(*) Đạo nhân (Cũng gọi Đạo giả, Đạo sĩ): Người tu hành Phật đạo. Trong Thiền tông, danh từ này chỉ riêng cho người đồng hành (người có chí xuất gia vào ở chùa nhưng chưa được độ).
Giả đạo nhân bắt chéo hai chân ngồi trên ghế thái sư, còn thường xuyên rung hai cái. Khúc Yêu Yêu toét miệng cười ngây ngô, tính trời tính đất cũng không tính được sư thúc của Bắc Ngọc chính là lão đạo sĩ ngày đó .
“Là hiểu lầm thật đấy, tôi thấy sạp của ông không có ai, chỉ có một bộ đồ nên mượn mặc thử thôi. Những thứ khác tôi hoàn toàn không đụng đến.” Khúc Yêu Yêu giải thích.
Động tác rung chân của Giả đạo nhân khựng lại, giọng nói chợt cao hơn: “Ai thoắt cái đã ăn hết hạt dưa của ta?”
Khúc Yêu Yêu hết nói nổi, có chút chuyện này mà ông ta còn ghi thù: “Tôi bù lại cho ông một túi được chưa?”
Lê Thiệu suy tư nhìn cô, nói: “Thì ra cô là đạo sĩ giả mạo, rốt cuộc cô cố ý tiếp cận tôi vì mục đích gì?”
Khúc Yêu Yêu hơi chột dạ giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy mặc quần áo đạo sĩ càng có sức thuyết phục hơn thôi. Vốn dĩ anh cũng không tin tôi, nếu tôi không hóa trang một chút thì anh càng không tin tôi. Nhưng mà Lê tiên sinh, tôi thật sự tính được số mệnh của anh có tai họa, tôi làm vậy đều vì bảo vệ anh thôi.”
Giả đạo nhân bưng bình giữ ấm uống một ngụm, hắng giọng, nói: “Haiz, lời này của cô nhóc đó không sai đâu. Cậu này, số mệnh của cậu quả thực không tốt đâu.”
Lê Thiệu lười nghe bọn họ nói mấy chuyện này, anh nhắc đến chuyện chính: “Em gái của tôi bị hồ ly bắt đi, Bắc Ngọc nói là ông có cách.”
Giả đạo nhân không có chút lo lắng, xoa ngón cái và ngón trỏ vài cái. Lê Thiệu hiểu ý ông ta: “Muốn bao nhiêu tiền?”
“Cái này ấy hả, phải xem độ khó cả sự việc đã. Vầy đi, cậu đưa tôi ba ngàn tệ làm tiền vốn, sau khi xong việc lại trả số còn lại. Thế nào?”
Lê Thiệu cũng không phải người coi tiền như rác, anh nói: “Ông muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho, nhưng nếu không cứu được em gái của tôi thì chúng ta cứ gặp nhau ở Cục Cảnh Sát đi.”
“Ha ha, cậu nhóc này cậu còn dám uy hiếp ta nữa. Được, để ta cho cậu thấy năng lực của ta, đưa đồ bên người của em gái cậu cho ta dùng một chút.”
Trên người Lê Thiệu không có vật nào, Khúc Yêu Yêu lấy ra một sợi dây buộc tóc: “Cái này được không, chị Dao cho tôi.”
Giả đạo nhân cầm dây buộc tóc đi lên lầu, khi xuống thì cầm thêm một lọ thủy tinh: “Bảo bối nhỏ đến ngửi xem, chủ nhân của sợi dây buộc tóc này đi đâu rồi?”
Trong lọ thủy tinh là một con côn trùng có cánh. Khúc Yêu Yêu nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Muỗi cũng có thể tìm người à?”
Giả đạo nhân thính tai cho cô một cái trợn mắt khinh thường: “Nhóc hiểu cái rắm. Cổ trùng này của ta ngửi mùi là có thể tìm người, có năng lực hơn Đạo gia của nhóc nhiều.”
Nói cô thì có thể, nhưng nói nghề này của cô thì Khúc Yêu Yêu không vui đâu: “Vậy ông là thuật sư vu cổ thì giả làm đạo sĩ làm gì chứ!”
