Tiên Sinh, Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy

Chương 53: Sư huynh




“Tam ống.”

Lê Thiệu đánh một quân bài, Giả đạo nhân vui vẻ, vừa định kêu “Ù!” thì đã bị Khúc Yêu Yêu chặn lại: “Ù, ba miếng có Hoa, đưa tiền đưa tiền.”

Giả đạo nhân tức giận đẩy quân bài mạt chược lên bàn: “Không chơi không chơi! Hai tên nhóc các ngươi hôm nay đến để lừa tiền đúng không.” Hôm nay đúng là xui xẻo, chơi trò nào cũng không như ý.

Khúc Yêu Yêu mỉm cười, nói: “Số tiền này tôi có thể không lấy, nhưng ông già, ông phải nói cho tôi một chuyện.”

Giả đạo nhân liếc cô một cái: “Nhóc muốn biết gì?”

“Huyền Linh Tử đã từng đánh cắp hồn phách của con người chưa?”

Nói đến chuyện này, Giả đạo nhân và Bà Hỉ đều rùng mình: “Con nhóc này nói nhảm gì vậy. Nếu không phải quỷ sai thì ai lại lấy mấy thứ như hồn phách này chứ?”

Khúc Yêu Yêu điềm tĩnh nói: “Xem ra hai người quả thật có biết vài chuyện. Tôi cũng không úp úp mở mở nữa, một hồn một phách của tôi và ba hồn bảy phách của mẹ Lê tiên sinh bây giờ đều ở trên tay Huyền Linh Tử. Giả đạo nhân, Bà Hỉ, tôi có thể thấy được hai người đều là người tốt, hiện giờ xem ra đã không biết bao nhiêu tính mạng chết trong tay ông ta, hai người thật sự cứ vậy mà ngồi xem và mặc kệ sao?”

Nghe thấy lời này, Bà Hỉ đột nhiên đập một phát lên bàn: “Tên khốn nạn này vẫn không đổi tính xấu!”

“Sư tỷ!” Giả đạo nhân hô.

Bà Hỉ giơ tay, ra hiệu cho ông ta đừng nói chuyện.

“Cậu còn định giấu cho tên đó nữa à? Cô nhóc này nói rất đúng, chúng ta không thể tùy ý để tên đó làm chuyện nhục nhã sư môn như vậy.”

Giả đạo nhân thở dài, ông ta nhìn Bắc Ngọc, thấy vẻ mặt anh ta mờ mịt thì nói: “Người sư huynh này của lão trở thành như vậy là vì một người phụ nữ.”

Ưu điểm lớn nhất của tên Huyền Linh Tử này là si tình. Năm đó lão ta yêu sâu đậm một cô gái nhưng cô ấy không sống được bao lâu vì bị bệnh. Huyền Linh Tử không biết tìm được một quyển bí thuật ở đâu, trong đó viết chỉ cần gom đủ ba hồn bảy phách là có thể lấy mạng đổi mạng cho cô gái đó, mà cái giá phải trả là những người bị lấy hồn phách đều không sống lâu.

Bí thuật này trái với lẽ trời nên đương nhiên sư phụ không đồng ý.

Huyền Linh Tử khăng khăng làm theo ý mình nên từ đó lão ta đã cắt đứt quan hệ với sư phụ. Sau đó, Huyền Linh Tử đã rời khỏi sư môn và tự lập môn phái. Bắc Ngọc đã theo lão ta từ nhỏ, Huyền Linh Tử đi rồi, anh ta tất nhiên cũng rời đi theo sư phụ.

“Sau đó lão liên lạc với ông ấy, còn tưởng rằng sư huynh đã hối cải, không ngờ huynh ấy vẫn còn làm chuyện trái với luân thường đạo lý này.”

Bà Hỉ khinh thường nói: “Trước kia tên đó đã ám ảnh với loại cổ thuật trái với luân lý làm người này rồi, bây giờ biến thành như vậy cũng chẳng có gì kỳ quái.”

Trong những người ở đây chỉ có Bắc Ngọc là sau một hồi lâu vẫn không thể tiếp thu được chuyện này. Vậy mà sư phụ thật sự làm ra chuyện đó!

Khúc Yêu Yêu thấy trạng thái của anh ta không đúng lắm liền hỏi: “Tên ngốc, anh có ổn không?”

