiên tử dùng chân ép vào Mã Vương một chút Long.
- Bệ hạ, Thượng Quan Uyển Nhi đang cảnh cáo mọi người, không nên gây sự vào lúc này sao?
Một thuộc hạ ngưng trọng nói.
Sắc mặt Ma Kha thiên tử âm trầm một hồi lâu, không trả lời.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn quanh một vòng, mục đích đã đạt được, nàng lại nhìn về phía đại điện Vũ thị.
- Thánh chủ, tất cả đã thỏa đáng. Viên Thiên Cương đã đi tới chỗ Đại Trấn Giới Bi!
Thượng Quan Uyển Nhi cung kính nói.
Két!
Cửa đại điện ầm ầm mở ra.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy bên trong đại điện phát ra từng đạo kim quang.
Dưới kim quang bao phủ, Kinh Chiếu từng bước đi ra.
- Bái kiến Thánh chủ!
Gần nghìn vạn tu giả cung kính bái lạy về phía Kinh Chiếu đang mặc long bào trên người.
Một thân mặc long bào, đầu đội bình thiên quan, Kinh Chiếu bước ra.
Vung tay áo bào rộng lên, trong mắt Kinh Chiếu dẫn theo một sự nghiêm túc, khí tức cao quý toả ra.
Kinh Chiếu từng bước tiến tới sân rộng. Nàng vẫy tay áo bào một cái, sau đó nhìn xung quanh.
- Bái kiến Thánh chủ, Thánh chủ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất!
Tu giả khắp nơi lại cung bái nói.
Đứng ở trước đại điện Vũ thị, Kinh Chiếu quan sát khắp nơi, quan sát thiên hạ.
Một uy thế đế vương toả ra. Vô số tu giả thần phục trước uy thế đế vương này.
- Hãy bình thân!
Kinh Chiếu lãnh đạm nói.
- Tạ Thánh chủ!
Gần nghìn vạn tu giả cung kính nói.
Khắp nơi đều rất nghiêm túc. Giờ phút này, phạm vi trăm vạn dặm xung quanh Đại Chiêu Sơn, vô số tu giả không dám thở mạnh. Trong lúc nhất thời, sợ là một cái kim rơi xuống Đại Chiêu Sơn cũng có thể nghe được tiếng.
Nhưng, bất ngờ cuối cùng đã xảy ra!
- Kinh Chiếu!
Bỗng nhiên, một giọng nói đột ngột vang lên.
Sau khi tiếng gọi vang lên, Thượng Quan Uyển Nhi liền biến mặt. Gần nghìn vạn tu giả tại Thánh Địa Đại Chiêu sắc mặt đều trầm xuống.
Mọi người nhìn theo tiếng gọi, đến Minh Phượng Sơn, bên ngoài Minh Phượng Điện.
Thượng Quan Uyển Nhi lộ vẻ lo lắng. Lúc trước nàng uy hiếp tất cả tu giả, nơi duy nhất nàng không uy hiếp chính là Minh Phượng Sơn. Đó là đạo trường của Mặc Vũ Hề. Hẳn sẽ không xảy ra vấn đề mới phải. Tại sao vào thời điểm này lại có chuyện?
Người gọi thẳng tên của Kinh Chiếu là Hoàng!
Giờ phút này sắc mặt Hoàng rất nghiêm túc, cũng không có chút tôn trọng nào. Ánh mắt gắt gao dán chặt vào Kinh Chiếu.
- Lớn mật! Mão Nhật, Dậu Nguyệt và một đám cao thủ nhất thời phẫn nộ quát.
Kinh Chiếu nhìn lại, thần độ có chút thay đổi. Nàng nhẹ nhàng vung tay lên, ngăn cản hành động của tất cả chư hùng Thánh Địa Đại Chiêu.
Hoàng?
Hoàng một chút cũng không nhường, lạnh lùng nhìn Kinh Chiếu.
Kinh Chiếu cũng mang hứng thú nói:
- Là nha đầu ngươi sao?
Nha đầu? Hoàng tỏ ra có chút khó chịu, nhưng vẫn mở miệng nói:
- Kinh Chiếu, phụ thân ta chết như thế nào?
Phụ thân nữ tử này chết như thế nào? Vô số tu giả xung quanh liền cảm thấy mờ mịt. Nàng đến gây rối sao?
- Đao Ma chết thế nào? Lẽ nào ngươi không biết?
Kinh Chiếu khẽ mỉm cười.
Tiếp theo, Kinh Chiếu mang theo ẩn ý thoáng nhìn về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên khẽ nhíu mày. Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hắn thoáng thay đổi sắc mặt.
- Ta không biết, kính xin báo giúp!
Hoàng tỏ ra khó nhọc, trịnh trọng cúi thấp đầu một chút.
Vì thù cha, Hoàng không tiếc tất cả!
- Hẳn ngươi phải biết. Chắc chắn Đao Ma đã nói cho ngươi biết rồi!
Kinh Chiếu thản nhiên nói.
- Nói cho ta biết?
Hoàng giật mình.
Hoàng lông mày sâu sắc nhăn lại. Sắc mặt bỗng nhiên khó nhìn lại, nhưng vẫn là khẽ cắn răng, lắc đầu một cái.
- Không, ta không biết. Kính xin ngươi nói cho ta biết!
Hoàng hít sâu một cái đè nén sự kích động trong lòng lúc này.
Kinh Chiếu khe khẽ thở dài nói:
- Người giết phụ thân ngươi, chínhlà Diêm Tự Tại!
Diêm Tự Tại? Tổ tiên Diêm Xuyên! Diêm Tự Tại được gọi là Kiếm Ma, cùng Đao Ma được xưng là song ma! Đều là người sáng lập ra Thánh Địa Bất Tử!
- Không thể nào, không thể nào. Kiếm ma giết phụ thân ta? Không thể nào như vậy được!
Hoàng nhất thời cả kinh kêu lên.
Kinh Chiếu nhìn Hoàng, thản nhiên nói:
Đao Ma thật không có cho ngươi biết sao?
Hoàng nhất thời lui lại một bước. Sau đó nàng nhìn về phía Diêm Xuyên, trên mặt bỗng nhiên lộ vẻ phức tạp.
Năm đó Đao Ma lập ra cấm pháp, có thể khiến Hoàng cảm nhận được huyết mạch của Diêm Tự Tại. Đây là muốn Hoàng báo thù cho mình? Giết tất cả hậu nhân của Diêm thị sao? Đao Ma cũng muốn Hoàng giết chết Diêm Xuyên sao?