Các thí sinh thi võ cũng đang nhìn Diêm Xuyên. Khi sàng lọc những thí sinh thi võ, Diêm Xuyên cũng không hề lấy thực lực để sàng lọc, mà lấy ý chí, tiềm lực phát triển, tiềm lực chiến đấu, năng lực dẫn binh làm chuẩn.
Hơn hai mươi vạn thí sinh, từ thượng Hư Cảnh đến Khí Cảnh, cái gì cần có đều có!
Thời điểm Diêm Xuyên nhìn về phía thí sinh thi võ.
- Ha ha ha, nhất thống thiên hạ? Diêm đế, khẩu khí thật lớn!
Phía nam Yến Kinh đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.
Tiếng quát lớn vừa vang lên, vô số tu giả khắp nơi nhất thời biến sắc. Có người đến gây rối?
Gần như mọi người ở Yến Kinh đều ngẩng đầu nhìn lại. Tại quảng trường Triều Thiên Điện lại có rất nhiều thí sinh ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tập trung suy nghĩ về đề thi.
Diêm Xuyên nhìn lại. Phía nam có một hắc phong cuồn cuồn di chuyển tới! Trong hắc phong còn có mấy trăm tu giả. Hai người dẫn đầu chính là Cái U Vương Nam Thần Châu cùng Xà Hoàng.
- Cái U Vương?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Hai Đại Đế Vương lạnh lùng nhìn nhau.
- Khụ khụ khụ, ra mắt thánh thượng Đại Trăn!
Xà Hoàng mở miệng nói.
Xà Hoàng vừa mở miệng, Bạch Đế Thiên cũng mở miệng theo:
- Xà Hoàng, Cái U Vương. Ngày xưa, các ngươi bị vây trong tử cảnh, là Diêm Xuyên cứu các ngươi thoát khỏi vòng vây. Thế nào? Hai người ngươi muốn đến phá cục diện của cuộc thi lớn Đại Trăn ta sao?
Sắc mặt Bạch Đế Thiên âm trầm. Bạch Đế Thiên là người ân oán rõ ràng. Giờ phút này thấy hai người đã từng được cứu lại đến khiêu khích, nhất thời phẫn nộ dị thường.
Bạch Đế Thiên vừa mở miệng, Xà Hoàng cau mày, không biết phải làm sao mở miệng mới tốt.
Diêm Xuyên lại phất tay một cái, bảo Bạch Đế Thiên không cần nói nữa.
Bạch Đế Thiên nhíu nhíu mày, gật đầu một cái.
- Cái U Vương, ngươi tới làm gì?
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Diêm Xuyên, lần này ta cũng không phải muốn đối địch với ngươi. Cuộc thi toàn thiên hạ của ngươi, ta cũng mặc kệ. Nhưng những người của Nam Thần Châu ta đã bị dẫn đi. Ta muốn ngươi trả lại cho ta ta! Ta chỉ lấy người của Nam Thần Châu!
Cái U Vương trầm giọng nói.
Cái U Vương vừa mở miệng, nhất thời có một đám thí sinh trên quảng trường Triều Thiên Điện, sắc mặt trầm xuống. Tiếp theo bọn họ đồng thời nhìn về phía Diêm Xuyên, chờ đợi câu trả lời chắc chắn của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lại cười nhạt, sắc mặt dần dần trở nên băng lạnh.
- Cái U Vương, ngươi nên hiểu rõ, đây là nơi nào?
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
Cái U Vương lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên.
- Đây là Yến Kinh của Đại Trăn ta. Ở chỗ này, đứng nói là ngươi, cho dù là thần phật đầy trời cùng đến, cũng đừng hòng dẫn thần dân của trẫm đi được!
Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
Diêm Xuyên vừa mở miệng, một đám thí sinh nhất thời thầm hít sâu một hơi. Tất cả những thấp thỏm lúc trước nhất thời đã tan đi không ít. Đồng thời trong lòng bọn họ, cảm giác dân của Đại Trăn càng thêm vững chắc.
- Ha ha ha ha, Diêm Xuyên, hôm nay ngươi không ngăn cản được đâu!
Cái U Vương lạnh lùng nói.
- Sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Các vị, vẫn nên ra đi!
Cái U Vương thản nhiên nói.
Phía tây Yến Kinh bỗng nhiên xuất hiện thêm hơn trăm người. Người dẫn đầu chính là Quyết, Yêu Thiên Thương, Vân Tâm!
- Diêm đế, đã lâu không gặp! Năm đó cuộc chiến giữa ngươi và ta phải hủy bỏ, ta vẫn lấy làm tiếc!
Quyết khẽ mỉm cười nói.
- Đó là Đại đế Yêu tộc sao? Còn có Yêu Hoàng? Tông chủ Thiên Cơ?
Nhất thời, trong số bách tính Yến Kinh có người nhận ra được bọn họ.
- Quyết?
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn về phía Quyết.
- Cũng giống như Cái U Vương, ta không muốn đối địch với ngươi. Trong cuộc thi toàn thiên hạ của ngươi, ta chỉ lấy những thí sinh của Bắc Thần Châu. Bọn họ vốn phải thuộc về Bắc Thần Châu, là của ta!
