Tiên Quốc Đại Đế

Chương 547: Thập Cửu Thiên Kiếp: Nhất Thống Thiên Hạ!




Phụng Âm Dương nhanh chóng dùng trận pháp bảo vệ Yến Kinh.

Mạnh Lăng Thiên và tiên nhân đứng bên cạnh Diêm Xuyên há hốc mồm ngạc nhiên nhìn về phía xa.

- Bảy, chín Thiên kiếp, Nhân tiên kiếp?

- Không đúng, còn mạnh hơn cả Nhân tiên kiếp g!

- Huyền Tiên kiếp?

- Không, không phải là Huyền Tiên. Còn mạnh hơn so với ta lúc trước!

- Cửu Cửu Thiên kiếp? Địa Tiên kiếp?

- Không, không phải Địa Tiên kiếp. Ta nhớ ra rồi, giống như độ kiếp của tổ sư năm đó!

- Tổ sư Đông Phương Bất Bại? Thiên hạ đệ nhất nhân năm mươi ngàn năm trước sao? Độ kiếp của tổ sư năm đó là...?

- Thập cửu thiên kiếp, Thiên Tiên kiếp!

Theo câu nói thập cửu thiên kiếp vừa ra, một đám tiên nhân đều há hốc miệng. Thập cửu thiên kiếp? Nói đùa sao? Một vạn năm mới có thể xuất hiện một cường nhân như vậy mà thôi. Thậm chí có lúc phải mấy vạn năm mới xuất hiện một người.

- Hoàng là tu vi thượng Hư Cảnh thập nhị trọng. Một khi vượt qua thập cửu thiên kiếp này, tất nhiên sẽ trở thành Thiên tiên! Đây là đệ nhất thiên hạ tiên!

Thập cửu thiên kiếp vừa ra, gần như ánh mắt của tất cả cường giả Yến Kinh đều chăm chú nhìn qua!

Thập cửu thiên kiếp, thiên kiếp mạnh nhất của phàm nhân, vượt qua sẽ trở thành Thiên tiên!

Diêm Xuyên đứng ở cửa Triều Thiên Điện, khẽ nhíu mày nhìn Hoàng.

Diêm Xuyên biết Hoàng Thiên ưu việt. Nhưng tốc độ tu hành này cũng quá khủng bố đi! Thượng Hư Cảnh thập nhị trọng? Lúc này mới bao lâu? Chẳng trách năm đó Đao Ma để lại di thư, nói thiên phú của Hoàng còn mạnh hơn cả Đao Ma nam đó.

Giờ phút này, quần thần Đại Trăn, bách tính Đại Trăn đều cực kỳ ngưng trọng.

Bầu trời hoàn toàn u ám, lôi long bơi lội bên trong kiếp vân. Sau khi bơi một hồi, một con lôi long lớn mười trượng tính vẫy đuôi xuống thăm dò.

Lôi long rít gào. Nơi nào nó đi qua đều nổi lên lôi hỏa đốt cháy tất cả. Dường như có một lôi long rít gào tong biển lửa lao xuống về phía Hoàng với uy thế hủy diệt.

Hoàng ngẩng đầu nhìn lên trời, khuôn mặt đột nhiên lộ vẻ dữ tợn.

Hoàng dữ tợn rống lên một tiếng, một đạo đao khí hung mãnh bay vút lên trời.

Ầm!

Trong nháy mắt, biển lửa bị xé rách, lôi long bị cỗ đao khí này đánh tới, lập tức bị róc xương lóc thịt, sau đó biến mất.

Tại cửa Triều Thiên Điện, Mạnh Lăng Thiên và một đám tiên nhân, nhất thời há hốc mồm mờ mịt.

- Nói đùa sao? Năm đó ta thiếu chút nữa đã bị lôi long Thiên kiếp kia đánh chết. Nàng... nàng...nàng chỉ cần rống một tiếng? Chỉ cần rống một tiếng thôi sao?

Mạnh Lăng Thiên khóc không ra nước mắt.

Đâu chỉ có Mạnh Lăng Thiên, mấy tiên nhân phía sau cũng cảm thấy vô cùng cay đắng.

Lúc này, mọi người mới chợt phát hiện, trước đây, mình thật sự đã quên mất Hoàng.

Sự cường đại của Hoàng đã vượt qua nhận thức của mọi người từ lâu. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diêm Xuyên hít sâu một cái nhìn.

Trong sơn cốc phía xa, giờ phút này một đám đệ tử của Hoàng nhìn thấy, cũng cảm thấy nhiệt huyết dâng trào. Sư tôn hung mãnh đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được nữa.

Hoàng rống một tiếng, hủy diệt một lôi long?

Hoàng lạnh lùng nhìn lên bầu trời.

Bên trên thập cửu kiếp vân vẫn còn có mấy trăm lôi long qua lại.

Con lôi long đầu tiên bị chôn vùi, mấy trăm lôi long đột nhiên đồng thời nổi giận.

Trăm long rít gào. Mỗi con lôi long đề há rộng miệng, dường như muốn lao thẳng xuống.

Lực lượng của một con lôi long có hạn. Nhưng hiện tại một trăm lôi long thì sao?

Mắt thấy trăm con lôi long muốn vẫy đuôi lao xuống, uy áp khổng lồ ép xuống khiến vô số bách tính Yến Kinh đều không dám thở mạnh.