“Tôi...”

“Ầy, thật ra anh không thể chấp nhận cũng bình thường thôi, nhưng đây là sự thật. Chẳng lẽ anh còn muốn thấy sư phụ mình ngày càng hại nhiều người vô tội hơn sao?”

Bắc Ngọc trả lời: “Tất nhiên là tôi không muốn!”

“Vậy là tốt rồi, hiện tại chắc chắn Huyền Linh Tử đang đề phòng, chúng tôi không tiện đi. Bắc Ngọc, chuyện này chỉ có anh có thể làm thôi.”

Bắc Ngọc ngơ ngác hỏi: “Cô Khúc muốn để tôi đi tìm hiểu tin tức?”

“Anh bị ngốc à, chính là như vậy đấy! Nếu lại kéo dài thêm nữa thì e là những người bị lấy hồn phách sẽ không sống nỗi nữa.”

Bắc Ngọc do dự, Khúc Yêu Yêu còn muốn nói thêm gì nhưng lại bị Giả đạo nhân ngăn lại: “Để nó tự ngẫm lại đi.” Ông ta rất đau lòng cho đứa nhỏ này. Trong một khoảng thời gian dài như vậy, nó vẫn luôn bị Huyền Linh Tử giấu giếm mà chẳng hay biết gì.

“Tôi nghĩ kỹ rồi!” Bắc Ngọc kiên định nói: “Kịp thời ngăn cản cái sai của sư phụ thì người vẫn có thể quay đầu. Cô Khúc, tôi phải làm thế nào đây?”

“Tôi từng cảm giác được sự tồn tại của hồn phách trong đạo quán ở núi Tiểu Thanh Vân, có lẽ bí mật được giấu ở trong đó. Tên ngốc, việc anh cần làm là đi xem trong đạo quán đó có bí mật gì.”

Bắc Ngọc hơi khó xử: “Nhưng sư phụ vẫn luôn ở đó, tôi phải làm thế nào mới có thể dụ ông ấy đi đây?”

Bà Hỉ nói: “Chuyện này dễ thôi, cũng đã lâu rồi bà già này chưa ôn lại chuyện cũ với sư huynh.”

Nếu đã xác định kế hoạch rồi thì không nên chậm trễ nữa. Hôm nay đạo quan đóng cửa không đón khách, đúng lúc Bà Hỉ có thể nhân cơ hội này dụ Huyền Linh Tử ra.

***

Đạo quán núi Tiểu Thanh Vân.

Huyền Linh Tử đang ngồi tu hành trước lò luyện đan. Bắc Ngọc gõ cửa đi vào, gọi: “Sư phụ.”

Huyền Linh Tử không mở mắt, nói: “Con đã về rồi, mấy ngày nay đã đi đâu?”

Bắc Ngọc giải thích: “Con ở chỗ của sư thúc một thời gian, ông ấy có vài khách hàng cần giúp đỡ.”

Huyền Linh Tử không hoài nghi điều gì, người đồ đệ này từ nhỏ đã đi theo mình, ông ta vừa là thầy vừa là cha của Bắc Ngọc: “Ừ, tìm sư phụ có chuyện gì sao?”

“À, con gặp được một người tên là Bà Hỉ ở nhà sư thúc, bà ấy kể rằng ngài là sư huynh đồng môn với bà ấy, vừa lúc hôm nay rảnh rỗi nên muốn đến thăm hỏi một chút.”

Nghe thấy tên Bà Hỉ, Huyền Linh Tử ngước mắt lên: “A Hỉ?” Lão ta đứng dậy hỏi: “Bà ấy ở đâu?”

“Ở cửa trước ạ.”

Huyền Linh Tử nói: “Ừ, quả thật đã lâu rồi ta vẫn chưa ôn chuyện với người sư muội này. Bắc Ngọc, con đi cùng sư phụ đi.”

Bắc Ngọc chần chờ một lát rồi mới nói: “Vâng ạ, sư phụ.” Xem ra phải nghĩ ra cách để rời đi.

Huyền Linh Tử đi đến cửa trước, Bà Hỉ chắp tay đứng ở cửa: “Sư muội, biệt lai vô dạng*.”

