Tiên Sinh, Cà Vạt Của Ngài Lỏng Rồi

Chương 24




Editor: Crashpike

Beta: Crashpike

Hai người dây dưa một lúc lâu, đến lúc muốn đi ăn đồ nướng, Sở Dung như là nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên đứng sững lại.

Không được, không thể cứ như vậy được.

Tuy rằng đồ nướng ăn rất ngon, nhưng thứ này lúc nào cũng có thể ăn.

Ánh mắt Sở Dung dừng lại người đàn ông bên cạnh.

Anh thì không phải lúc nào cũng ở đây đúng không?

Cơ hội thì phải tự mình nắm bắt.

"Bằng không chúng ta đi ăn cái khác đi," Sở Dung đề nghị, "Đi nhà của anh được không?"

Lục Trạch Nhất nói: "Nhà của anh không có cái gì để ăn."

Đúng là cái đồ đầu gỗ, tới nhà anh đâu phải nhất định là ăn cơm.

"Nhưng em đói bụng," Sở Dung làm vẻ đáng thương nói, "Hôm nay vì chuyện này giữa trưa em còn không dám nghỉ ngơi, tới bây giờ cũng chưa có hột cơm nào vào bụng."

"Không phải em thích ăn đồ nướng sao?"

Sở Dung lắc đầu, nghiêm túc nói: "Em muốn ăn mì cải."

Cuối cùng cô lại bỏ thêm một câu: "Để dưỡng sinh."

Lục Trạch Nhất: "......"

Lấy lý do này không có biện pháp để cự tuyệt chứ.

"Sở Dung" ánh mắt Lục Trạch Nhất lành lạnh, nói, "Chúng ta cứ từ từ."

Từ cái gì mà từ, đàn ông là không thể nói từ, có biết không hả?

"Người ta thật sự chỉ là muốn ăn một tô mì," Sở Dung dùng tay không bị thương lay lay tay áo anh, vẻ mặt đáng thương hỏi, "Ngay cả cái này cũng không được sao?"

Lục Trạch Nhất cầm lấy cổ tay cô.

Có cơ hội, phải không ngừng cố gắng.

"Buổi tối ăn xiên nướng, sẽ béo lên đấy."

Ánh mắt Lục Trạch Nhất nóng lên, trong đầu Sở Dung toàn mấy ý nghĩ không đâu, thiếu chút nữa đã không chống đỡ được.

Không thể không có chút tiền đồ như vậy.

Sở Dung xoay người dẫn đầu đi về phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Nếu anh không cho em ăn, em đành đi nhà người khác."

Thời gian dần dần trôi đi, màn đêm đã bắt đầu kéo xuống, Sở Dung được như ý nguyện ngồi trên sô pha trong nhà Lục Trạch Nhất.

Cô từ trong túi lấy ra thỏi son, tô xong còn mím môi vài cái.

Nhan sắc không tồi.

Sở Dung đứng dậy đi về phía phòng bếp, nghĩ nghĩ, cởi giày ra.

Việc làm không được như ý, tình trường không thể đắc ý được ư?

Sở Dung cột lại tóc, để chân trần đi vào phòng bếp.

Lục Trạch Nhất đang cầm đũa nấu mì, Sở Dung chậm rãi tới gần anh, Lục Trạch Nhất không thèm quay đầu lại, hỏi: "Sao không ngồi chờ?"

Hả?

Sở Dung hỏi: "Sao anh biết em đến?"

Lúc cô đi rõ ràng không phát ra âm thanh.

"Cảm giác." Lục Trạch Nhất nhìn lướt qua chân cô, nhíu mày: "Mang giày vào."

"Không thích."

Sở Dung cười hì hì chạy ra phía sau lưng anh, đánh bạo ôm lấy eo anh: "Anh vừa mới hôn em, có qua có lại, em phải ôm anh một cái."

"Sao nhiều lý do dữ vậy."

"Anh đã như vậy, không phải thích em thì là cái gì?" Sở Dung dùng đầu cọ bờ vai anh, giọng nói vừa mềm mại vừa ma mị, "Đừng giảo biện, đại luật sư Lục."

Màu đỏ quả hạnh của son môi in lại trên áo sơ mi của anh, Lục Trạch Nhất nhìn thoáng qua, cười khẽ.

"Xem ra em chỉ có chừng đấy trò."

"Đây là đánh dấu chủ quyền."

