Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

Chương 7-2: Bạn Gái




Editor: Yue



"Bạn học này."



Ở đây có mấy vị bạn học, anh lại không chỉ mặt gọi tên, ai biết là kêu ai?



Trì Vân Phàm không có ý định trả lời, anh lại không buông tha, trực tiếp quyết định phạm vi: "Bạn gái đứng ở cửa kia.."



Tận lực kéo dài thanh âm, làm người suy tư.



Những nữ sinh khác đều nhìn về phía Trì Vân Phàm, mong đợi lời nói tiếp theo của Hứa Viễn Hàng, hai vị này đều là nhân vật phong vân trong trường. Một người nổi tiếng vì quá khứ đánh nhau, truyền thuyết của Tam Trung bây giờ hình như đã hoàn lương. Một người gia cảnh ưu việt, nữ học bá hạng nhất khối, hai bên dường như đang đi ở hai thế giới song song, lúc bình thường cũng không có giao điểm nào, mà các cô, sắp may mắn được chứng kiến sự đột phá giữa hai người bọn họ!



Dựa vào hành động ngả ngớn cùng lời nói lộ liễu của Hứa Viễn Hàng ngày hôm qua, cho dù anh nói chính là "bạn gái", Trì Vân Phàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cô âm thầm cắn răng, lại nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, xoay người sang chỗ khác.



Hứa Viễn Hàng nghiêng đầu sang phải, đối diện với ánh sáng, dấu vết sưng tấy bên má trái mơ hồ lộ ra rõ ràng hơn, trực tiếp nhìn cô: "Bạn học."



Anh cố ý làm như vậy.



Trì Vân Phàm cười nhạt, dùng ngữ điệu lễ phép giọng nói ấm áp hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì không?"



Lời nói giữa hai người hoàn toàn ôn hòa, nhưng ánh mắt nhìn nhau lại không phải như vậy, va chạm, toé lửa khắp nơi, trao đổi lấy nội dung mà người khác nhìn không hiểu.



Phát giác được quanh thân cô dựng lên đề phòng vô hình, Hứa Viễn Hàng càng thêm thích thú, đã lâu không gặp một người thú vị như vậy, kỳ phùng địch thủ, thật kích thích, nụ cười từ từ nở trên môi. Thấy thế, Trì Vân Phàm làm tốt chuẩn bị tiếp chiêu, lại nghe anh nói: "Làm phiền giúp tôi gọi uỷ viên thể dục của lớp các cậu một chút."



Loại cảm giác này, hình dung như thế nào nhỉ? Thật giống như vung nắm đấm vào không khí, chả có gì vui.



Trì Vân Phàm đem cảm xúc giấu rất tốt: "Chờ một lát."



Cô đang muốn vào phòng học gọi người, uỷ viên thể dục lại tự mình ôm bóng rổ đi ra, nhìn thấy Hứa Viễn Hàng đứng ở bên ngoài, hơi có chút thụ sủng nhược kinh, cậu ta ngượng ngùng gãi đầu: "Viễn ca, sao anh lại đích thân tới? Hẳn là do em đi qua.."



Trì Vân Phàm không ở lại nghe tiếp, cô trở lại chỗ ngồi, từ trong cặp lấy ra một chồng bài kiểm tra đã làm hoàn thành đặt lên bàn, lại lật sách Tiếng Anh ra, hàng lông mi dài buông xuống, nhìn như nghiêm túc học thuộc từ đơn, nhưng thật ra là đang ngẩn người.



Lạc Thiêm Đăng vừa đi vừa cầm sách đọc từ bên ngoài trở về, cô vẫn duy trì tư thế ban đầu, sách cũng chưa lật qua một tờ, Lạc Thiêm Đăng rón rén ở bên cạnh cô ngồi xuống, hết sức chăm chú vùi đầu ghi nhớ thơ từ cổ có thể sẽ thi đại học vào trong não.



Lúc đọc đến lưng chừng "Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên", bàn ở góc xéo bên phải nháo lên động tĩnh không nhỏ, Lạc Thiêm Đăng nghiêng đầu, nhìn thấy lớp trưởng con mắt đỏ bừng, đem ngăn kéo bàn học từ trong ra ngoài ngoài lật mấy lần, đồ vật trong cặp toàn bộ đổ ra, sách vở bài thi rối loạn lung tung, sau đó cô nghe được có mấy nữ sinh bên cạnh vây quanh hỏi: "Có thể để ở ký túc xá, cậu quên rồi hay không?"



