Tiên Sinh, Cà Vạt Của Ngài Lỏng Rồi

Chương 31




Edit: Libra

Beta: Craspike

Nụ hôn của Lục Trạch Nhất cũn giống như con người anh, lúc thì mãnh liệt lúc lại kiềm chế.

Chân của Sở Dung bắt đầu nhũn ra.

"Oa, lãng mạn thật đó". Giọng nói của Chiêm Tri Hạ đột nhiên truyền đến. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Em Là Chân Ái
2. Sóng Nước Venice
3. Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh
4. Đậu Hũ Hành Lá
=====================================

Sở Dung kinh ngạc đẩy anh ra.

"Làm sao vậy?" Lục Trạch Nhất hỏi.

Sở Dung không trả lời.

Mạc Hạo Thành cười, nhẹ giọng bảo: "Muốn đi hả?"

Mẹ kiếp.

Đừng đi đừng đi!

Lục Trạch Nhất lại một lần nữa cúi thấp đầu tiến đến, Sở Dung đẩy nhẹ vai Lục Trạch Nhất: "Anh đợi một chút"

Giọng của Lục Trạch Nhất khàn khàn hỏi: "Còn chờ cái gì chứ?"



Sở Dung dỏng tai lên nghe. Sau tấm màn bên kia, Chiêm Tri Hạ đáp: "Đi thôi".

Hỏng rồi.

"Chúng ta không thể bị phát hiện" Sở Dung vội vàng nhỏ giọng nói, "Như thế nhất định sẽ bị người khác hiểu lầm."

Sở Dung nắm chặt nắm đấm: "Mạc Hạo Thành vẫn đang theo dõi, anh ta chính là cổ đông của Khải Tiến đó."

Không biết rõ, lại cho rằng cô quyến rũ Lục Trạch Nhất mới có được cơ hội này.

Mặc dù, đến cô cũng không biết bản thân mình thành công thế nào.

Lục Trạch Nhất đáp: "Có một câu thô thiển gọi là một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng."

Đêm xuân?

Sở Dung sững người một hồi, sau đó đem ánh mắt nghi vấn lớn nhìn anh.

"Đồ ngốc" Lục Trạch Nhất gõ nhẹ vào trán cô.

Anh mới là đồ ngốc. Thiên hạ đệ nhất đại ngốc.

"Chúng ta ở trong này lâu như thế, họ nhất định không đợi được lâu." Lục Trạch Nhất giải thích.

Sở Dung vừa nghe lập tức hiểu ra. Chà, nếu đã như vậy cô bèn đem toàn bộ sức lực của thân thể đè trên người anh, ánh mắt quyến rũ, hỏi: "Vậy cơ hội này chúng ta cũng không thể lãng phí, phải không?"

Lục Trạch Nhất lắc đầu cười đáp: "Em đúng là nữ hán tử."

*女汉子/nǚhànzi/ là "nữ hán tử" á! 汉子 là từ dùng để chỉ "Đàn ông đích thực" của người Trung Quốc. Từ nghĩa này, "nữ hán tử" được dùng để chỉ những cô gái độc lập, mạnh mẽ, khá là nam tính. Từ này thường mang nghĩa tích cực để nói về những cô gái không ngại gian khổ, nhưng đôi khi nó cũng mang hàm nghĩa châm chọc, kiểu "bà đàn ông".

"Sai rồi" Sở Dung kiên quyết đáp: "Em là người con gái của anh." Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ "của anh".

"Được được, là của anh, của anh."

Sở Dung nghe được lời anh nói, lại cười hì hì đáp: "Vậy chúng ta có phải hay không nên tiếp tục lại lần nữa?"

"Cái gì lại lần nữa?"



"Biết rõ còn hỏi." Đương nhiên là tiếp tục hôn rồi.

Hừ, vừa nãy còn nói cô ngốc, bản thân anh có phải cũng ngốc đến mức nào rồi.