“Cô nhóc ngốc, đi đây đi đó đương nhiên phải dùng thân phận tốt rồi. Chẳng lẽ ta đi ra ngoài nói với người ta là ông chủ, có cần hạ cổ không à?”
Thuật sư vu cổ nghe đã thấy kỳ dị, đâu có dễ tiếp cận như đạo sĩ, vậy nên cứ tiếp cận trước đã, dù sao thì người thường đâu biết được ông ta dùng chú thuật hay đạo pháp?
Bắc Ngọc yên lặng ghi nhớ lời Giả đạo nhân nói, sư phụ nói đi theo sư thúc có thể học được rất nhiều, quả đúng như vậy!
***
Cổ trùng trong lọ đã bay ra khỏi nhà, Giả đạo nhân lại đứng yên không nhúc nhích. Lê Thiệu hỏi: “Không đi theo sao?”
“Đừng nóng vội đừng nóng vội.” Giả đạo nhân lại lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ từ trong túi áo khoác, trong đó cũng có một con cổ trùng: “Tìm người là mẫu cổ, con này là tử cổ. Chờ mẫu cổ tìm được tung tích của em gái cậu thì tử cổ cũng có thể cảm nhận được.”
Nói xong, ông ta lại ngồi về ghế, cầm bình giữ ấm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lòng Lê Thiệu lo lắng, anh đi quanh quẩn ở cửa, đứng ngồi không yên.
Bắc Ngọc đi qua an ủi anh: “Chút năng lực này sư thúc tôi vẫn phải có. Lê tiên sinh yên tâm đi.”
Làm sao Lê Thiệu có thể yên tâm, còn không biết ông già này rốt cuộc là giả hay thật.
Khúc Yêu Yêu lấy ra ba đồng tiền bỏ lên bàn, xem theo quẻ tượng trên đồng tiền thì tạm thời Lê Dao vẫn chưa gặp nguy hiểm: “Tôi vừa tính một quẻ cho chị Dao, hiện giờ chị ấy vẫn an toàn.”
Lê Thiệu không trả lời, Khúc Yêu Yêu thấy tâm trạng anh không tốt, cũng không nói thêm gì nữa. Dẫu sao người thân đang gặp nạn, dù là ai cũng không thể bình tĩnh.
Bỗng nhiên, tử cổ trong lọ thủy tinh phát ra tiếng kêu ong ong. Giả đạo nhân mở mắt ra, nói: “Tìm được rồi.”
Đoàn người Lê Thiệu lái xe về phía công viên trò chơi, hiện giờ đã là nửa đêm, trên đường rất ít xe. Lê Thiệu lái rất nhanh, Giả đạo nhân ngồi ghế sau túm lấy tay vịn, cảm giác dạ dày cuộn trào.
“Ọe!” Ông ta nôn ọe một tiếng, nói với Lê Thiệu: “Cậu nhóc, lái nhanh như vậy làm gì, đây cũng không phải Haruna.”
Khúc Yêu Yêu hỏi: “Haruna là gì?”
Trên mặt Bắc Ngọc cũng đầy nghi ngờ.
Giả đạo nhân hạ cửa sổ xuống một khe nhỏ, ghét bỏ nói: “Vẻ mặt chưa hiểu việc đời của hai người các ngươi đúng là làm cho người tu đạo chúng ta mất mặt. Chưa từng xem Initial D* chứ gì, hai nhóc còn không bằng lão già như ta.”
(*) Initial D là một bộ truyện tranh đua xe đường phố Nhật Bản được viết và minh họa bởi Shuichi Shigeno.
Đừng nhìn ông ta hơn 50 tuổi nhưng tư tưởng quả thực chẳng khác với đám người trẻ tuổi là mấy, thích nghe rock 'n roll, xem phim khoa học viễn tưởng, đương nhiên cũng thích đấu địa chủ, chơi mạt chược.
Khúc Yêu Yêu và Bắc Ngọc liếc nhau rồi quay đầu đi, bọn họ thật sự chẳng hiểu gì...
Lê Thiệu vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của Lê Dao nên quả thực chạy nhanh hơn. Anh nghiêng đầu thoáng nhìn Khúc Yêu Yêu, phát hiện cô cũng có vẻ không thoải mái, bấy giờ mới giảm tốc độ xe xuống mức bình thường.
Tử cổ chưa dừng kêu, chứng tỏ vẫn chưa đến nơi.