Lớp trưởng bụm mặt, gần như muốn khóc lên: "Không có, đã tìm, đều tìm qua."



Lại có người đề nghị: "Nhanh đi nói với chủ nhiệm lớp đi."



"Đúng đó, tớ vừa mới nhìn thấy thầy ở văn phòng."



Mấy người bọn họ hùng hùng hổ hổ lao ra, Lạc Thiêm Đăng không biết chuyện gì xảy ra, thu hồi lực chú ý, tiếp tục đọc thuộc lòng« Cẩm sắt » [1].



Mấy phút sau, tiết đọc buổi sáng bắt đầu, tiến vào lại không phải giáo viên Tiếng Anh, mà là vẻ mặt nặng nề của chủ nhiệm lớp, lớp trưởng cùng nhóm người đi theo sau, đều ủ rũ cúi đầu.



Chủ nhiệm lớp đi đến bục giảng, hai tay hạ thấp xuống, tất cả mọi người an tĩnh lại: "Các em, thầy vừa mới biết được một chuyện làm thầy rất nhức đầu và đau lòng.."



Ông đơn giản đem câu chuyện nói một lần.



Trong phòng học lập tức sôi trào --



"Quỹ lớp bị mất trộm?"



"Thật là đáng sợ, lớp chúng ta vậy mà có kẻ trộm."



"Nghĩ đến bản thân cùng kẻ trộm học tập chung một phòng, đã cảm thấy rùng mình."



Ai sẽ là kẻ trộm chứ? Trong lúc nhất thời người người cảm thấy bất an, đại bộ phận học sinh trong lớp cho dù trong nhà không phải đại phú đại quý, nhưng cũng là gia cảnh giàu có, tiền tiêu vặt không lo tiêu sài, ai sẽ làm chuyện xấu xa làm người ta khịt mũi coi thường như vậy?



Trừ phi, là những học sinh có gia cảnh không tốt lắm.



Đương nhiên, cái suy đoán này trong lòng mọi người biết rõ, chẳng qua ai cũng không nói ra.



Cứ cho là những ánh nhìn chói mắt kia không trực tiếp rơi trên người mình, Lạc Thiêm Đăng vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên, khoản quỹ lớp bị mất trộm này là trước đó được gom góp lại để làm tiệc liên hoan sau khi kết thúc thi đại học, mỗi người hai trăm đồng, cộng lại tổng cộng tám ngàn, có lẽ cũng không nhiều, nhưng đối cô mà nói không khác gì con số thiên văn.



Chủ nhiệm lớp trầm trọng thở dài: "Các em học sinh, làm chủ nhiệm lớp, phát sinh chuyện như vậy, thầy thật cảm thấy vô cùng khổ sở. Các em vào Tam Trung, ngoại trừ học thành tài ở bên ngoài, càng quan trọng hơn là cần phải thành người, hiểu được mình nên trở thành dạng người gì, đều có quan hệ đến cuộc đời của các em."



"Thầy không biết bạn học sinh này là ai, cũng không biết nam (nữ) sinh đó phải chăng nằm trong số các em hay không.."



Lưng như bị kim chích, Lạc Thiêm Đăng cả kinh run chân một cái, cặp nhỏ treo ở bên cạnh bàn học nhẹ nhàng rơi xuống, cô khom lưng nhặt lên, lơ đãng nhìn thấy thứ gì trong cặp mới chỉ kéo khóa một nửa, trong nháy mắt giống như ném đi bảy hồn tám phách, chỉ cảm thấy một cỗ ý lạnh từ lòng bàn chân nhảy vọt lên, chảy khắp người, đến mỗi một cái lỗ chân lông đều dày đặc sương lạnh.



Ở trong cặp cô, bỗng nhiều hơn một bì thư căng phồng, cho dù không mở ra, cô cũng đại khái có thể đoán được bên trong đựng cái gì.



Lạc Thiêm Đăng không biết bì thư này, từ khi nào xuất hiện ở trong cặp của cô, nhưng sự tồn tại của nó đã phán định hành vi phạm tội vô cùng xác thực của cô rồi.



