“Em tên Khúc Yêu Yêu à? Tên đáng yêu quá!”
“Anh tên Diêu Đông Dịch, là bạn học của Lê Dao.”
“Em thích chơi gì, anh có thể chơi cùng em.”
......
Diêu Đông Dịch đi bên cạnh Khúc Yêu Yêu, vô cùng nhiệt tình nói chuyện với cô. Khúc Yêu Yêu chỉ cảm thấy người này ồn ào quá, cô kéo tay áo Lê Thiệu: “Lê tiên sinh, tôi muốn chơi cái này.”
Lê Thiệu nhận ra Khúc Yêu Yêu vẫn dựa dẫm mình hơn, vẻ mặt dịu đi rất nhiều. Nhưng khi nhìn thấy cô chỉ vào Nhà ma kinh hoàng, anh lập tức từ chối: “Không đi.”
Nhìn ma quỷ thật nhiều rồi, còn đến đây xem ma quỷ dỏm làm gì.
Diêu Đông Dịch lập tức đi đến xum xoe: “Để anh dẫn em đi, Nhà ma Halloween là chơi vui nhất đấy.”
Khúc Yêu Yêu nghĩ nếu Lê tiên sinh không đi thì có người đi cùng cũng không tệ, nên trả lời: “Được đó.”
Lê Thiệu ra dáng vẻ người bề trên: “Khúc Yêu Yêu, cô có biết anh ta không, coi chừng bị người ta bắt mất.”
Diêu Đông Dịch không vui: “Chúng tôi đều là bạn học của Lê Dao, không phải là người xấu.”
Mạc Thư Ngôn không muốn bọn họ rời đi, liền cười nói: “Đúng đó, em có thể bảo đảm Diêu Đông Dịch là người rất tốt. Anh Lê, nếu anh không muốn vào thì em sẽ ở ngoài cửa cùng anh để anh đỡ cô đơn.”
Lê Thiệu không muốn đi, nhưng càng không muốn Khúc Yêu Yêu ở riêng với Diêu Đông Dịch. Anh chen giữa hai người, tràn đầy khí thế: “Ai nói tôi không đi. Đi thôi.”
Có rất nhiều người xếp hàng trước cửa Nhà ma kinh hoàng, nhưng năng suất của nhà ma rất nhanh, khoảng nửa tiếng đã đến lượt bọn họ. Mỗi lượt có thể vào sáu người, bốn người Khúc Yêu Yêu và một cặp đôi khác tạo thành một nhóm.
Nhân viên công tác nhắc nhở hữu nghị: “Bệnh nhân bị bệnh tim, cao huyết áp không thể vào nhé.”
Diêu Đông Dịch cười trả lời: “Sức khỏe của chúng tôi đều rất tốt.”
Rèm màu đen được kéo ra, bên trong là một vùng tối đen. Diêu Đông Dịch vì để thể hiện sự nam tính của mình mà Mao Toại tự đề cử mình* đi trước. Nhưng thật ra anh ta cũng không vững dạ lắm, chưa đi được mấy bước đã bị NPC nhảy ra dọa đến hét to.
(*) Mao Toại tự đề cử mình: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn
“A a a a!”
Tiếng hét khiến cho cô gái ở sau hoảng sợ, thật ra họ không nhìn thấy ai mà là bị dọa bởi tiếng hét của Diêu Đông Dịch. Ngược lại, Khúc Yêu Yêu lại bình tĩnh hơn so với bất cứ ai khác, còn an ủi anh ta: “Đều là người đóng giả thôi, đừng sợ.”
Cứ đi tiếp, Khúc Yêu Yêu trở thành người đi đầu, cô vừa nhìn vừa chào hỏi với NPC nhảy ra: “Oa, máu trên người của anh giống như thật vậy.”
Diêu Đông Dịch thầm nghĩ, đây cũng là một cơ hội để có thể tiếp xúc với Khúc Yêu Yêu nhiều hơn. Nhưng hiển nhiên Lê Thiệu không cho anh ta cơ hội này, khi NPC nhảy ra, anh đẩy Diêu Đông Dịch sang bên cạnh, cho anh ta một cái ôm thân mật với bác sĩ có khuôn mặt dữ tợn.
