Editor: Yue
Thời gian giống như bị ấn nút tạm dừng, đến gió cũng ngừng thổi.
Chuyện xảy ra trong chớp mắt, mặc kệ nguyên nhân gây ra, kết quả này, đều vượt ngoài dự kiến của hai người, ngay từ đầu Hứa Viễn Hàng cùng Trì Vân Phàm đều không kịp phản ứng, bọn họ liền duy trì tư thế mập mờ để cho người ta miên man không rõ, một giây, hai giây..
Bốn phía yên tĩnh, không biết là tiếng tim ai đập mất quy luật, từng hồi từng hồi, đinh tai nhức óc.
Ánh nắng chiều từ trên cái cây kia chiếu tới, bao phủ trên người bọn họ, nhu hòa mà ấm áp, trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa ngọc lan, chóp mũi Hứa Viễn Hàng khẽ nhúc nhích, anh ngửi được, là một loại mùi thơm khác, gần trong gang tấc, làm người say mê.
Giữ cổ hơi ngứa, Hứa Viễn Hàng cúi đầu xem xét, là mái tóc đen dài của cô gái nằm ngửa trên ngực anh, tán loạn bên cổ anh, anh không xác định hương thơm dễ ngửi nọ có phải từ nơi này phát ra hay không, không chờ anh xác nhận, người nằm ở trên cũng lấy lại tinh thần, bắt đầu giãy dụa: "Buông tay ra."
Thanh âm mang theo tức giận, thể mệnh lệnh, nhưng ngữ điệu nhẹ nhàng, thiên về thanh đạm.
Hứa Viễn Hàng còn phân tâm suy nghĩ, nữ sinh bình thường gặp được loại chuyện này, sẽ có phản ứng gì?
Dù sao, không nên là dạng giống như cô.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ ba ba Trì Hành Kiện, Trì Vân Phàm chưa từng cùng nam giới khác có tiếp xúc thân mật như vậy, cho dù là Cao Ngạn Thần cùng nhau lớn lên, giờ phút này, cô lại bị một nam sinh xa lạ không biết tại sao lại ném cô qua vai, bị giam cầm ở trên người anh, không thể động đậy.
Thân thể anh cứng rắn, nhiệt độ kinh người, đặc biệt là cánh tay ôm eo cô, rắn chắc mạnh mẽ.
Thật ra, kết quả không đến mức bết bát như vậy, sau khi bị hất qua vai, Trì Vân Phàm có vài phần nắm chắc có thể vững vàng mà đứng khi rơi xuống đất, nhưng anh phản ứng nhanh hơn cô, trực tiếp ôm cô ngã xuống mặt đất.
Nếu như có thể lựa chọn, cô tình nguyện ngã trên đất, chứ không phải..
Trì Vân Phàm nhịn không được lại giãy giụa: "Buông tay."
Khoảng cách gần, nhìn thấy gò má cô lộ ra một tầng đỏ ửng không thể hiểu, không biết sao Hứa Viễn Hàng lại nổi ý xấu: "Chớ lộn xộn, nếu cọ ra lửa tôi cũng không chịu trách nhiệm."
Nói xong, còn cố ý ưỡn eo một chút.
Lưu manh vô lại, hiển thị rõ bản sắc của tên háo sắc.
Theo giọng nói phát ra, còn có hơi thở ấm áp thổi đến, ngả ngớn vỗ lên lỗ tai cô, cùng sự rung động của lồng ngực đang dán chặt lấy cô, rõ ràng mà mạnh mẽ xuyên thấu từ sau lưng, làm cô sinh ra cảm giác không khoẻ.
Trì Vân Phàm chịu giáo dục tốt đẹp, từ trước đến nay chuyện nam nữ là như một tờ giấy trắng, cô đối với chuyện này cũng không có hứng thú quá lớn, nhưng năng lực phân tích của cô rất tốt, sau khi sững sờ liền từ trong lời của anh lý giải đến hàm ý sâu xa "củi khô lửa bốc", nháy mắt ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo.
Cô vừa nhấc khuỷu tay lên, lực bên hông chợt buông lỏng, cô nhanh chóng từ trên người anh bật dậy, nhớ tới trận mộng hoang đường kia, giống như cùng hiện thực giao nhau, cô không chút do dự, đưa tay tát một cái.