(*)Biệt lai vô dạng: nghĩa gốc là “bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta không gặp nhau chứ?” Tuy nhiên thường được xem như một câu hỏi đại ý là “rất vui khi được gặp lại bạn” hoặc là “đã lâu không gặp”

Hỉ bà xoay người, cười với Huyền Linh Tử: “Sư huynh, đã lâu không gặp, anh có vẻ tiều tụy hơn nhiều rồi.”

“Ha ha ha, người già rồi, tất nhiên không có sức sống bằng lúc trẻ. Sư muội có vẻ không khác gì trước kia cả.”

“Đúng vậy, tính thời gian thì hai ta đã không gặp nhau mười năm rồi.”

“Vậy hôm nay sư muội đến để tìm người anh đây ôn chuyện sao?”

“Ôn chuyện là một việc, còn một việc nữa muốn nhờ sư huynh giúp một chút.”

“Sư muội cứ nói đừng ngại.”

Bà Hỉ tìm cớ, nói nơi này không phải nơi để nói chuyện, sau đó dẫn Huyền Linh Tử ra sau núi. Bắc Ngọc nhân cơ hội lẻn vào phòng tu hành của Huyền Linh Tử. Anh ta thường xuyên đến đây để quét dọn nhưng cũng không hề phát hiện ra có gì kỳ quái.

Bắc Ngọc cẩn thận kiểm tra trong phòng, khi anh ta nhìn thấy bức tranh trên tường thì mới thấy nghi ngờ.

Trước đó anh ta luôn cho rằng đây là bức tranh trang trí sư phụ đã mua từ cửa hàng đồ cổ, nhưng sau khi quan sát cẩn thận mới phát hiện, dòng chữ lưu niệm trên tranh giống hệt với chữ của sư phụ.

“Sở vị y nhân, Tại thuỷ nhất phương*”

(*) Sở vị y nhân, Tại thuỷ nhất phương (Người mà đang nói hiện thời, Ở vùng nước biếc cách vời một phương.): 2 câu thơ nằm trong bài thơ Kiêm gia 1 (Lau lách 1) thuộc Kinh Thi – Khổng Tử viết.

Trên tranh chỉ viết một câu thơ như vậy.

Bắc Ngọc dời bức tranh đi thì phát hiện trên tường có một khe lõm, anh ta ấn nhẹ, một lối đi bí mật xuất hiện trước mặt.

Vậy mà thật sự có cơ quan! Bắc Ngọc kinh ngạc, anh ta thấy xung quanh không ai liền đi vào trong. Con đường nhỏ âm u không thấy rõ phương hướng, Bắc Ngọc chỉ có thể lần mò theo vách tường mà đi về trước. Dần dần bắt đầu có ánh sáng, anh ta nhìn thấy một quan tài thủy tinh nằm giữa mật thất.

“Chẳng lẽ đây là sư nương?”

Bắc Ngọc vội vàng đi đến nhìn xem. Người phụ nữ trong quan tài thủy tinh có khuôn mặt xinh đẹp, trông rất giống với người trong bức tranh đó. Nhiều năm như vậy, khuôn mặt của cô gái vẫn được giữ gìn rất tốt, thoạt nhìn cô ấy chỉ như đang ngủ mà thôi.

Xung quanh quan tài thủy tinh bày các loại chai lọ, Bắc Ngọc đoán đây là những vật chứa hồn phách, trên lọ dán bùa chú, viết thuật ngũ hành: kim mộc thủy hỏa thổ. Tổng cộng có mười lọ, mấy lọ đầu đều được đóng kín, chỉ có lọ cuối cùng là lọ trống. Bắc Ngọc lén ghi nhớ chữ viết trên bùa rồi lặng lẽ rời khỏi mật thất.

Trở về phòng, Bắc Ngọc chỉnh lại bức tranh cho ngay ngắn để tránh làm cho Huyền Linh Tử nghi ngờ. Anh ta xác định trong phòng không có gì khác thường rồi mới rời đi.

Bà Hỉ ở sau núi đã kéo dài không ít thời gian, Huyền Linh Tử cũng đã có chút mất kiên nhẫn: “A Hỉ, rốt cuộc em đến tìm anh là vì chuyện gì?”

“Tôi đến để khuyên anh đừng làm chuyện trái với luân thường nữa.”

“Ha ha, em đang nói gì vậy?”

