Qua tháng Mười hai, thành phố Du đã hoàn toàn bước vào mùa Đông. Vào thời điểm này năm vừa rồi, Lê Thiệu đều trốn trong nhà, đóng cửa không đi ra ngoài. Cơ thể của anh chỉ cần bị nhiễm lạnh nhẹ đã phải đi truyền nước, anh đến bệnh viện thường xuyên đến nỗi các hộ sĩ, bác sĩ đều biết anh.
Năm nay lại có chút kỳ quái, anh hoàn toàn không thấy lạnh, nơi lồng ngực có một dòng nước ấm đang làm ấm cơ thể anh. Bà cụ Lê lo cho cháu trai nên cứ hai ba bữa sẽ tới thăm anh, Lê Thiệu nói: “Bà ơi, sức khỏe của cháu tốt lắm, bà không cần thường xuyên đến thăm cháu đâu.”
Bà cụ Lê cũng ngạc nhiên, chẳng lẽ A Thiệu đã hoàn toàn khỏe rồi? Bà nhìn dây tơ hồng Lê Thiệu đeo trên cổ, hỏi: “A Thiệu, cháu đeo gì trên cổ vậy?”
Lê Thiệu trả lời: “Là thứ Khúc Yêu Yêu cho cháu trước khi đi, cô ấy bảo cháu phải đeo nó trên người.”
Bà cụ Lê cảm thấy cô nhóc nhà họ Khúc này nhất định đã để lại bùa chú hay thứ gì đó để phù hộ A Thiệu bình an: “Tốt quá, tốt quá, cô bé đã cho thì cháu cứ đeo đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Rõ là bà nội chỉ gặp Khúc Yêu Yêu hai lần, vậy mà lại rất tin tưởng cô ấy: “Bà nội, hình như bà rất tin tưởng cô ấy.”
“Bà thấy cô bé rất có năng lực. Cháu nhìn xem, từ khi cô bé đến bên cạnh cháu, cơ thể cháu tốt hơn, cũng không gặp phải tai họa gì. Đây chẳng phải là ngôi sao may mắn sao?” Bà cụ Lê không nói cho Lê Thiệu biết lời của Nguyên Thanh, nếu hiện giờ A Thiệu đang sống tốt thì không cần phải nói những lời này để làm nó lo lắng.
Hai con hồ ly trong nhà cũng biết điều, bà cụ Lê đến thì bọn họ liền trốn đi.
Chỉ có Bạch Huyền “thừa nước đục thả câu”, mượn cơ hội nêu yêu cầu: “Sô pha ông đây ngủ lạnh quá, dù sao cô nhóc họ Khúc cũng không ở đây, ta muốn ngủ trong phòng nhóc ấy.”
Đương nhiên Lê Thiệu không đồng ý: “Anh nghĩ hay lắm.”
Bạch Huyền liền đưa bậc thang cho anh xuống, hắn ta lấy di động, chỉ vào biệt thự lớn cho mèo* rồi nói: “Vậy ta đây đành chịu tủi thân một chút vậy, ở chỗ này cũng được.”
(*) Biệt thự lớn cho mèo:
Giá của biệt thự cho mèo không rẻ, gồm hai tầng khung gỗ có nôi, thang dây, trong ổ trải thảm lông dê, nhìn chỗ nào cũng thấy thoải mái. Lê Thiệu nheo mắt, hỏi hắn: “Anh thấy tôi giống nhà từ thiện lắm hả?”
Dù sao Lê Dao cũng không có ở đây, Bạch Huyền liền la lối khóc lóc lăn qua lộn lại: “Ta mặc kệ! Ta đây ở nhà anh để bảo vệ anh, mua cho ta một cái thì có sao chứ?”
Hồng Đàn ở trong bếp lau chén, thấy Bạch Huyền như vậy, không khỏi thở dài: “Sao tôi lại vừa ý một con hồ ly như vậy chứ.”
Cố Hề cười nói: “Thật ra việc bổ sung tình cảm giữa hai vợ chồng rất quan trọng, tôi thấy cô rất hợp với Bạch Huyền.”
Vẻ mặt của Hồng Đàn cô đơn: “Nhưng anh ấy không thích tôi.”