Sở Dung liếm môi, nhón chân lên, "roẹt" một tiếng kéo áo khoác gió của anh xuống.

Lục Trạch Nhất: "...."

Sở Dung hỏi: "Anh sao lại thích mặc áo sơ mi trắng đến thế?" hơn nữa hình như cũng đều là một kiểu dáng.

"Trước đây tiện mua mấy cái." Lục Trạch Nhất đưa tay vào túi, lấy áo quấn vào người cô: "Trước đây cảm thấy dạo phố phiền phức, làm như vậy thì không cần phải đi mua nữa."

"Vậy bây giờ thì sao?"

Lục Trạch Nhất dùng trán tì vào cô, lại nói: "Hơn nữa, trước đây anh cũng không cảm thấy kem ngon."

Câu trả lời chả liên quan gì vậy...

Hình ảnh nụ hôn vừa rồi lại hiện lên trong đầu Sở Dung, cô cắn cắn vào cằm anh xem như trừng phạt: "Coi như anh ác."

Thôi vậy, sau này vấn đề về quần áo cô sẽ quản. Bên ngoài hình như có tiếng bàn luận xôn xao, Sở Dung động động tai, nhỏ giọng nói: "Hình như là đi rồi."

Đồng tử của Lục Trạch Nhất tối sầm lại, cúi thấp đầu nhìn cô không nói lời nào.

"Chúng ta ra ngoài thôi" Sở Dung đề nghị.

Ánh mắt này thật kì lạ. Nhưng việc nên làm nhất bây giờ là thoát khỏi chỗ này, dù sao hai người bọn họ ở cùng một chỗ quá lâu cũng không tốt lắm.

Lục Trạch Nhất khẽ thở dài, cụp mắt xuống: "Được."

Đợi đến lúc hai người đi ra ngoài thì Chiêm Tri Hạ và Mạc Hạo Thành đã đi xa rồi. Sở Dung nhón chân lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của họ.

Sở Dung lúc này mới yên tâm, cô quay đầu hỏi: "Vừa rồi anh nghĩ cái gì đấy?"

"Không có gì"

"Rõ ràng là có chuyện gì đó", Sở Dung chặn lối đi của anh: "Không nói em không cho anh đi."

"Thật sự không có gì hết mà." Lục Trạch Nhất nhàn nhạt đáp: "Lúc nãy trông em có chút xinh đẹp."

Hả? Sở Dung ngây người, lời này lại có thể thốt ra từ luật sư Lục sao?

Lục Trạch Nhất ngẩng đầu, ánh mắt có chút run rẩy, chọc chọc vào gáy cô, nói: "Em quay lại nhìn đi."

Sở Dung theo bản năng quay đầu lại, Chiêm Tri Hạ đang đang ngẩn ngơ nhìn cô từ xa.

Sở Dung cơ thể cứng đờ. Bốn mắt nhìn nhau. Chiêm Tri Hạ cúi đầu vội vàng chạy tới, cô ấy từ bên cạnh Sở Dung nhặt một thứ gì đó giống như một chiếc vòng tay, không dám ngẩng đầu lên nhanh chóng chạy đi.

Lần này gặp phiền phức thật rồi.

Cô nàng mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt và quần yếm màu xanh đậm nhìn giống như một con vật nhỏ bị người ta dọa sợ. Sở Dung chưa bao giờ thấy cô nàng chạy nhanh như thế.

Mẹ kiếp.

Đúng là trốn được ngày mùng một nhưng không qua khỏi mười lăm mà.

"Aiya, phải làm sao bây giờ?"

Lục Trạch Nhất nhéo phía sau cổ cô, cúi người xuống, nhẹ giọng nói: "Chúng ta bị người ta nhìn thấy rồi."

Sở Dung: "..." Sao cô cảm thấy trông anh có chút hả hê thế nhỉ?

"Cho nên" Lục Trạch Nhất cố ý kéo dài giọng, cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, hỏi: "Hai ngày nữa đến công ty, em định giải thích thế nào đây hửm?"