Tiên Quốc Đại Đế

Chương 562: Tiếng Đàn Của Mạnh Dung Dung




- Dẫn ta đi gặp Mạnh Dung Dung!

Mạnh Văn Nhược nói.

- Được, Mạnh lão sư mời, thánh thượng Đại Trăn xin mời!

Nho tu kia nói.

Diêm Xuyên gật đầu một cái, lại nhìn về phía Vương Tiễn nói:

- Các khanh ở bên ngoài bảo vệ. Nếu lại có thêm kẻ nào không có mắt, giết!

- Vâng!

Kim Đại Vũ, Phụng Âm Dương, Vương Tiễn lên tiếng trả lời.

Diêm Xuyên, Mạnh Văn Nhược, lại bay về phía rừng mai.

Tiếng đàn truyền ra từ trong sân của một trong những gian nhà mới dựng kia.

Diêm Xuyên, Mạnh Văn Nhược rơi xuống bên ngoài cửa.

- Ta đi bẩm báo Đại tiểu thư!

- Chờ một chút. Chờ nàng đàn xong khúc tấu này đã!

Diêm Xuyên lắc đầu nói.

Mạnh Văn Nhược thấy Diêm Xuyên kiên trì, cũng chỉ có thể bồi tiếp Diêm Xuyên.

Tiếng đàn cực kỳ tuyệt mỹ đầy cảm xúc. Thậm chí ngay cả chim nhỏ trên bầu trời cũng thật lâu không muốn rời đi.

Diêm Xuyên nhắm mắt thưởng thức. Từ trong tiếng đàn tuyệt mĩ này, Diêm Xuyên lại nghe được một tâm ý ai oán.

Ai oán? Mạnh Dung Dung vẫn còn buồn vi sự kiện năm đó sao?

Năm đó, tại quang minh giới của thư viện Cự Lộc. Diêm Xuyên bị tà khí xâm lấn, bản thân mất đi sự khống chế, dưới tình huống Mạnh Dung Dung bài xích, đoạt lấy Mạnh Dung Dung.

Từ đó về sau, Diêm Xuyên không gặp được Mạnh Dung Dung. Ngay cả một cơ hội giải thích cũng không có. Hắn chỉ có thể để lại ba đóa hồng vàng tại cửa quang minh giới.

Giờ phút này, nghe thấy sự ai oán trong tiếng đàn, trong lòng Diêm Xuyên lại xúc động một hồi.

Diêm Xuyên, Mạnh Văn Nhược ở ngoài phòng lẳng lặng chờ đợi!

Cảm xúc trong lòng Diêm Xuyên còn chìm đắm trong ca khúc ai oán kia.

- Đinh!

Tiếng đàn cuối cùng rơi xuống, xung quanh chợt yên tĩnh.

Giờ phút này, những con chim bay lượn xung quanh bầu trời vẫn có một chút không nỡ, vòng một hồi mới chậm rãi bay đi.

Trong sân, một nữ tử tuyệt mỹ trong y phục lụa trắng, khóe mắt còn có một nốt ruồi duyên, tăng thêm một phần thành thục phong vận. Hai tay còn đặt bên trên dây đàn, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, khe khẽ thở dài.

- Ôi!

Một tiếng than nhẹ, lọt vào trong tai Diêm Xuyên đang đứng ở ngoài phòng. Trong lòng hắn càng thêm nặng nề.

- Đại tiểu thư, có Mạnh Văn Nhược lão sư, thánh thượng Đại Trăn tới!

Một nho tu quay về phía trong phòng kêu lên.

Một tiếng bẩm báo này lại khiến Mạnh Dung Dung đang ở trong sân nhất thời biến sắc. Nàng có chút hoang mang.

- Đại tiểu thư?

Nho tu ở ngoài phòng lại kêu lên.

Lúc này Mạnh Dung Dung mới phục hồi tinh thần lại.

- Để cho bọn họ vào đi!

Mạnh Dung Dung cắn cắn môi nói.

- Vâng!

- Hai vị xin mời!

Nho tu dẫn đường.

Diêm Xuyên, Mạnh Văn Nhược chậm rãi đi vào trong đại sảnh.

Mạnh Dung Dung đã đi đến phòng khách.

Mạnh Dung Dung nắm chặt nắm đấm. Ánh mắt nàng lại cố ý tránh nhìn Diêm Xuyên, mà nhìn về phía Mạnh Văn Nhược.

- Đại ca, sao đại ca lại tới đây?

Mạnh Dung Dung hỏi.

Diêm Xuyên nhìn Mạnh Dung Dung, cũng nhìn thấy giờ phút này thân thể Mạnh Dung Dung có phần căng thẳng. Hắn khẽ nhíu mày, thầm khe khẽ thở dài.

- Đây là nơi phụ thân bỏ mình. Ta đương nhiên phải đến bái tế một phen. Tiểu muội, nghe nói lúc trước có người đến tìm muội gây sự sao?

Mạnh Văn Nhược hỏi.

- Đã bị muội đuổi đi. Tuy nhiên muội vẫn để lại tính mạng bọn họ, muốn dẫn ra kẻ chủ mưu!

Mạnh Dung Dung nói.

- Chủ mưu?

Trong mắt Mạnh Văn Nhược phát lạnh.

Từ trong giọng điệu của Mạnh Dung Dung, Mạnh Văn Nhược không khó để nghe ra, có người đặc biệt nhằm vào Mạnh Dung Dung. Phụ thân chết, hiện tại người thân của hắn chỉ còn lại một tiểu muội này. Ai dám đối phó với tiểu muội của hứn?