“Lê Dao cũng không thích anh ta mà. Tôi nghĩ Bạch Huyền không yêu Lê Dao, chỉ là anh ta đã nhầm lẫn lòng biết ơn thành tình yêu mà thôi. Tin tôi đi, qua một thời gian nữa, Bạch Huyền chắc chắn sẽ nhận ra cô tốt thế nào.”
Nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng Hồng Đàn cũng dễ chịu hơn: “Cảm ơn cô nhé Cố Hề, mấy ngày nay tôi đã được cô chăm sóc rất nhiều rồi.”
“Đừng nói như vậy, tôi cũng đang ở nhờ nhà của anh Lê thôi, có các cô ở đây, ngôi nhà này cũng không còn vắng vẻ nữa. Anh Lê là người ngoài lạnh trong nóng, sau khi Yêu Yêu đi rồi, tôi cũng chưa từng thấy anh ấy cười. Haizz, trong nhà có người thì còn đỡ hơn một chút, tôi chỉ mong Yêu Yêu mau về thôi.”
Cuối cùng, Lê Thiệu vẫn là không chịu được sự dây dưa của Bạch Huyền, anh mua một cái nhà cho mèo đặt trong phòng khách, chẳng qua không phải chỉ cho một mình Bạch Huyền, mà là cho hắn và Hồng Đàn cùng sử dụng.
Bạch Huyền không vui: “Tiểu Hồng, cô ngủ ở chỗ cửa sổ lồi đi.”
Hồng Đàn cũng không phải là người dễ bị bắt chẹt, cô ấy đá hắn xuống bằng một chân: “Em ngủ ở tầng trên, hoặc là anh xuống tầng dưới, hoặc là anh cút về sô pha đi.”
Bạch Huyền cụp tai xuống, sao hắn đến chỗ nào cũng là tầng thấp nhất của chuỗi thức ăn chứ?
***
Trước khi Khúc Yêu Yêu đi còn nói là trễ nhất sẽ ở lại nhà mình một tháng, bây giờ đã sắp ăn tết rồi mà cô vẫn không có dấu hiệu trở về. Lê Thiệu không nhịn được, gọi điện thoại cho cô.
Đợi vài phút mà vẫn không có ai bắt máy, Lê Thiệu tức giận ném điện thoại qua một bên.
Anh không tập trung nhìn máy tính, thỉnh thoảng liếc nhìn di động. Nửa tiếng sau, Khúc Yêu Yêu mới gọi lại.
“Tôi gọi cho cô thì không bắt máy. Hừ, thế nào cũng phải mặc kệ cô mới được.” Anh nhìn di động đang rung trên bàn, chỉ mặc kệ năm giây đã bắt máy: “Sao cô không nhận cuộc gọi của tôi?”
Một lúc sau mới có tiếng nói từ đầu dây bên kia: “Yêu Yêu, thứ này dùng như thế nào nhỉ?”
Không phải Khúc Yêu Yêu? Lê Thiệu nghiêm túc nói: “Xin hỏi bà là?”
“Bà là bà của Yêu Yêu.” Bà cụ Khúc nói bằng giọng địa phương, Lê Thiệu nhất thời không nghe rõ, anh vừa định hỏi lại thì nghe thấy giọng nói của Khúc Yêu Yêu: “Bà ơi, đưa cho cháu đi.”
“Lê tiên sinh?”
Lê Thiệu dựa vào ghế, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình nhưng lại không đọc được chữ nào: “Ừ, là tôi.”
“Vừa rồi là bà của tôi bắt máy, anh tìm tôi có chuyện gì à?”
Lê Thiệu còn lâu mới nói là anh nhớ cô: “Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho cô sao?”
“Khụ khụ khụ, đương nhiên là có thể rồi. Lê tiên sinh, sắp qua năm mới rồi, có lẽ tôi không quay về kịp đâu. Chúc anh năm mới vui vẻ trước nhé.”
Anh nghe tiếng Khúc Yêu Yêu ho khan trong lúc nói chuyện, liền hỏi: “Cô bị bệnh hả?”
“Ừm, không sao đâu, chỉ bị ho chút thôi.”
Bà cụ Khúc dùng tiếng địa phương nhắc nhở Khúc Yêu Yêu uống thuốc, cô cũng dùng tiếng địa phương đáp lại.