Tiếng "Bốp" thanh thúy vang dội, Hứa Viễn Hàng đang nửa đứng dậy nửa ngồi, đưa tay phủi tro bụi trên ống quần không chút nào phòng bị, mặt bị cô tát lệch qua một bên, trong mắt đen hẹp dài tràn đầy chấn kinh cùng tức giận không che giấu được: "F-ck!"
Anh bị đánh?
Còn đánh mặt, mà lại là nữ sinh đánh.
Đây có thể nói là lần đầu tiên bị đánh trong cuộc đời, trước đó đều là anh đánh người ta.
Trì Vân Phàm cũng là lần đầu tiên đánh người, chuẩn xác mà nói là đánh mặt người, thuần túy là hành vi nhất thời xúc động ra tay, nam sinh ở cái tuổi này đa số lòng tự trọng cao, càng miễn bàn anh ta là loại người tâm cao khí ngạo, bị đánh mặt, đoán chừng tính chất so chân gãy mất tay còn nghiêm trọng hơn, cô theo bản năng làm ra tư thái phòng ngự, lui về sau hai bước.
Trì Vân Phàm hiểu rõ thân thủ của anh, cũng biết thể lực nam nữ khác biệt, nếu quả thật muốn đánh, cô không có phần thắng. Huống chi, cô cũng không tính cùng anh đánh nhau.
Hứa Viễn Hàng dùng đầu lưỡi chọc chọc má, nghiêng đầu qua, nguy hiểm híp híp mắt: "May ông đây không đánh con gái."
Nếu không, đoán chừng cô phải nằm lại trên đất lần nữa.
Anh tiếp tục phủi bụi trên quần dài, đứng dậy, mượn ưu thế thân cao, cực có khí thế áp bách tới gần Trì Vân Phàm, cô không né tránh, thẳng tắp nghênh đón ánh mắt của anh: "Là cậu ra tay trước."
Cô mở miệng nói, Hứa Viễn Hàng liền biết chính mình đuối lý, chịu cái tát kia coi như hợp tình hợp lý.
Người trước đó theo đuôi cô, là anh, cô từ phía sau bước tới, tưởng rằng Háo tử đánh lén, đem cô ném qua vai, cũng là anh, ôm cô chiếm tiện nghi, vẫn là anh.
Ăn tát, coi như anh đáng đời.
Mặt còn đau, trong lòng khó chịu thế nào, cũng chỉ có thể kìm nén.
Hứa Viễn Hàng xoa xoa cổ, ngược lại không đáng so đo cùng một cô nữ sinh, chỉ là có chút kỳ quái, theo lý thuyết cô lớn lên hơi mảnh khảnh, nhìn yếu yếu đuối đuối, vì sao đánh người lại lộ ra một cỗ lực lượng mạnh như thế, một cái tát vừa rồi trực tiếp đem anh đánh phủ đầu.
Đoán chừng là thật sự thẹn quá thành giận.
Trì Vân Phàm cũng bất động thanh sắc quan sát người trước mắt, đường cong khuôn mặt của anh vẫn lạnh lẽo cứng rắn như cũ, hơi thở âm trầm cũng đã biến mất hơn phân nửa, cô hỏi: "Vì sao đi theo tôi?"
Hứa Viễn Hàng theo thói quen khôi phục sự thờ ơ, đưa tay vuốt hai lần chỗ tóc hơi loạn, thoải mái nhàn nhã nói: "Tôi đang tản bộ mà."
Trì Vân Phàm rõ ràng không tin.
"Làm sao," anh cười như không cười nhìn cô, "Chẳng lẽ con đường này là nhà của Trì đại tiểu thư?"
Mặc kệ anh có ý hay vô ý, câu "Trì đại tiểu thư" này rơi vào trong tai Trì Vân Phàm phá lệ chói tai, cô không muốn lại cùng anh nhiều lời, quay đầu liền đi.
"Này," sau lưng truyền đến thanh âm muốn ăn đòn tới cực điểm của anh, "Nếu như ngày mai lão Thang hỏi vì sao trên mặt tôi có dấu bàn tay, tôi có thể nói.."
Trì Vân Phàm bước chân hơi tạm dừng, lại nghe được từng chữ từng chữ anh nói: " sao?"
Cô tăng thêm tốc độ đi về phía trước.
Vẫn ngăn không được thanh âm đáng ghét xuyên lỗ tai mà đến --
"Được rồi, vậy tôi coi như cậu đồng ý."