Sở Dung không phục, dễ dàng như vậy đã bị bắt, thật sự không phải là trình độ của cô

Lục Trạch Nhất bỏ mì vào trong chén, mặt trên còn bỏ thêm một quả trứng gà.

Tính ra hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, vậy thôi buông tha cho anh đi.

Tay Sở Dung sờ lung tung vài cái trên eo anh: "Dù sao tương lai chúng ta còn dài."

Thân thể Lục Trạch Nhất cứng lại một giây, thấp giọng nói: "...... Đừng sờ loạn."

Sở Dung thấy đã làm xong mì, xoay người muốn đi, Lục Trạch Nhất trở tay kéo lấy cổ tay cô, một tay chặn ngang bế cô lên.

Trời ạ!

Hai chân Sở Dung không chạm đất, cứ như mấy bạn nhỏ, chỉ có thể dùng sức bắt lấy bờ vai của anh.

"Là con gái thì phải biết chăm sóc tốt cho bản thân mình." Lục Trạch Nhất tùy ý rút ra hai chiếc đũa, nói, "Cảm lạnh thì làm sao bây giờ."

Đây là cái gì?

Đây là sức mạnh của đàn ông đó nha!

Sở Dung ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, cắn vành tai anh nói: "Cảm lạnh thì anh chăm sóc cho em."

Lục Trạch Nhất đặt cô xuống trên sô pha, nhét đôi đũa vào tay cô, giọng nói mang theo chút cảnh cáo: "Anh đi dọn cơm, em ngồi yên ở chỗ này đừng cử động."

Sở Dung ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng, dùng sức gật đầu.

Tay nghề Lục Trạch Nhất thật sự quá tốt, Sở Dung vừa ăn vừa ngước mắt lên nhìn anh.

"Đừng nhìn lén anh."

"Em đây là quang minh chính nhìn."

Lục Trạch Nhất nghiêng người về phía trước, nắm lấy cằm cô, nhanh chóng ở sườn mặt nhẹ nhàng cọ qua một chút.

"Nghe lời nào, ăn thật ngon."

Mẹ kiếp!

Sở Dung nắm chặt chiếc đũa, cứ như vậy mà trêu chọc cô sao?

Lục Trạch Nhất nói: "Vì lần trước em nấu canh giải rượu cho tôi, chuyện khi nãy em vừa mới phi lễ tôi có thể bỏ qua."

Phi lễ cái gì cơ?

Sở Dung không phục nói: "Rõ ràng là anh ở bên ngoài --"

Cô nói đến một nửa, lại dừng lại không nói nữa.

Lục Trạch Nhất chậm rãi dựa lưng vào sô pha, khóe miệng nhẹ cong, chỗ nào còn bóng dáng lạnh lùng.

Hình như lúc trước cô nói gì đó với Lục Trạch Nhất gì mà không chịu thua.

Động tác Sở Dung cứng đờ.......

Anh yên tĩnh nằm trên giường, trong phòng tràn ngập mùi rượu.

"Anh cho rằng anh đã thắng rồi sao, em nói cho anh biết, em là tuyệt đối sẽ không chịu thua."

Sở Dung lấy di động ra, đối diện với màn hình điện thoại sắc mặt trắng bệch

......

Không thể nào.

Sở Dung nắm chặt nắm tay, ôm một tia hy vọng xa vời, hỏi: "Ngày đó rốt cuộc anh có say không vậy?"

Lục Trạch Nhất hỏi: "Em hy vọng tôi say hay sao?"

Sở Dung đứng hình hai giây, cúi đầu, sau một lúc lâu, mới phun ra ba chữ: "Kẻ lừa đảo."

Đại lừa đảo.

Lục Trạch Nhất cười.

Đợi Sở Dung ăn xong, Lục Trạch Nhất dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, chờ đến lúc anh trở lại, Sở Dung như chú mèo nhỏ nằm dài trên sô pha.

"Anh làm cơm ăn ngon thật."

Lục Trạch Nhất ngồi xổm xuống ngay trước mặt cô.

Sở Dung tiện tay ôm chiếc gối bên cạnh vào lòng, giọng nói mềm mại kêu tên của anh: "Lục Trạch Nhất, em muốn nói chuyện này cho anh nghe."

"Hửm?"

Sở Dung không chớp mắt nhìn anh, ngón tay mảnh khảnh câu lấy cổ áo của anh.

"Nếu không, hôm nay em liền không đi nữa vậy."