Tiên Sinh, Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy

Chương 16: Thanh mai




Tiệm cà phê vào cuối tuần là đông người nhất. Khúc Yêu Yêu vốn định ở nhà lười biếng ngủ một giấc nhưng vừa sáng sớm đã bị Lê Thiệu túm đến tiệm. Cô vừa ngáp vừa lau cái ly ở quầy bar, chuông trên cửa vang lên, Khúc Yêu Yêu theo bản năng hô: “Hoan nghênh đã đến.”


“Yêu Yêu, sớm như vậy đã đến rồi à.”


Khúc Yêu Yêu tập trung nhìn lại, thì ra là Phùng Khải. “Anh Tiểu Phùng, sao anh cũng đến sớm như vậy?”


Lê Thiệu đang chuẩn bị phôi bánh ở phòng sau khựng lại. Anh Tiểu Phùng? Bọn họ quen thuộc như vậy từ khi nào?


“Chẳng phải đang cuối tuần sao? Anh biết trong tiệm sẽ rất bận nên đã đến sớm một chút để chuẩn bị. À anh Lê đã đến chưa?”


Khúc Yêu Yêu chỉ vào phòng bếp chỉ cách chỗ này tấm rèm: “Ở trong đó.”


Phùng Khải đổi quần áo xong thì đi qua: “Chào anh Lê nhé.”


“Chào.”


Bên ngoài chỉ dư lại một mình Khúc Yêu Yêu. Cô thấy Phùng Khải không có dấu hiệu đi ra bèn đưa cái ly qua bên cạnh, Cố Hề thuận tay giúp cô lau.


“Hì hì, chị gái quỷ tốt nhất.”


“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”


So với những gì Khúc Yêu Yêu đã làm cho cô ấy thì những việc này thật sự không là gì cả. Bảng số treo trên cổ đã đến số 34000, Cố Hề không hề cảm thấy chậm, cô ấy còn muốn ngắm nhìn muôn hình vạn trạng của nhân gian nhiều hơn. Thỉnh thoảng cô ấy còn có thể bay về nhà xem cha mẹ, biết họ vẫn khỏe mạnh thì trong lòng cũng thấy yên tâm.


Còn chưa đến 10 giờ mà đã có khách tiến vào tiệm.


Khúc Yêu Yêu nhiệt tình hô: “Hoan nghênh đã đến, quý khách muốn gọi món gì ạ?”


Cô gái mặc đầm trắng nhìn xung quanh, giày cao gót đạp lên sàn nhà phát ra tiếng “cộp cộp”: “Lê Thiệu có ở đây không?”


Thì ra là tìm Lê tiên sinh: “Có.” Khúc Yêu Yêu vén rèm lên, nói: “Lê tiên sinh, có người tìm anh này.”


Lê Thiệu lau tay rồi đi ra, nhìn thấy người đứng trước quầy bar, thầm nghĩ “không ổn rồi”.


Cô gái kia thoáng thấy Lê Thiệu liền tươi cười: “A Thiệu!”


“Tĩnh Như? Không phải em đang ở nước ngoài sao?”


Kiều Tĩnh Như bỏ túi xách xuống, chạy vào quầy bar thân mật ôm cánh tay của Lê Thiệu: “Em đã tốt nghiệp nên về nước, sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi. A Thiệu, anh thật là, sao lại không gọi điện thoại cho em chứ? Em nhớ anh lắm đấy, còn anh thì sao?”


Lê Thiệu gật đầu qua quýt rồi rút cánh tay ra.


Đúng lúc này bà cụ Lê lại gọi điện thoại đến, Lê Thiệu vội bắt máy: “Bà nội ạ?”


“A Thiệu, ngày hôm qua bà có chuyện quên nói với cháu, cô nhóc Tĩnh Như nhà họ Kiều đã trở về từ nước ngoài rồi.”


“Cháu biết rồi.”


“Cháu đã biết rồi à?”


“Vâng, em ấy đến tiệm của cháu.”


“Ồ, con bé đã đến rồi à. Cô nhóc Tĩnh Như cũng rất tốt, hai đứa từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nhiều năm như vậy nhưng con bé vẫn luôn nhớ đến cháu. A Thiệu, tuổi cháu cũng không còn nhỏ nữa, không bằng ổn định với cô nhóc Tĩnh Như đi?”