Quyết khẽ mỉm cười nói.
Thiên hạ đệ nhất nhân 30 ngàn năm trước, cuối cùng cũng có một khí độ bất phàm. Tuy rằng cũng hùng hổ doạ người, nhưng nhìn qua lại cực kỳ khí phách.
Diêm Xuyên cười lạnh một hồi. Ánh mắt từ chỗ Quyết lại di chuyển đến chỗ khác, nhìn về phía trên đỉnh núi khác.
Trên đỉnh núi, giờ phút này có sáu vị nam tử đang đứng. Người dẫn đầu chính là Mộng Tam Sinh của thánh địa Thần Tông. Năm người phía sau đều là tiên nhân của thánh địa Thần Tông.
Giờ phút này, sáu đại tiên nhân đều nhìn về phía Diêm Xuyên. xem tại Truyện Full
- Mộng Tam Sinh?
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn về phía Mộng Tam Sinh.
Phải biết rằng, lúc trước Diêm Xuyên đã cứu Mộng Tam Sinh một lần.
Mộng Tam Sinh hít sâu một cái nói:
- Diêm Xuyên, ta không muốn nhiều người như vậy, trong những thí sinh này, ta chỉ muốn một người!
- Ồ?
Diêm Xuyên lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói.
Cái U Vương, Quyết đều hiếu kỳ nhìn về phía Mộng Tam Sinh. Một người sao? Đó là ai vậy?
- Doãn Hận Thiên! Ta chỉ muốn hắn!
Mộng Tam Sinh chỉ về một nam tử cầm bút lông đang ngồi trong trường thi,.
Nam tử kia tóc xanh, khuôn mặt trắng bệch dường như có đang có bệnh trong người. Cằm lại lún phún râu khiến hắn càng thêm tang thương. Giờ phút này, nam tử tóc xanh đang cầm bút lông viết lên tờ giấy trắng.
Khi hắn viết, chỗ ngòi bút dường như tản ra nhiều tia sương mù màu xanh, bao bọc lấy tời giấy trắng. Loáng thoáng, có thể nghe thấy dưới ngòi bút truyền đến những tiếng giết chóc.
Doãn Hận Thiên!
Doãn Hận Thiên, được lắm. Trong thời khắc quần hùng áp sát, Doãn Hận Thiên không những không bị ảnh hưởng, trái lại còn là người thứ nhất bắt đầu viết. Dường như tranh đấu khắp nơi căn bản không tồn tại vậy.
Nhìn thấy Doãn Hận Thiên bắt đầu viết, trong mắt Diêm Xuyên nhất thời loé lên một tia tán thưởng.
Mục đích của thí sinh chỉ có một, chuyên tâm nhất chí vào cuộc thi. Nếu vì ngoại cảnh mà lo được lo mất, làm sao có thể viết ra một phần văn chương cẩm tú được?
- Diêm Xuyên, chỉ cần ngươi giao Doãn Hận Thiên cho ta, thánh địa Thần Tông sẽ giúp ngươi chống đỡ với kẻ địch bên ngoài, bảo vệ cuộc thi toàn thiên hạ của ngươi!
Mộng Tam Sinh lại mở miệng nói.
Mộng Tam Sinh vừa mở miệng, trong mắt bộ xương Cái U Vương phía xa chớp động hỏa diễm. Rõ ràng hắn có bất mãn đối với Mộng Tam Sinh.
Diêm Xuyên lại khẽ mỉm cười nói:
- Bảo vệ cuộc thi toàn thiên hạ? Trong những thí sinh ở đây, mất bất luận một người nào, cuộc thi toàn thiên hạ đều sẽ thiếu hụt!
- Diêm Xuyên, ngươi cần phải hiểu rõ!
Mộng Tam Sinh lạnh lùng nói.
Trong mắt Diêm Xuyên lạnh lùng, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói:
- Không thể nào!
Lời nói kiên quyết Không thể nào, khiến trong lòng các thí sinh trên quảng trường Đại Trăn nhất thời trở nên nhất định.
Có Doãn Hận Thiên mở đầu, lực chú ý của rất nhiều thí sinh cũng chậm rãi xoay chuyển trở lại. Bọn họ nhìn về phía tờ giầy trên bàn, suy ngẫm về đề thi lần này.
- Hừ!
Mộng Tam Sinh hừ lạnh một tiếng.
- Còn có ai nữa, đều đi ra đi!
Diêm Xuyên lạnh giọng kêu lên.
Tại vị trí cách ngọn núi của đám người Mộng Tam Sinh không xa, bỗng nhiên lại xuất hiện hơn trăm thân ảnh.
Một người cầm đầu chính là Khổng Đạo Khâu đến từ Tây Thần Châu.
Khổng Đạo Khâu tay cầm quyển sách Xuân Thu, quanh thân có Hạo Nhiên Chi Khí ngút trời, đứng trên một đỉnh núi, nhìn ra xung quanh.
- Khổng Đạo Khâu?
Diêm Xuyên trầm giọng nhìn lại.
Khổng Đạo Khâu lạnh lùng nhìn Diêm Xuyên, lại lạnh lùng nhìn xung quanh. Trong mắt hắn loé ra một tia phức tạp.