Bọn họ đã chạy đến con đường sau công viên trò chơi, khu gần đó đang xây khách sạn và trung tâm mua sắm, rất nhiều nhà cũ đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác, trên mặt đất đầy mảnh ngói vỡ.
Tử cổ không kêu nữa, Giả đạo nhân bảo Lê Thiệu ngừng xe ven đường, bốn người đi bộ vào trong.
Gần đó có cánh rừng, tiếng bước chân quấy rầy đàn chim đang nghỉ ngơi trên cành cây, chim lào rào bay lên, tiếng kêu to vạch ngang bầu trời đêm làm cho vùng hoang vu này có vẻ đặc biệt u ám.
Nông thôn có tục lệ người đã mất sẽ được chôn cất ở nơi gần nhà. Nơi này vừa mới bị phá bỏ và dời đi nơi khác nhưng mồ mả thì chưa được dời đi, trong rừng vẫn còn có mấy nấm mồ. Mấy cô hồn đó hẳn vừa qua đời cách đây không lâu, họ đang vây quanh nấm mồ tận hưởng khói nhang người nhà thờ cúng.
Lê Thiệu cảm thấy da đầu tê dại, mắt anh nhìn về trước, không cho mình nhìn những con quỷ đó.
Ba con quỷ thấy kỳ lạ khi có người sống đến đây nên bay lại thảo luận:
“Trễ như vậy mà vẫn còn người, chắc không phải trộm đâu nhỉ?”
“Ở mảnh đất hoang vu này của chúng ta thì có gì để trộm chứ, chẳng lẽ là giết người nên đến vứt xác?”
“Đúng đúng đúng, có thể lắm.”
Khúc Yêu Yêu nghe vậy liền nở nụ cười. Quỷ hồn sửng sốt, cô ta có thể nghe thấy?
“Chúng tôi đến để tìm người.”
Thì ra không chỉ có thể nghe mà còn có thể thấy! Quỷ râu trắng khàn giọng nói: “Cô có thể thấy bọn tôi?”
Khúc Yêu Yêu trả lời: “Đương nhiên, tôi là đạo sĩ mà.”
“Đạo sĩ?!”
Quỷ râu trắng sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, Khúc Yêu Yêu ở phía sau hô: “Đừng chạy mà, không phải đến bắt các người đâu!”
Quỷ râu quai nón trẻ hơn một chút tránh sau cây, mặt đầy nghi ngờ: “Thật sự không phải đến bắt bọn tôi?”
“Đương nhiên không phải, trừ phi các người là lệ quỷ làm chuyện xằng bậy.”
Ba con quỷ lắc đầu tới tấp: “Bọn tôi chưa từng làm chuyện xấu.”
Một bà lão quỷ trong đó thấy cô cũng hiền lành nên lấy can đảm bay đến: “Ngay cả thôn này bọn tôi cũng chưa ra bao giờ, thường ngày đều đi dạo ở gần đây, chưa từng làm chuyện gì trái với luân thường.”
Khúc Yêu Yêu cười nói: “Vậy là được. Yên tâm, mấy chuyện như câu hồn không đến lượt chúng tôi làm. Tôi muốn hỏi, bà có từng gặp một con hồ ly không?”
Bà lão quỷ suy nghĩ một chút, nói: “Đúng là đã từng gặp, gã còn mang theo một cô gái đi đến miếu Thổ Địa bên kia.”
Khúc Yêu Yêu và Lê Thiệu nhìn nhau, lại hỏi: “Bà ơi, có thể mang chúng tôi qua đó không?”
Bà lão quỷ do dự, tuy bọn họ nói là đạo sĩ, nhưng pháp lực của con hồ ly kia cũng không thấp. Lỡ như nó trả thù bà thì làm sao đây?
Khúc Yêu Yêu lấy một xấp tiền từ trong túi: “Chỉ cần dẫn chúng tôi đến miếu Thổ Địa gần đây, tôi sẽ đốt cho bà hết đống tiền giấy này.”
Bà lão quỷ còn chưa trả lời, quỷ râu quai nón chạy đến: “Tôi dẫn các người đi!”
