- Đúng là vẫn còn, nhưng không phải là Thánh chủ, Thánh Địa Đại Chiêu vẫn có thể là đệ nhất thiên hạ tông sao? Chúng ta không giống với trung vị tông môn khác. Cho dù thiên hạ lại loạn, trung vị tông môn khác cũng có thể tự vệ. Bởi vì biển mây công đức chính là của bọn họ. Nhưng biển mây công đức của ta lại không thuộc về với tự chúng ta!
Tu giả mặc áo bào tím nói.
Mọi người nhất thời yên lặng một hồi.
- Sư huynh, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Mấy người các ngươi lập tức chia nhau đi tới ba tông môn lệ thuộc khác. Còn có trung vị tông môn nằm giữa chúng ta và hoàng triều Đại Trăn nữa. Chúng ta phải xem thử Đại Trăn có thật đã xuất binh hay không! Đi nhanh đi!
Tu giả mặc áo bào tím nhất thời phân phó.
- Vâng!
Một đám cường giả nhanh chóng bay đi.
Sau khi thu xếp cho mọi người xong, tu giả mặc áo tím ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khe khẽ thở dài.
Thư viện Cự Lộc, quang minh giới..
Mạnh Lăng Thiên dẫn theo Mạnh Dung Dung, Đông Phương Chính Phái nhìn vô số hào quang trên bầu trời.
Mạnh Lăng Thiên mang theo một cảm giác không rõ ràng, bước ra một bước.
- Lão Mạnh, ngươi không muốn sống nữa sao?
Phương Đông Chính Phái nhất thời cả kinh kêu lên. truyện được lấy tại Truyện Full
- Lão sư, người không thể ra ngoài. Người đã là tiên nhân. Một khi ra ngoài, sẽ gặp phải phong ấn giới này chèn ép. Thiên lôi vô tận sẽ điên cuồng giáng xuống. Ngươi sẽ không chịu nổi!
Mạnh Dung Dung nói.
Mạnh Lăng Thiên không để ý đến những lời bọn họ nói, dẫn theo một tia nghi ngờ, bước ra.
Vù vù!
Mạnh Lăng Thiên đứng ở bên ngoài quang minh giới, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Hắn chờ một hồi lâu, nhưng bầu trời lại không hề có một tia thiên lôi xuất hiện.
- Không còn sao? Sự trói buộc của thiên địa không còn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Thiên địa này không bài xích tiên nhân chúng ta nữa sao?
Mạnh Lăng Thiên lẩm bẩm tự nói với mình.
Thánh Địa Đại Chiêu!
Hào quang trên bầu trời dần dần biến mất! Vết nứt trên bầu tời cũng dần dần được phục hồi như cũ.
Bầu trời lại hồi phục sự trong sáng. Gió nhẹ thổi qua, dường như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Nhưng nhân vật chính nơi này, chủ nhân Thánh Địa Đại Chiêu, kể cả lực lượng đứng đầu Đại Chiêu gần như đã đi hết!
Nhìn về nơi Mặc Vũ Hề biến mất, Diêm Xuyên cảm thấy thất vọng mất mác.
Tại quảng trường đại điện Vũ thị, lúc này Mão Nhật Đạo Quân mới dám mở Thiên Sách do Kinh Chiếu lưu lại. Thiên Sách vừa mở ra, một đạo kim quang bắn thẳng vào Mão Nhật Đạo Quân.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời, công đức vô tận cuồn cuộn chuyển động, dường như đang đổi chủ nhân mới cho Thánh Địa Đại Chiêu.
Gần nghìn vạn tu giả đứng ở khắp nơi trong Thánh Địa Đại Chiêu đều nhìn thấy.
- Bái kiến Thánh chủ!
Có mấy triệu tu giả đều chúc mừng Mão Nhật Đạo Quân.
Đương nhiên, cũng có hơn trăm vạn tu giả không hề cung kính bái lạy.
Tuy rằng Mão Nhật Đạo Quân là thượng Hư Cảnh, tuy rằng hắn cũng cường giả, nhưng trong mắt những người này, hắn so với Kinh Chiếu thật sự kém xa. Sự chênh lệch này rất nhiều khiến mấy người cảm thấy không phục Mão Nhật Đạo Quân.
- Phụ thân, chúc mừng phụ thân chấp chưởng Thánh Địa Đại Chiêu!
Dương Chí Cửu nhất thời chạy đến phía trước hưng phấn nói.
Tuy rằng hắn cảm thấy đáng tiếc không thể cùng Kinh Chiếu phi thăng, nhưng bây giờ nói thế nào hắn cũng là một thiếu chủ Thánh Địa. Hơn nữa với mức độ sủng ái của phụ thân đối với mình, hắn ở Thánh Địa này chắc chắn dưới một người trên vạn người!
Mão Nhật Đạo Quân nhìn mấy triệu cường giả cung kính hành lễ trước mắt, lộ vẻ hài lòng.
Nhưng vào lúc này, một luồng ánh sáng màu xanh bay tới.
Đó chính là Yêu Thiên Thương, dẫn theo hai mười người thuộc hạ bay tới trước mặt Mão Nhật Đạo Quân.