Mọi thứ chung quanh như đều biến mất, chủ nhiệm lớp lại nói cái gì, một chữ cô đều nghe không được, cắn chặt môi dưới đến trắng bệch, tầm mắt bị nước mắt rưng rưng làm cho mơ hồ, trong nháy mắt, cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cha mẹ trong nhà làm lụng vất vả không biết ngày đêm trên đồng ruộng mới miễn cưỡng kiếm đủ học phí đưa cô đến Tam Trung, nghĩ đến một ngày trước khi cô đến Tam Trung báo danh, trên đường tiễn biệt, bí thư chi bộ thôn vỗ vai của cô: "Đăng nhi à, cháu là người duy nhất bước ra từ thôn chúng ta, phải cố gắng thật tốt, tranh thủ có thêm nhiều triển vọng cho tương lai, biết không?"



Biết chứ.



Nhưng mà, cô không có tương lai.



Bị buộc đến tuyệt cảnh không thể cãi lại, Lạc Thiêm Đăng thậm chí nghĩ đến cái chết, phòng học ở tầng bốn, cửa sổ ở ngay bên cạnh cô, chỉ cần mở ra nhảy xuống, liền có thể xong hết mọi chuyện.




Thế nhưng, thế nhưng mà, cha từng nói, không được làm người chịu uất ức, làm người không có trách nhiệm..



Làm sao bây giờ?



Cô nên làm gì đây?



Sẽ không có ai giúp cô.



Cho tới bây giờ cô đều lẻ loi một mình, một mình đối đầu thế giới này.



Chủ nhiệm lớp vẫn đang tiếp tục nói: "Mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, quan trọng phải hiểu được quay đầu là bờ, nếu như lời nói này của thầy có thể tác động đến mọi người, thầy hi vọng vị bạn học kia có thể bí mật tìm đến thầy, thầy nguyện ý lấy nhân cách cùng cuộc đời nhà giáo của mình đảm bảo, chỉ cần nam (nữ) sinh kia dũng cảm thừa nhận sai lầm.."



Trì Vân Phàm từ trong một tiếng nức nở rất nhỏ đã nhận ra sự khác thường của bạn cùng bàn, tầm mắt từ khuôn mặt hoàn toàn không có chút máu của đối phương đi xuống, rơi vào trong miệng cặp đang banh ra kia, đập vào mi mắt là một bì thư phồng lên màu vàng nhạt, cô gần như nháy mắt liền hiểu, lúc Lạc Thiêm Đăng muốn đưa tay đi vào, tay mắt lanh lẹ nắm lại cổ tay cô ấy, ngăn trở cô ấy: "Đừng nhúc nhích."



Lạc Thiêm Đăng tâm thần chấn động, cố nén nước mắt đang nhanh chóng rơi ra, cô há to miệng, không phát ra được âm thanh, yết hầu bị tiếng nức nở chắn kín mít.



Trì Vân Phàm buông tay cô ấy ra, thấp giọng hỏi: "Trước đó, lần cuối cùng cậu đụng vào cặp của mình, là lúc nào?"



(Continue)



* * *



Chú thích



[1] Bài thơ "Cẩm sắt" của Lý Thương Ẩn



Thể thơ: Thất ngôn bát cú




Cẩm sắt



Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,



Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.



Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp,



Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.



Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ,



Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.



Thử tình khả đãi thành truy ức,



Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.



Dịch nghĩa



Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây



Mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ



Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm



Lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chim Đỗ Quyên



Trăng chiếu sáng trên mặt biển xanh, châu rơi lệ



Ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền sinh ra khói



Tình này đã sớm trở thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng



Cho đến bây giờ chỉ còn lại nỗi đau thương.



Bản dịch theo thể thất ngôn bát cú của Huỳnh Minh Đức (thivien.net)



Cẩm sắt vì sao ngũ thập huyền



Mỗi dây mỗi trụ, nhớ hoa niên



Trang Chu tỉnh mộng, mơ hồ điệp



Vọng đế lòng xuân, gởi Đỗ quyên



Trăng sáng biển xanh, châu đổ lệ



Khói vương nắng ấm, ngọc Lam điền



Tình này sớm tạo niềm nhung nhớ



Là buổi đầu tiên, chút nỗi niềm