Trong lòng Lê Thiệu lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể dùng lời nói để an ủi: “Vậy cô nhớ nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng vội về. Đúng rồi, tôi vừa mua ổ mèo cho Hồ Ly, lát nữa tôi gửi ảnh cho cô nhìn xem.”
“Được, Lê tiên sinh, tôi cúp máy nhé.”
“Ừ, nghỉ ngơi cho tốt.”
Khúc Yêu Yêu cúp điện thoại, càng ho dữ dội hơn. Bà cụ Khúc vỗ lưng cô, nói: “Bé con, cần gì phải làm vậy chứ?”
“Bà ơi, là do chúng ta nợ anh ấy mà, khụ khụ khụ.”
Bà cụ Khúc đưa thuốc cho cô: “Đều là tội lỗi cha mẹ con gây ra cả... Uống thuốc đi cháu.”
Ban đêm, Khúc Yêu Yêu nằm trên giường, không ngừng túa mồ hôi. Mỗi năm vào thời điểm này, cô đều bị bệnh nặng, từ nhỏ đã như thế. Cô tính toán, có vẻ cô cũng không còn nhiều thời gian lắm.
Ban ngày trời trong xanh, ban đêm bầu trời lại đầy sao.
Khúc Yêu Yêu quấn chăn bông đứng trước cửa sổ, nhìn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, lẩm bẩm: “Thật ra con không trách hai người, con có thể sống sót đã là niềm may mắn lớn rồi, nhưng con cũng không thể sống như vậy mà không có băn khoăn nào. Anh ấy cũng là người bị hại. Cha mẹ, tha thứ cho con nhé.”
***
Từ khi biết Khúc Yêu Yêu bị bệnh, Lê Thiệu mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho cô, hỏi cô khỏe hơn chưa. Chỉ gọi điện thoại thôi thì không nghe được gì, nếu không quá muộn thì Lê Thiệu còn gọi video với Khúc Yêu Yêu. Bà cụ Khúc cảm thấy di động rất thú vị, còn có thể gặp mặt nhau như vậy nữa!
Lê Thiệu nghe vậy lập tức nói sẽ mua cho bà một cái, để ngay cả khi không có Khúc Yêu Yêu ở bên thì hai bà cháu cũng có thể gặp mặt hằng ngày qua video.
Bà cụ Khúc cười lắc đầu: “Bà lão này đã nhường ấy tuổi thì cần gì mấy thứ này. Yêu Yêu không gây rắc rối cho cháu chứ?”
Lê Thiệu lễ phép trả lời: “Không có, Yêu Yêu đã giúp cháu rất nhiều.”
Chỉ khi ở trước mặt bà cụ Khúc, Khúc Yêu Yêu mới có thể hờn dỗi như một đứa trẻ: “Bà ơi, bà coi thường cháu quá đi, cháu là một đạo sĩ rất có bản lĩnh nhé!”
Ở nhà một thời gian, Khúc Yêu Yêu khỏe hơn nhiều, ít nhất sẽ không thấy lạnh khi bị gió thổi nữa.
“Lê tiên sinh, ngày mốt là giao thừa rồi, anh phải ăn cơm tất niên nhiều vào nhé.”
Lê Thiệu cười nói “được”: “Vậy cô cũng ăn nhiều chút.”
Khúc Yêu Yêu di chuyển camera cho anh xem giấy cắt hoa dán trong nhà: “Anh xem nè, mấy cái này là do tôi và bà cùng nhau cắt đó, có đẹp không?”
“Cô còn biết cắt cái đó à? Nhìn không ra đấy.”
“Hì hì, tôi biết nhiều lắm, còn biết làm bánh ngọt, viết câu đối...”
“Được đấy, khi cô về nhớ làm cho tôi nếm thử, đừng chỉ nói mà không làm.”
Di động thông báo sắp hết pin, Khúc Yêu Yêu vội nói tạm biệt rồi cúp video.
Đã không còn giọng nói của cô nữa, trong nhà rất yên tĩnh. Hai con hồ ly đều đã về hang hồ ly ăn Tết. Bạch Huyền vốn muốn ở lại, dù sao hắn cũng đã hứa với Khúc Yêu Yêu là phải bảo vệ anh, nhưng Lê Thiệu lại bảo hắn đi về, anh ở một mình còn tốt hơn ở chung với hắn.