Yêu Thiên Thương là người đầu tiên vọt ra? Điều này nhất thời khiến tất cả mọi người chú ý.
- Bắc Thần Châu, Yêu Thiên Thương?
Sắc mặt Mão Nhật Đạo Quân sa sầm xuống nói.
Yêu Thiên Thương khẽ mỉm cười nói:
Chúc mừng Mão Nhật Đạo Quân chấp chưởng Thánh Địa Đại Chiêu!
- Ngươi có chuyện gì?
Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng nói.
Mão Nhật Đạo Quân vừa mới dứt lời, mười người trong số mười sáu cường giả trung Hư Cảnh lúc trước không muốn phi thăng theo Kinh Chiếu, bỗng nhiên quay đầu hành lễ với Yêu Thiên Thương.
- Bái kiến chủ thượng!
Mười người cung kính nói.
Chủ thượng?
Vô số tu giả xung quanh nhất thời lộ vẻ kinh ngạc.
- Các ngươi định làm gì? Các ngươi muốn phản bội Thánh Địa Đại Chiêu ta sao?
Dương Chí Cửu nhất thời cả kinh kêu lên.
Yêu Thiên Thương khẽ mỉm cười nói:
- Mười vị này vốn chính là người của Yêu tộc ta. Tuy rằng gia nhập Thánh Địa Đại Chiêu, nhưng vẫn còn là Yêu tộc. Ta đến, chính là muốn dẫn những người tự nguyện đi theo Yêu tộc ta. Mão Nhật Đạo Quân, ngươi sẽ không ngăn cản chứ?
- Sao?
Sắc mặt Mão Nhật Đạo Quân xám như tro.
Trung Hư Cảnh của Thánh Địa Đại Chiêu bị Kinh Chiếu dẫn đi gần hết. Hiện tại chỉ có mười sáu trung Hư Cảnh. Chỉ một lần bọn họ lại bị Yêu Thiên Thương dẫn đi mười người?
- Nếu là ta không đồng ý thì sao?
Mão Nhật Đạo Quân lạnh lùng nói.
....
Nhất thời Yêu Thiên Thương và Mão Nhật Đạo Quân mặt đối mặt tranh đấu. Khí tức trên người Yêu Thiên Thương đã đạt tới thượng Hư Cảnh. Không ai nhường ai!
Một phía khác, Diêm Xuyên nhìn thấy Mặc Vũ Hề biến mất, cảm giác thất vọng mất mát.
Giờ phút này tâm tình Diêm Xuyên thật sự không tốt. Thế cho nên khi Mão Nhật Đạo Quân và Yêu Thiên Thương tranh đấu, Diêm Xuyên cũng không có hứng thú xem. Bởi vì qua một thời gian ngắn tin tức nơi này sẽ được người của Đông Hái Đại Trăn đưa đến trước mặt mình!
- Đi thôi, Bạch Đế Thiên!
Diêm Xuyên mở miệng nói.
- Được!
Bạch Đế Thiên gật đầu một cái.
Lần này, Kinh Chiếu cường thế, đối với Bạch Đế Thiên cũng là đả kích cực điểm.
Thời điểm hai người đạp bước định rời đi, đột nhiên một giọng nói truyền đến.
- Diêm Xuyên? Hiện tại còn muốn chạy sao? Dường như hơi muộn một chút rồi!
Một tiếng quát nhẹ truyền đến.
Một tiếng rồng gầm vang lên. Phía xa, hơn một trăm thân ảnh bay vút lên trời. Mỗi người thân đều mang long bào, cưỡi Long Mã, khí thế hừng hực chắn ở trước mặt Diêm Xuyên.
Thấy khí thế khổng lồ xông thẳng đến, mặt Bạch Đế Thiên liền biến sắc. Hắn nhất thời lấy khí thế đánh trở lại, bảo vệ Diêm Xuyên.
Trong hơn trăm người, người dẫn đầu cưỡi Long Mã lớn gấp hai lần so với long mã của những người khác. Vẻ mặt uy nghiêm. Trong mắt hắn đầy mạnh mẽ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên không hề khiếp sợ. Hắn lạnh lùng quay lại, đồng thời, liếc mắt một cái đã nhận ra người cầm đầu.
Người cầm đầu kia, Diêm Xuyên đã nhìn qua bức tranh không biết bao nhiêu lần.
- Khổng Ma Kha?
Ánh mắt Diêm Xuyên lạnh như băng nói.
Trong mắt Diêm Xuyên lóe lên một tia hung quang sau đó nhanh chóng biến mất!
Mắt Ma Kha thiên tử phát ra ánh sáng lạnh. Trong ánh mắt dường như muốn phát ra hàng ngàn hàng vạn trường đao, giết chết Diêm Xuyên ngay tại chỗ.
- Nghiệt chủng của Khổng Tố Tố. Đúng là không ai nghĩ ra a, chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, ngươi lại có thành tựu như ngày hôm nay!
Ma Kha thiên tử lạnh lùng nói.
- Nghiệt chủng? Cuối cùng sẽ có một ngày, nghiệt chủng trong miệng ngươi sẽ lấy đầu của ngươi xuống, tế cha mẹ trẫm ở trên trời!
Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười lạnh lùng.