“A a a a!” Diêu Đông Dịch hét lớn hơn nữa, nước miếng cũng sắp phun lên mặt bác sĩ.
NPC hết chỗ nói, cậu trai này thật là nhát gan...
Diêu Đông Dịch chưa kịp phản ứng lại thì anh ta đã sắp chạy tới vị trí cuối cùng rồi, người ở sau lưng Khúc Yêu Yêu đổi thành Lê Thiệu.
“Anh đừng sợ, tất cả bọn họ đều không phải ma thật.” Khúc Yêu Yêu nghĩ người đằng sau vẫn là Diêu Đông Dịch, vẫn nhẹ giọng an ủi.
Lê Thiệu hơi cười, nói: “So với ma quay thật thì những thứ này không là gì cả.”
“Lê tiên sinh!” Khúc Yêu Yêu nghe ra giọng của anh: “Sao anh lại đi đến phía sau tôi vậy?”
Lê Thiệu tìm cớ: “Tôi cũng sợ.”
“Nhưng vừa nãy anh nói những thứ này không là gì.”
“Tôi nói cô đấy, còn tôi sợ.”
“Vậy sao... vậy anh nắm tay tôi đi, nhắm mắt lại, không nhìn thấy thì sẽ không sợ.”
Lòng bàn tay lạnh lẽo của Lê Thiệu chạm vào bàn tay mềm mại của Khúc Yêu Yêu, một luồng hơi ấm chảy vào tim. Diêu Đông Dịch ở đằng sau la hét, hai người đằng trước lại trải qua năm tháng yên bình. Lê Thiệu chỉ cảm thấy nhà ma này thật sự quá nhỏ, chưa được mấy phút đã đi hết rồi, đúng là mất hứng.
Diêu Đông Dịch bị dọa thảm, tóc lộn xộn nhếch nhác không thôi.
Mạc Thư Ngôn cũng không khác mấy, trên mặt rõ ràng có nước mắt. Cặp đôi kia lại cãi nhau, cô gái nói: “Tại sao vừa nãy anh không bảo vệ em?”
Chàng trai cảm thấy cô ấy đang cố tình gây sự: “Anh cũng sợ mà.”
“Đúng là vô dụng.” Cô gái thở hồng hộc bỏ đi, chàng trai thở dài, đuổi theo nhận sai.
Diêu Đông Dịch vẫn chưa hết hoảng sợ, anh ta nhìn Khúc Yêu Yêu nói: “Em lớn gan thật đấy, vậy mà không sợ một chút nào.”
“Tôi đã từng gặp ma thật rồi, mấy con ma dỏm này thì có gì mà sợ?”
Chỉ một câu đã làm cho Diêu Đông Dịch có cảm giác nổi da gà: “Em từng gặp ma rồi?”
Khúc Yêu Yêu còn trả lời rất chắc chắn: “Đúng vậy.”
Diêu Đông Dịch không biết nên nói cái gì. Cô em gái này của Lê Dao này chắc không phải người bình thường đâu nhỉ?
Lê Thiệu cũng không định giải thích giúp cô, đây vốn là sự thật, tốt nhất nên dọa cái tên không biết điều kia biến đi.
***
Hứa Hằng chườm đá một lúc thì phần sưng đỏ trên trán đã đỡ hơn nhiều. Lê Dao gọi điện thoại cho Lê Thiệu, hỏi bọn họ hiện giờ đang ở đâu.
Lê Thiệu báo vị trí, bốn người dừng tại chỗ chờ Lê Dao đến đây. Gần đó có một sạp ăn vặt, mùi xúc xích nướng và bắp rang bay vào mũi Khúc Yêu Yêu: “Thơm quá đi.” Cô không nhịn được cảm thán.
Diêu Đông Dịch nhớ kỹ lời này: “Yêu Yêu, em đói bụng à? Để anh mua đồ ăn cho em.”
Khúc Yêu Yêu nghe thấy đồ ăn, hai mắt sáng lên: “Thật sao? Tôi muốn ăn cái đó, và cái đó nữa!” Cô chỉ vào xúc xích nướng và bắp rang.
Diêu Đông Dịch chưa bao giờ cảm thấy con gái lại đáng yêu như vậy, lập tức cười trả lời: “Được, anh mua hết cho em.” Vừa rồi quả thực anh ta đã bị dọa, nhưng suy nghĩ lại, Khúc Yêu Yêu chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, làm sao lại có thể gặp được ma chứ? Chắc chắn cô đang nói đùa.