Hoàng hôn rủ xuống mọi nơi, đập vào trong mắt, khắp nơi đều đắm chìm trong ánh sáng ôn nhu, Hứa Viễn Hàng đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng dáng tinh tế mất bình tĩnh kia đi vào cửa lớn vàng son lộng lẫy. Tầm mắt anh song song rời đi, nhìn thấy thấp thoáng giữa cây xanh có đỉnh nhọn gác mái màu xám, thì ra cô ở nơi này.
Khu nhà giàu nổi tiếng ở gần Tam Trung.
Một con chim nhỏ ở giữa nhánh cây kêu to, vỗ cánh bay đi, đánh gãy suy tư gì đó của Hứa Viễn Hàng, anh nhướng mày cười cười, cũng quay người rời đi.
Đi ngang qua quán cafe Internet, anh không vào, trực tiếp trở về nhà. Đại Tráng ở cửa trông mong nhìn thấy anh, vội vàng chạy đến: "Cơm đâu cơm đâu? Đói chết ông đây rồi."
Hứa Viễn Hàng vào nhà, từ trong ngăn tủ lấy ra hai gói mì tôm, ném một gói cho cậu.
Đại Tráng tiếp được, ủy khuất rưng rưng: "Lại ăn mì tôm à."
"Không ăn thì cho anh."
"Ăn ăn ăn!"
Đại Tráng mang bình đun sôi đi hứng nước, lúc đi ngang qua người Hứa Viễn Hàng đột nhiên phanh gấp lại, lời nói đều không lưu loát: "Đờ mờ Viễn ca, anh, mặt anh lại, bị gì vậy?"
Hứa Viễn Hàng má trái sưng đỏ, má phải có vết bầm nâng cằm, nghiêng nghiêng lườm hắn một cái.
Đại Tráng không sợ chết xích lại gần cẩn thận quan sát, không dám tin xoa mắt hai lần: "Đây là.."
Dấu bàn tay.
Chẳng lẽ lại bị đám Háo tử kia giở trò?
Đại Tráng so bàn tay của mình lên, không đúng, nhỏ quá, tay thằng con trai nào mà nhỏ như thế? Huống chi quy củ giang hồ, giữa lúc đàn ông đánh nhau, nắm đấm cùng chân đều xuất ra hết trừ địa phương "chjm nhỏ" miễn chào hỏi, chưa từng nghe qua đánh nhau còn dùng tay tát người, quá đàn bà không phải sao?
Trong chốc lát, trong đầu Đại Tráng linh quang chợt loé, chẳ chẳ chẳng lẽ là.. Nợ đào hoa[1] ?
Cậu càng giật mình.
Hứa Viễn Hàng là ai Đại Tráng còn không rõ sao? Chỉ dựa vào khuôn mặt bên trái dấu tay bên phải có vết bầm kia cũng có thể đẹp trai đến nỗi nữ sinh đỏ mắt trong lòng khóc hu hu. Trong cuộc đời không bao giờ thiếu nhất chính là hoa đào, từ hẻm Nam một đường thông tới tỉnh, không, thông tới chân trời góc bể, chỉ cần anh muốn, mập ốm cao thấp, tùy ý chọn. Nhưng anh thì hay lắm, không có chút lòng thương hương tiếc ngọc gì, hoa đào đến một đóa bóp một đóa, không lưu tình chút nào, lý do còn đặc biệt đường hoàng: "Đáng ghét."
Đây quả thật là người no không biết người chết đói.
Cửa son lộ thịt ôi, ngoài đường chất đầy xác!
Đại Tráng bị ánh mắt đông lạnh bay từ đối diện tới làm toàn thân lạnh buốt đánh cái giật mình, đồng thời ngăn không được tính bát quái đang cháy hừng hực, sau một phen tiên-phàm giao chiến, cuối cùng cậu quyết định phải biết bằng bất cứ giá nào: "Viễn ca, có biến nói nghe chơi?"
(Continue)
Chú thích
[1] Hiểu theo nghĩa rộng thì từ "đào hoa" dùng để chỉ những người chiếm được nhiều tình cảm khác giới hơn so với người khác. Thường những người đào hoa xuất phát từ ngoại hình hoặc tính cách của họ.
Khi nói đến đào hoa thì người ta thường nghĩ đến những người có tính cách lăng nhăng, bay bướm, không chung thủy trong tình yêu, bất kể là đàn ông hay phụ nữ. Những người đào hoa luôn có suy nghĩ hào phóng về các mối quan hệ tình cảm khác giới, họ không nhận được nhiều sự tin tưởng trong tình yêu.