Cố Hề cũng về nhà, tuy cha Cố mẹ Cố không nhìn thấy cô, nhưng khi ăn Tết thì người một nhà cũng phải đông đủ.
Lê Thiệu nghĩ đến việc phải về nhà cũ ăn cơm liền cảm thấy đau đầu, những người đó chắc chắn sẽ không nói lời gì hay.
Bậc cha chú của Lê Thiệu gồm bốn người, cha của Lê Thiệu là đứng thứ ba, ở trên còn có bác cả, bác hai, ở dưới có cô út.
Vào ngày giao thừa, anh cố ý rề rà trong nhà đến khi hết giờ cơm tối rồi mới đến vì không muốn ở chung với mấy người cô bác kia. Nhưng bà cụ Lê lại thúc giục nên Lê Thiệu không thể không đến nhà cũ sớm hơn.
“Bác cả, bác hai, cô út.” Anh chào ba người rồi đi đến phòng khách nói chuyện với Lê Dao.
“A Thiệu vẫn hướng nội nhỉ, cũng không chịu trò chuyện gì cả.” Giọng nói của Lê Nhược Mai rất chói tai, bà ta cũng không sợ Lê Thiệu nghe được.
Bà cụ Lê nhắc nhở bà ta đừng nói chuyện lung tung: “Người một nhà thì nghiêm túc ăn cơm đi.”
“Mẹ, chẳng phải con đang quan tâm đến A Thiệu sao. Anh ba không có ở đây, người làm cô út như con phải chăm sóc nó nhiều hơn. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã lầm lì, sắp 30 rồi mà còn chưa lập gia đình, để con giới thiệu cho nó vài người.”
Lê Thiệu xem như không nghe được, nhưng trong lòng Lê Nhược Mai đã có ý tưởng.
Lê Cương dẫn vị hôn thê theo, ngọt ngào nói chúc mừng năm mới bà nội. Lê Kim Quốc cười gọi bọn họ lại: “Tiểu Cương, Tiểu Vũ, mau đến đây.”
Bà cụ Lê lấy ra hai bao lì xì đưa cho bọn họ: “Chúc mừng năm mới, về nhà cũ hơi xa đúng không?”
“Không xa, dù sao bọn cháu cũng lái xe mà, cảm ơn bà nội.” Anh ta đụng vào tay vị hôn thê, ra hiệu cho cô ta nói chuyện.
Giang Tư Vũ liền mỉm cười, nói với bà cụ Lê: “Đúng ạ, bọn cháu còn mang quà cho bà nữa.” Cô ta đặt đồ bổ trong tay xuống.
Lê Nhược Mai khen ngợi: “Các con đúng là có lòng mà, không giống một số người chỉ đến tay không.”
Bà ta nói đến ai, không cần nói cũng biết, bởi vì chỉ có Lê Thiệu là đến tay không.
“Về nhà của mình thì không cần chuẩn bị quà.” Bà cụ Lê không nhìn xem quà là gì mà bảo quản gia mang đến nhà kho: “Các cháu qua đó ngồi một lát, bữa tối sẽ được dọn ra ngay.”
Lê Kim Tự chưa bao giờ có sắc mặt tốt với cô em gái này, ông ta dùng vẻ uy nghiêm của anh cả, nói: “Thường về nhà thăm còn có ích hơn nhiều so với việc mua bất cứ thứ gì.”
Lời này rõ là đang châm chọc người chỉ về vào dịp lễ Tết như Lê Nhược Mai.
Lê Kim Quốc đổi chủ đề: “Ngày kết hôn của Tiểu Cương dự kiến tổ chức vào tháng Ba năm sau, chẳng bao lâu nữa mẹ có thể ôm cháu trai rồi.”
Bà cụ Lê chỉ cười: “Hai vợ chồng son sống tốt với nhau là được.”
Giang Tư Vũ nghe vậy, nhỏ giọng than phiền: “Em chưa nói muốn sinh con bây giờ mà.”
“Em thì biết cái gì, nhiều con thì có thêm nhiều tiền hơn, ngu ngốc.”
Lời nói của Lê Cương làm cô ta im bặt. Đúng vậy, nếu cô ta có thể sinh một đứa con trai thì chẳng phải nó sẽ là người thừa kế tương lai của nhà họ Lê sao?