Thấy anh ta như vậy, Lê Thiệu lại tức giận: “Không cần, đứa nhỏ nhà tôi, tôi đi mua cho em ấy.”
Lê Dao vừa đi đến đã nghe được lời tuyên bố chủ quyền vô cùng tự tin của Lê Thiệu, tình huống của anh ba là sao đây?
Diêu Đông Dịch không muốn chịu thua kém, hỏi Khúc Yêu Yêu: “Yêu Yêu, có khát nước không? Anh đi mua nước cho em.”
Miệng Khúc Yêu Yêu quả thực có hơi khô, liền gật đầu.
Diêu Đông Dịch bỏ lại một câu: “Anh đi mua.” Rồi hấp tấp chạy đến một quầy bán nước khác xếp hàng.
Lê Thiệu xếp hàng bên trái, Diêu Đông Dịch xếp hàng ở phía sau. Khúc Yêu Yêu ngồi trên ghế ở giữa, chờ họ về cho ăn. Bạch Huyền được gợi ý, hỏi Lê Dao: “A Dao, em muốn ăn gì, để ta đi mua.”
Một giây sau Khúc Yêu Yêu đã vạch trần tình hình tài chính của hắn ta: “Anh còn thiếu tiền thuê nhà của Lê tiên sinh kìa.”
Bạch Huyền nhe răng gầm gừ: “Ông đây có tiền!”
“Lê Dao, tặng em cái này.”
Hứa Hằng lấy ra một chiếc băng đô con thỏ từ sau lưng. Lê Dao vừa nhìn thấy liền vui mừng nói: “Đáng yêu quá.”
“Anh cài lên giúp em nhé.”
“Được ạ.”
Hứa Hằng cài băng đô con thỏ lên đầu Lê Dao, còn chu đáo chỉnh lại tóc mái rơi bên tai cho cô nàng. Ánh đèn u tối, ngoại trừ Hứa Hằng thì không ai nhận ra khuôn mặt của Lê Dao đã đỏ bừng, bong bóng màu hồng phấn giữa hai người lại bị Bạch Huyền không nể tình chọc bể.
“Không được đụng đến A Dao của ta!”
Xung quanh có một cơn gió lạnh thổi qua, Hứa Hằng mở rộng áo khoác bọc lấy Lê Dao. Bạch Huyền tức giận dậm chân, hắn vốn muốn cho tên nhóc kia ăn chút đau khổ, nhưng sao lại có vẻ làm ngược lại rồi.
Lê Dao khẳng định lại là Bạch Huyền đang quấy phá: “Bạch Huyền! Tôi giận rồi đấy!”
Bạch Huyền ỉu xìu ngồi ở bên cạnh Khúc Yêu Yêu, chỉ lấy được nửa hộp bắp rang.
“Chỉ có đồ ăn ngon mới có thể chữa lành lòng người, à hồ ly cũng giống vậy. Tôi thấy anh nên từ bỏ đi, chị Dao vốn dĩ không thích anh đâu.”
Mỗi tay của Khúc Yêu Yêu đều cầm một cây xúc xích nướng, trên đùi còn đặt một thùng bắp rang đầy.
“Cô cho ta đồ ăn thừa à?” Bạch Huyền thấy miệng cô toàn là dầu, thật sự rất ghét bỏ.
“Cái này là tôi để dành cho anh đấy, không ăn thì trả tôi.”
Đồ ăn đã đến miệng làm gì có chuyện đưa ra, Bạch Huyền dùng tay bốc một nắm, nhét đầy vào miệng.
Hai cây xúc xích nướng vào bụng, Khúc Yêu Yêu cũng thấy no rồi.
Chín giờ có tiết mục Trăm quỷ diễu hành, người phụ trách đã gọi cho Bạch Huyền mười mấy cuộc điện thoại. Hắn ta bực bội cúp điện thoại: “A Dao, ta phải đi rồi.”
Lê Dao ước gì hắn ta nhanh chóng rời đi: “Đi đi, đi đi. Công việc quan trọng mà.”
“Vậy em sẽ đến xem ta chứ?”