“Muốn người khác không biết thì mình đừng làm. Sư huynh, chị Y Nhân đã chết rồi, đừng lại u mê không tỉnh ngộ nữa.”

Nhắc đến tên Y Nhân, sắc mặt Huyền Linh Tử lập tức thay đổi: “Không phải! Y Nhân chỉ ngủ mà thôi.”

Bóng dáng Bắc Ngọc xuất hiện ở cách đó không xa, Bà Hỉ biết chuyện đã thành công nên cũng không muốn nói thêm gì với Huyền Linh Tử: “Nếu anh không nghe lời khuyên thì tôi cũng không còn cách nào. Nếu sau này tôi phát hiện anh lại làm ra chuyện gì sai trái nữa thì đừng trách tôi không để ý tình cảm sư môn.”

Bà Hỉ xoay người rời đi, Huyền Linh Tử cảm giác có gì đó không ổn, rốt cuộc vì sao bà ta lại đến?

Khi Bắc Ngọc đưa Bà Hỉ xuống núi đã kể cho bà ấy biết những gì anh ta thấy ở mật thất. Bà Hỉ kinh ngạc: “Vậy mà lão ta thật sự dám làm việc này! Con còn nhớ chữ trên cái lọ cuối cùng không?”

“Nhớ ạ, năm Canh Tý tháng Kỷ Sửu ngày Quý Hợi giờ Nhâm Tý.”

Bà Hỉ vừa nghe đã biết đây là sinh thần bát tự của ai đó: “Bà biết rồi, con đi về trước đi, phải tránh đừng rút dây động rừng đấy.”

“Vâng, con biết rồi ạ.” Bắc Ngọc tạm biệt Bà Hỉ rồi trở về núi. May là Huyền Linh Tử không nhận ra điều gì không đúng, Bắc Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi biết được thông tin mình muốn, Bà Hỉ lập tức xuống núi.

Nhóm Khúc Yêu Yêu đang chờ dưới chân núi, thấy Bà Hỉ thì vội hỏi: “Sao rồi, có tra được gì không?”

Sắc mặt của Bà Hỉ không tốt lắm: “Nơi đây không tiện để nói chuyện, đi về trước đã.”

Vì vậy mọi người đến thẳng nhà của Lê Thiệu, đúng lúc bà Khúc cũng ở đó, nhiều người cũng có càng nhiều ý kiến hơn.

Nhưng không ngờ Bà Hỉ lại quen với bà Khúc. Hai người khi còn nhỏ từng là bạn tốt, nhưng về sau một người thì gả chồng, một người lại ra ngoài tu hành nên cũng không gặp lại nhau nữa. Bây giờ gặp lại, một người mái tóc đã hoa râm, còn người kia thì nếp nhăn đầy mặt.

“A Mai, bà có còn nhớ năm đó tôi tính nhân duyên cho con cháu của bà không?” Bà Hỉ gọi tên thuở còn con gái của bà Khúc, ra vẻ thần bí nói.

“Sao lại quên được, chỉ là bà tính không chuẩn gì cả, tôi sinh được một đứa con trai.”

Bà Hỉ cười hai tiếng, nói: “Sao lại không chuẩn, bà sinh con trai, vậy con trai bà thì sao?”

Bà Khúc hiểu ra, cũng cười: “Thì ra bà nói đến Yêu Nhi. Ha ha ha, tính chuẩn, tính chuẩn!”

Khúc Yêu Yêu nghi ngờ hỏi: “Bà ơi, hai người đang nói gì vậy ạ?”

Bà Hỉ nói: “Năm đó ta tính ra nhà nhóc sẽ có một cô con gái. Cô con gái này sẽ gặp được người định mệnh của mình vào độ tuổi đôi mươi, nhóc nói xem ta tính có chuẩn không?”

Khúc Yêu Yêu hơi ngượng ngùng: “Đúng là tính chuẩn thật, không đúng!” Cô chợt nhớ ra, trước đó Bà Hỉ đã nói bọn họ không phải duyên phận trời định mà. Như vậy là sao?

“Lúc đó nhóc bị trúng Cổ Tình, mối duyên này không phải ý trong lòng của nhóc nên đương nhiên không tính rồi.”

Thì ra là thế, xem ra cô và Lê tiên sinh thật sự là duyên phận trời định rồi!