Hai nhà của Lê Thiệu và Kiều Tĩnh Như xem như đã thân thiết mấy đời, quan hệ của hai người có thể gọi là thanh mai trúc mã. Kiều Tĩnh Như từ nhỏ đã thích Lê Thiệu, nhưng Lê Thiệu chỉ đối đãi với cô ta như em gái nhà bên mà thôi.


Còn nữa, tính tình của Kiều Tĩnh Như cũng không hợp với Lê Thiệu.


“Bà nội, bà biết cháu không có ý đó với em ấy mà.”


“Haiz, cháu cũng lớn rồi, có thể tự mình quyết định. Dù sao thì cứ làm theo ý cháu đi, chỉ có điều là đừng làm cô nhóc Tĩnh Như tổn thương.”


“Cháu biết rồi.”


Anh vừa cúp điện thoại, Kiều Tĩnh Như lại sáp đến gần, cười rạng rỡ: “Là bà nội hả anh? Hôm qua em vừa về liền đi thăm bà, chẳng qua cả tòa nhà lớn như vậy mà bà nội chỉ ở một mình thật sự có chút cô đơn. A Thiệu, cuối tuần sau chúng ta đi thăm bà đi.”


“Cuối tuần anh bận việc rồi, em đi một mình đi.”


Kiều Tĩnh Như vội vàng nói không sao: “Vậy lần sau anh có thời gian thì gọi điện thoại cho em nhé.”


Phùng Khải và Khúc Yêu Yêu nằm bò trên quầy bar, nhìn hai người đang nói chuyện ở cửa.


“Trai xinh gái đẹp đúng là sự kết hợp hoàn hảo!” Phùng Khải nói


“Cô ấy là bạn gái Lê tiên sinh sao?”


“Anh thấy cũng tám chín phần mười rồi, quan hệ họ có vẻ thân thiết lắm.”


Không biết vì sao mà tâm trạng của Khúc Yêu Yêu có chút buồn bực.


Cố Hề không đồng ý với lời của Phùng Khải. Theo cô ấy quan sát được thì đây rõ ràng là nữ có tình nhưng nam vô ý.


***


Kiều Tĩnh Như vừa về nước, ở nhà cũng không có việc gì nên liền dứt khoát ngồi trong tiệm chờ Lê Thiệu tan làm. Cô ta chống cằm nhìn bóng dáng bận trong bận ngoài của Lê Thiệu, trong mắt tràn đầy sự ái mộ.


Lê Thiệu đang bận việc của mình nên cũng đành tùy cô ta.


Tới hơn 6 giờ chiều, Kiều Tĩnh Như không đợi được nữa: “A Thiệu, còn chưa hết giờ làm sao?”


Lê Thiệu trả lời: “Bọn anh phải mở cửa đến 9 giờ tối, em đi về trước đi, quá trễ sẽ không an toàn.”


“Vậy chúng ta đi ăn cơm trước được không? Em vừa về nên còn không biết nhà hàng nào ăn ngon nữa.”


Lê Thiệu từ chối: “Nhân viên trong tiệm không đủ nên anh đi không được. Vả lại ngày thường anh cũng hiếm khi ra ngoài ăn cơm, e là không thể đi cùng em.”


Kiều Tĩnh Như không muốn cứ vậy mà rời đi: “Vậy em lại chờ anh một lát nữa đi.”


Lê Thiệu thở dài: “Anh đưa em về nhà trước.”


Kiều Tĩnh Như lập tức vui vẻ: “Được!”


Nhưng cô không ngờ Lê Thiệu còn dẫn theo một người: “Khúc Yêu Yêu, đi theo tôi.”


“Đi chỗ nào ?”


“Về nhà, đừng gây thêm phiền phức cho Phùng Khải nữa.”


Cố Hề nhướng mày, cái người này sợ Yêu Yêu gây phiền chỗ nào, rõ ràng là sợ em ấy quá thân thiết với Phùng Khải.