“Đến, đến mà.”
Bạch Huyền dặn dò cả trăm lần: “Nhất định phải đến xem nhé.”
Bụng của Khúc Yêu Yêu hơi căng: “Xem Trăm quỷ diễu hành ở đâu vậy?”
Diêu Đông Dịch nhiệt tình nói: “Anh biết. Yêu Yêu, đi theo anh. Chúng ta đi chiếm vị trí tốt.”
Vẻ mặt Lê Thiệu lạnh nhạt: “Không cần, tôi dẫn em ấy đi.”
Anh kéo Khúc Yêu Yêu đi vào đám đông, chỉ trong chớp mắt, bóng dáng cũng biến mất. Diêu Đông Dịch mất mát, Hứa Hằng nhìn thấy: “Thích cô ấy?”
“A Hằng, mấy năm nay mình chưa từng gặp được cô gái nào khiến mình rung động như vậy.”
“Mình biết, tìm Lê Dao giúp đỡ đi.”
Đúng vậy! Vẫn còn Lê Dao mà! Anh ta nịnh nọt nói với Lê Dao: “Đàn em Lê Dao, có thể cho anh số điện thoại của Yêu Yêu không?”
Lê Dao từ chối: “Không được, anh không hợp với Yêu Yêu.”
Diêu Đông Dịch năn nỉ ỉ ôi, Lê Dao vẫn không nhả ra. Thật ra con người của Diêu Đông Dịch cũng không tệ lắm, nhưng thật sự không hợp với Khúc Yêu Yêu. Không nói đến việc Khúc Yêu Yêu là một đạo sĩ bắt quỷ, chỉ dựa vào thái độ của anh ba đối với Yêu Yêu thì Lê Dao đã cảm thấy tơ hồng này chắc chắn không thể tùy tiện nối được.
“Đàn em, em thật sự vô tình như vậy sao?”
“Em vô tình như vậy đó.”
Hứa Hằng nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không thể giúp gì. Nhưng Mạc Thư Ngôn lại đưa ra ý kiến cho anh ta: “Thật ra anh có thể thử bắt đầu từ anh trai của Lê Dao. Khúc Yêu Yêu là em gái Lê Dao, cũng là em gái của anh Lê Thiệu. Nếu anh có thể tạo quan hệ tốt với anh trai cô ấy thì có lẽ Khúc Yêu Yêu cũng sẽ có hảo cảm với anh.”
Khi cô ấy nói lời này thì Lê Dao và Hứa Hằng đã đi xa, nên cô nàng không thể nói ra thân phận thật sự Khúc Yêu Yêu.
Diêu Đông Dịch hiểu ra, thảo nào anh trai Lê Dao lại không vừa mắt anh ta như vậy, còn nói Khúc Yêu Yêu là đứa nhỏ nhà anh, thì ra là có quan hệ như vậy!
Được rồi, trước tiên phải bắt được anh trai nhà họ Lê.
Khi mấy người bọn họ gặp lại, Lê Thiệu nhận ra Diêu Đông Dịch đột nhiên thay đổi mục tiêu, bắt đầu ân cần chu đáo với mình, còn mở miệng là nói: “Anh Lê uống nước không? Ăn gì không?”
“Xin lỗi, hình như tôi không thân với cậu.”
Diêu Đông Dịch không để ý chút nào: “Uầy, chúng ta ở chung nhiều vào thì chẳng phải sẽ thân sao? Anh là anh của Lê Dao thì cũng là anh của em, hai chúng ta là ai với ai chứ?”
Lê Thiệu cảm thấy đầu óc của người này không ổn lắm: “Tôi là anh của Lê Dao không sai, nhưng không phải là anh của cậu.”
“Anh Lê nói vậy thì xa lạ quá. Chúng ta quen nhau một lần cũng là duyên phận mà. Hôm nào anh rảnh thì dẫn Yêu Yêu và đàn em Lê Dao đi cùng, chúng ta lại cùng nhau ra ngoài chơi nhé.”
“Nói sau đi” Lê Thiệu chỉ muốn anh ta mau ngậm miệng lại.
Diêu Đông Dịch lại có ảo giác rằng Lê Thiệu đã có hảo cảm với mình, xem ra đàn em Mạc nói không sai, phải thu phục anh Lê trước.