Vừa dứt lời nó đã bị bà lão quỷ đánh một phát ngã xuống đất, bà ta chửi ầm lên: “Tiền của bà già này mà mày cũng cướp, phải biết kính già yêu trẻ chứ!” Sau khi mắng xong bà ta lập tức thay đổi sắc mặt, cười khanh khách nói: “Đi hướng này.”
Mấy cái tiền giấy vàng đó đúng là hấp dẫn quá!
***
Người trong thôn thờ cúng miếu Thổ Địa, khói nhang trước kia cũng rất thịnh vượng. Trong thôn, phần lớn là các cụ ông cụ bà lớn tuổi thường sẽ không đi đâu xa mà chỉ niệm kinh hay lễ Phật gì đó ở miếu gần nhà, tiện thể cúng chút trái cây cho thần Thổ Địa trong miếu để phù hộ thôn xóm bình an.
Sau khi phá bỏ di dời, ngôi miếu Thổ Địa này không còn người đến thờ cúng, nên khắp nơi toàn là bụi bặm, mạng nhện giăng đầy bốn phía.
Lê Dao mặc bộ đồ cưới phong cách cổ xưa, ngồi trên đệm hương bồ trong miếu. Toàn bộ cơ thể cô nàng chỉ có tròng mắt là có thể chuyển động, cô đưa mắt nhìn theo bóng dáng Hồ Vương bận bịu trong miếu.
Hồ Vương tóc bạc cũng mặc một bộ áo cưới tương tự, lúc này hắn ta đang cầm một cái chổi cùn phủi mạng nhện trong góc tường, miệng còn nói mãi: “Tuy mấy việc thế này dùng chút pháp thuật là có thể giải quyết, nhưng bổn tọa vẫn tự mình làm. Dù sao cũng là hôn sự của bổn tọa và A Dao, tự mình trang trí vẫn có ý nghĩa hơn. A Dao em thấy có đúng không?”
Lê Dao xem thường, cô nàng thấy gì cơ? Cô nàng có thể nói sao?
Hồ Vương không nghe thấy câu trả lời, bấy giờ mới phản ứng lại: “A xin lỗi, ta đã quên em không thể nói chuyện.” Hắn ta phất tay, Lê Dao cảm giác cổ họng không còn bị chặn lại nữa.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Bổn tọa muốn thành thân cùng em thôi. Tuy rằng em đã là vợ bổn tọa nhưng chúng ta vẫn phải tuyên cáo với trời đất thì mới được chứng giám chứ.”
“Ai là vợ của anh? Anh mau thả tôi ra!”
Hồ Vương đi đến, ngồi xổm xuống và nhìn vào mắt cô nàng, trong giọng nói lại chứa chút tủi thân: “A Dao, em nhận lấy tú cầu của bổn tọa là đã đồng ý hôn sự này rồi.”
Lê Dao bị chọc tức đến cười: “Đầu óc của anh có vấn đề à. Người chụp tú cầu nhiều như vậy, mỗi người đều là vợ của anh sao?”
Ánh mắt của Hồ Vương đầy tình ý: “Đương nhiên không phải, chỉ có A Dao mới xứng trở thành vợ của bổn tọa. Em và ta là duyên phận trời định, đã kết duyên từ khi còn nhỏ.”
Lê Dao chỉ xem như hắn ta đang nói mê sảng, không muốn để ý.
Hồ Vương duỗi tay vuốt mặt Lê Dao, giống đang chạm vào đồ sứ dễ vỡ, dịu dàng mà nhẹ nhàng chậm rãi: “A Dao, em sẽ yêu ta.”
Dứt lời, hắn ta lại đi trang trí miếu Thổ Địa. Tơ lụa màu đỏ, đèn lồng màu đỏ, ngay cả tượng thần Thổ Địa cũng bị hắn ta khoác áo choàng đỏ. Ngôi miếu Thổ Địa đổ nát được hắn ta trang trí đầy không khí vui mừng, mà đương sự là Lê Dao chỉ cảm thấy sợ hãi.
Hồ Vương thắp nến đỏ, chiếu sáng cả ngôi miếu thờ. Hắn ta lấy khăn voan đỏ đã chuẩn bị đi đến trước mặt Lê Dao: “A Dao, em đã sẵn sàng làm tân nương của ta chưa?”
Câu trả lời của Lê Dao là: “Xì!”