Phùng Khải rên rỉ: “Đừng mà anh Lê. Hai người đi hết rồi, một mình em không làm nổi quá nhiều việc đâu.”


“Cố một tiếng thôi, anh sẽ quay lại ngay.” Lê Thiệu đi lấy xe, Khúc Yêu Yêu đứng ở cửa chờ anh.


Kiều Tĩnh Như thấy anh rời đi rồi liền thu nụ cười trên mặt về, quan sát Khúc Yêu Yêu: “Cô có quan hệ gì với A Thiệu?”


Khúc Yêu Yêu vừa định nói chúng tôi ở chung một chỗ thì bị Cố Hề cắt ngang, “Nói là em làm công trong tiệm anh Lê.” Kiều Tĩnh Như đến đây không có ý tốt, cô ấy sợ Khúc Yêu Yêu không ứng phó nổi.


“Tôi làm công trong tiệm Lê tiên sinh.” Khúc Yêu Yêu trả lời theo.


Giọng điệu của Kiều Tĩnh Như lạnh lùng và kiêu ngạo: “Vậy sao?”


Cô ta còn định nói gì nữa, nhưng Lê Thiệu đã lái xe lại đây.


Kiều Tĩnh Như chủ động ngồi trên ghế phụ, Lê Thiệu lại nói: “Em ngồi đằng sau đi, phía trước có nhiều đồ quá.” Trên ghế phụ quả thực để mấy cái túi, Kiều Tĩnh Như chỉ nghĩ Lê Thiệu đau lòng mình nên liền cười đồng ý.


Đương nhiên Khúc Yêu Yêu cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, cô tự giác mở cửa ghế sau ra.


“Cô ngồi đằng trước.”


“Vì sao chứ? Chỗ đó có nhiều đồ như vậy mà.”


“Không biết ôm à? Đừng ngồi ghế sau chen với Tĩnh Như.”


Lời này nghe có vẻ như đang nghĩ cho Kiều Tĩnh Như, nhưng cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.


Khúc Yêu Yêu bẹp miệng, ôm ba túi đồ vật trên người, bên trong toàn là chai lọ vại bình, cực kỳ nặng. Yêu Yêu tò mò hỏi: “Đây là gì vậy?”


“Dù sao cũng không phải cho cô.”


Khúc Yêu Yêu tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới Lê Thiệu nữa.


Cố Hề ngồi bên cạnh Kiều Tĩnh Như, cô ấy tỏa ra hơi lạnh khiến Kiều Tĩnh Như phải ôm chặt cánh tay: “A Thiệu, anh bật điều hòa hả?”


“Không có.” Lê Thiệu không thích bật điều hòa.


“Nhưng mà đột nhiên em thấy lạnh quá.”


Anh tưởng là do gió thổi ngoài cửa sổ nên kéo cửa sổ xe lên: “Đỡ hơn chưa?”


“Vẫn còn lạnh lắm.”


Lê Thiệu thấy được Cố Hề qua kính chiếu hậu, lúc này mới biết được nguyên nhân, anh ra hiệu cho Cố Hề ngồi dịch qua bên cạnh một chút, tìm cớ giải thích: “Anh đậu xe ở gara ngầm, có lẽ vì không có ánh nắng chiếu vào nên có chút khí lạnh, một lát nữa sẽ hết thôi.”


Cố Hề bay dịch qua bên phải, quả nhiên Kiều Tĩnh Như cảm thấy đỡ hơn nhiều.


“Em còn ở tại nhà cũ sao?” Lê Thiệu hỏi.


Kiều Tĩnh Như lắc đầu: “Cha đã mua cho em một căn hộ trong thành phố, kể ra cũng cách nhà anh không xa đâu.” Cô ta báo một địa chỉ, quả nhiên không xa mấy, chỉ cách nhà Lê Thiệu mấy con đường.


“A Thiệu, sau này em có thể thường xuyên gặp anh rồi.”


Không hiểu sao trong lòng Lê Thiệu lại có chút bực bội: “Tiệm cà phê ngày nào cũng mở cửa buôn bán, anh không có thời gian.”


Kiều Tĩnh Như không ngại: “Không sao đâu, em có thể đi tìm anh mà.”