Nhưng Hoàng lại không hề sợ hãi. Ngược lại, nàng còn đạp không bay vút lên trời.

Vèo!

Trong nháy mắt Hoàng vọt tới bên trong kiếp vân, tiến vào bên trong thập cửu thiên kiếp.

- Làm gì vậy? Nàng phát điên rồi sao?

Mạnh Lăng Thiên cả kinh kêu lên.

- Thiên kiếp? Bên trong kiếp vân mới là đáng sợ nhất. Tại sao nàng lại vọt vào trong đó?

Lại một vị tiên nhân cả kinh kêu lên.

Các tiên nhân kêu lên sợ hãi.

Diêm Xuyên đứng bên cạnh, trong mắt lộ ra một tia lo lắng.

Trăm long mang theo sự phẫn nộ, ầm ầm ẩn vào trong kiếp vân, lao về phía Hoàng.

- Muốn chết!

Tiếp theo một tiếng quát lớn của Hoàng, bên trong kiếp vân đột nhiên truyền ra từng tiếng nổ mãnh liệt.

Ầm!

Hàng ngàn hàng vạn đao khí màu xanh từ trong kiếp vân bắn ra. Đao khí mạnh mẽ lao ra, trong nháy mắt với tốc độ nhanh chóng lại bắn vào bên trong.

- Chết!

Hoàng quát lạnh một tiếng.

Ầm!

Một đầu lôi long rơi ra khỏi kiếp vân.

- Chết! Chết! Chết!

Tiếp theo từng cái đầu rồng lần lượt rơi ra khỏi kiếp vân.

Bên trong kiếp vân truyền đến những tiếng lôi long kêu rên, nhưng căn bản không có cách nào nghịch chuyển được sự thật trước mắt.

Đao ý của Hoàng quá mức bá đạo. Mỗi đầu rồng rơi ra, chính là một con lôi long bị chém đầu.

Trong nháy mắt, trăm cái đầu rồng rơi ra khỏi kiếp vân.

Đầu rồng rơi rụng trên mặt đại địa, va chạm với đại địa làm nổ tung tạo thành một hẻm núi lớn. Trong chớp mắt trăm hẻm núi xung quanh Yến Kinh được sinh ra.

Trong thời gian ngắn ngủi, Hoàng đã giết tất cả lôi long.

Mạnh Lăng Thiên và một đám tiên nhân thực sự không thể nói được điều gì. Quá đả kích người! Năm đó thời điểm mình độ tiên kiếp là cửu tử nhất sinh, khổ sở suýt chết. Trước mắt bọn họ là Hoàng độ tiên kiếp, hơn nữa còn là Thiên tiên kiếp, lại giết rồng như giết chó lợn?

Một đám tiên nhân không chỉ cảm thấy xấu hổ, còn có cảm giác không còn mặt mũi nào gặp người khác.

- Thập cửu thiên kiếp, vòng thứ nhất là trăm long diệt thế. Vòng thứ hai, có khả năng sẽ càng đáng sợ hơn!

Lý Tư ở bên cạnh trầm giọng nói.

- Không sai. Vòng thứ hai của Thiên tiên kiếp có uy lực mạnh hơn vòng thứ nhất mấy lần!

Một tiên nhân đứng bên cạnh rốt cuộc tìm được một chút thăng bằng, lập tức nói.

- Vòng thứ hai, Hoàng hẳn sẽ phải ăn lực!

Mạnh Lăng Thiên nhất thời hít một hơi dễ chịu nói.

Nhưng ngay khi một đám tiên nhân còn đang cầu khẩn Hoàng độ kiếp gian nan, trong kiếp vân lại truyền đến một tiếng hét lớn của Hoàng.

- Đao Ma thiên hạ!

Hoàng vừa hét lên, tiếng hét vang vọng khắp nơi. Đồng thời, tất cả mọi người nhìn bằng mắt thường có thể thấy một đạo đao cương cực lớn từ trong kiếp vân bắt đầu ầm ầm chém về một phía khác.

Chỉ liếc mắt nhìn đao cương kia một cái, đều khiến người ta cảm thấy tâm can cực kỳ lạnh lẽo.

Thời khắc một đám tiên nhân há hốc mồm, đao cương kia đã ầm ầm chém kiếp vân thành hai nửa.

Thập cửu thiên kiếp khổng lồ, che kín bầu trời. Nhưng giờ phút này, tại trung tâm của kiếp vân đang che kín bầu trời lại xuất hiện một khe hở. Khe hở này chia kiếp vân thành hai nửa. Ánh mặt trời qua khe hở này chiếu xuống dưới, soi sáng khắp đại địa!

Đám tiên nhân muốn hóa thạch!

- Nàng... nàng... nàng giết chết thập cửu thiên kiếp sao?

- Chuyện này sao có thể xảy ra được? Sao có thể như vậy được?

............

Ầm!

Thập cửu thiên kiếp đã ầm ầm nổ tung. Rõ ràng, đám tiên nhân tiên sẽ không thể nhìn thấy thập cửu thiên kiếp vòng thứ hai, vòng thứ ba thậm chí vòng thứ tư xuất hiện được nữa. Bởi vì thiên kiếp cũng đã bị Hoàng tiêu diệt, sao còn có vòng thứ hai?

Mạnh Lăng Thiên:......!

Bạch Đế Thiên:......!

Đám tiên:.........!

Diêm Xuyên:.........!