- Tiểu muội, việc này giao cho ta. Ngược lại ta muốn xem thử, rốt cuộc ai gan to như vậy, dám đánh chủ ý vào tiểu muội!

Trong mắt Mạnh Văn Nhược hiện ra một tia hàn quang.

- Ừm!

Mạnh Dung Dung gật đầu một cái.

Tuy rằng Mạnh Dung Dung cảm giác mình có thể xử lý được chuyện này, nhưng nếu ca ca đã mở miệng che chở, Mạnh Dung Dung cũng thừa phần tình huynh muội này.

- Dung Dung, đây là thánh thượng!

Mạnh Văn Nhược nhìn Mạnh Dung Dung nói.

Rõ ràng, từ lúc Mạnh Dung Dung vừa mới bước vào đều không nhìn Diêm Xuyên. Điều này khiến Mạnh Văn Nhược cảm thấy hết sức khó xử. Hắn muốn hòa hoãn bầu không khí một chút.

Mạnh Dung Dung nhíu mày nhìn Diêm Xuyên.

- Tiểu muội!

Mạnh Văn Nhược thoáng lo lắng nói.

- Đại ca, đại ca đi tế điện phụ thân đi. Muội có lời muốn nói cùng Diêm Xuyên!

Mạnh Dung Dung cắn cắn môi nói.

- Ách?

Mạnh Văn Nhược có chút kinh ngạc.

Rõ ràng, năm đó chuyện tại quang minh giới, ngoại trừ Diêm Xuyên và Mạnh Dung Dung ra, không có người thứ ba biết.

- Đi đi!

Diêm Xuyên cũng nói với Mạnh Văn Nhược.

Mạnh Văn Nhược mờ mịt nhìn Diêm Xuyên, lại mờ mịt nhìn Mạnh Dung Dung. Hắn nhất thời cảm thấy giọng điệu hai người nói chuyện có chút không đúng. Dường như có chuyện gì đó.

- Thánh thượng, tiểu muội trẻ người non dạ, có chỗ nào không phải, mong rằng thánh thượng không phiền lòng!

Mạnh Văn Nhược cung kính nói.

- Khanh đi đi. Yên tâm, không có việc gì!

Diêm Xuyên gật đầu một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.

Mạnh Văn Nhược cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu một cái. Sau đó Mạnh Văn Nhược bước ra khỏi phòng khách.

Két!

Cánh cửa phòng khách ầm ầm đóng lại.

Mạnh Văn Nhược kinh ngạc nhìn cửa phòng khách, nhất thời cực kỳ mờ mịt. Dù Mạnh Văn Nhược có trí tuệ siêu quần, giờ phút này cũng nhất thời nhìn không thấu cảnh tượng quỷ dị trước mắt.

Mạnh Văn Nhược lắc đầu không tiếp tục để ý nữa, mà bay về phía chỗ Phụng Âm Dương.

- Phụng đại nhân, vẫn làm phiền ngươi chỉ cho ta một chút về chỗ năm đó phụ thân ta bị Lý Thương Hải đánh giết!

Mạnh Văn Nhược trịnh trọng nói.

- Được!

Phụng Âm Dương gật đầu một cái.

Rất nhanh, hai người liền đến chỗ năm đó Mạnh Tử Thu bị bao vây tấn công.

- Chính là chỗ này!

Phụng Âm Dương nói.

Một tuyết cốc cách đó không xa,.

Trong tuyết cốc có đặt một hương án. Trên hương án bày linh vị của Mạnh Tử Thu.

Giờ phút này, trước linh vị có một nữ tử áo đỏ trên người thoảng ra một mùi thơm ngát đang cúi lạy.

- Tam nương? Sao nàng lại ở đây?

Mạnh Văn Nhược kinh ngạc bay qua.

Phụng Âm Dương liếc mắt một cái đã nhận ra nữ tử áo đỏ kia.

Tô Tam Nương, thê tử của Mạnh Văn Nhược.

Thấy phu thê gặp nhau, Phụng Âm Dương cũng lui lại không tiếp tục tiến vào trong.

Tô Tam Nương, đệ tử Mạnh Tử Thu, và là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Mạnh Văn Nhược. Trong ngày đại hôn, nàng đã bị Dậu Nguyệt Đạo Quân của Thánh Địa Đại Chiêu bắt đi. Vì đó là vợ hắn kiếp trước. Sau đó dưới sự bố trí của Diêm Xuyên, Mạnh Văn Nhược và Tô Tam Nương quay về với nhau.

Mạnh Văn Nhược hạ xuống bên cạnh Tô Tam Nương.

- Tam Nương, nàng làm sao lại ở đây?

Mạnh Văn Nhược ôn nhu hỏi.

- Hừ!

Tô Tam Nương ngoảnh đầu đi, trong mắt ửng đỏ.

- Tam Nương, nàng đừng khóc. Chuyện gì vậy?

Mạnh Văn Nhược nhất thời kêu lên.

- Mạnh Tử Thu là phụ thân chàng, cũng là sư tôn của ta. Ta được sư tôn chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Mối thù giết sư không đội trời chung. Vậy mà chàng lại không dẫn ta theo!

Tô Tam Nương ủy khuất nói.

- Ách, chuyến đi đến Nam Thần Châu lần này cực kỳ nguy hiểm. Cho nên ta mới...

Mạnh Văn Nhược lúng túng một hồi nói.