“Tĩnh Như, thật ra...” Anh rất muốn nói rõ ràng với Kiều Tĩnh Như, nhưng lại sợ cô ta làm phiền bà nội vì chuyện này. Thôi, vẫn nên tìm một cơ hội rồi nói sau đi.


“Sao vậy anh?”


“Không có gì, thật ra Dư Phi rất nhớ em. Em có thời gian rảnh thì có thể đi tìm cậu ta, dù sao đến cuối tuần tên đó cũng sẽ nghỉ ngơi, có rất nhiều thời gian.”


Dư Phi và Kiều Tĩnh Như cũng quen biết, chẳng qua khi còn nhỏ bọn họ thường xuyên cãi nhau.


“Anh ấy hả, đừng bắt nạt em là tốt lắm rồi, em không muốn tìm sự khó chịu đâu.”


Lê Thiệu cười khẽ: “Bây giờ Dư Phi đang là cảnh sát, cũng đã trưởng thành hơn nhiều rồi, một lát nữa anh sẽ gọi điện thoại nói cho cậu ta biết em đã về.”


“Thôi đừng, em không có hứng thú với anh ấy đâu. Em vẫn muốn ở lại cùng anh hơn.”


Lê Thiệu không biết nên trả lời thế nào. Thoáng nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy cô nhóc Khúc Yêu Yêu này lại nhắm mắt ngủ, thầm nghĩ cô thì dễ chịu rồi.


Anh dừng xe trước cửa tiểu khu, Kiều Tĩnh Như nhìn cái ót của Khúc Yêu Yêu, nói: “Anh không đưa cô gái này về trước sao?”


“Không sao đâu, anh đưa em về trước đã.”


“Em cũng không sao mà. A Thiệu, đưa cô ta về trước đi.”


Lúc này Khúc Yêu Yêu cũng tỉnh, mơ màng nói: “Về đến nhà rồi hả?”


Lê Thiệu tức giận nói: “Chưa đâu, ngủ tiếp đi.”


Khúc Yêu Yêu thật sự đi ngủ tiếp.


“Bây giờ cô ấy đang sống ở nhà của anh.”


Kiều Tĩnh Như lập tức mất bình tĩnh: “Cái gì! Cô ta sống trong nhà anh!” Nhận thấy được thái độ của mình, cô ta dịu giọng lại, nói: “A Thiệu, vì sao cô ta lại sống trong nhà anh?”


“Vì...” Mấy chuyện thần quỷ gì đó không thể kể cho Kiều Tĩnh Như, Lê Thiệu suy nghĩ, nghẹn cười nói: “Bởi vì anh cần cô ấy.”


Sắc mặt của Kiều Tĩnh Như xanh mét. Mấy năm nay cô ta không ở đây, vậy mà bên cạnh A Thiệu lại có người phụ nữ khác, còn là một người làm thuê. Cô ta thầm tức giận, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên thái độ:. “Vậy sao? Hẳn là vì nguyên nhân rất quan trọng nhỉ? Thế em đi trước đây, lần sau sẽ hẹn anh đi ăn.”


Cô ta vội vàng rời đi, trong ánh mắt có chút không cam lòng.


Khúc Yêu Yêu còn không biết Lê Thiệu đã đào hố cho cô, khi về đến nhà đã hơn 7 giờ. Cố Hề đơn giản nấu hai món, Lê Thiệu chỉ ăn một ít, phần còn lại đều vào bụng của Khúc Yêu Yêu.


“Ăn nhiều như vậy mà cô không thấy căng bụng sao?”


“Không hề, cơ thể tôi còn đang phát triển mà.”


“Lau hạt cơm đi.”


Khúc Yêu Yêu gỡ hạt cơm trên khóe miệng bỏ vào miệng, trong mắt Lê Thiệu tràn đầy sự ghét bỏ, thật sự không biết tại sao anh lại để tâm đến cô nhóc này nữa.


Cơm nước xong, Lê Thiệu lại đưa Khúc Yêu Yêu đến tiệm cà phê, nói hoa mỹ là: Giúp cô tiêu thực. Khúc Yêu Yêu biết anh đang chê cô ăn nhiều, đến để có thêm sức lao động miễn phí!