Tiên Thê Nam Đương

Chương 26: Cơm chó trên đường quốc lộ




Edit: Teade

Beta: LP

______

Trong bầu không khí “lúng túng”, đám người Quan Cẩm Phi và Chu Hiên đều trợn mắt há hốc mồm. Phượng Dương siết chặt tay, hít thật sâu.

“Phượng, Phượng Dương, cậu không sao chứ?” Quan Cẩm Phi cảm thấy dường như Phượng Dương đang phải chịu sự đả kích lớn nhất.

“Không sao.” Phượng Dương né tránh bàn tay sắp chạm vào tay mình của Quan Cẩm Phi. Bây giờ cơ thể cậu đang rất nóng, không phải nhiệt độ bình thường của người phàm, nếu có người chạm vào chắc chắn sẽ bị dọa sợ.

“Ặc, vậy…” Vương Uy ngốc nghếch nói: “Chỉ hôn một cái thôi mà, có chuyện gì đâu chứ! Chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi!”

“Đúng đó. Này cậu kia, bị đá ngu luôn rồi à?” Cô Quan hỏi Ban Dục.

Bấy giờ mọi người mới nhớ tới, vừa rồi Ban Dục bị ngựa đá cho một phát. Ngựa đấy, không phải chó đâu, dùng sức đá một cái là có thể khiến người bị thương nặng, thậm chí còn tiêu đời. Bởi vì vẻ mặt Phượng Dương quá đáng sợ, còn Ban Dục lại quá bình tĩnh nên bọn họ mới quên mất chuyện này.

Cô Quan ân cần hỏi: “Có bị đau chỗ nào không? Cần đến bệnh viện khám không?”

Ban Dục vỗ mông đứng dậy lắc đầu. Mặt y đầy vẻ hoang mang, ngơ ngác như đã quên cái người điên cuồng ban nãy là mình. Y nhìn xung quanh một lượt, lại nhìn Phượng Dương đang tức xù lông: “Dương Dương, em sao thế? Sao em lại nhìn tôi như vậy?”

Vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên kia khiến Phượng Dương tức điên…

Phượng Dương hung dữ trừng mắt nhìn Ban Dục: “Lưu Giang Hà đâu?”

Ban Dục hỏi: “Lưu Giang Hà? Ai thế?”

Phượng Dương không nhịn được nữa, rống to: “Là tài xế nhà anh!”

Ban Dục hoang mang đáp: “Xin lỗi em, tôi… tôi không nhớ rõ lắm”. Sau đó, y tới gần Phượng Dương, dè dặt hỏi: “Dương Dương, đây là đâu thế? Tại sao chúng ta lại ở đây?”

Y vừa dứt lời, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Quan Cẩm Phi giật giật khóe miệng: “Ban, Ban đại ca anh đừng dọa bọn tôi!”

Đệch, sao nghe y nói giống mất trí nhớ vậy, cái quái gì đây!

Chu Hiên cũng nói: “Ban đại ca, anh còn nhớ bọn tôi không?”

Ban Dục lắc đầu, cảnh giác nhìn đám người Chu Hiên với: “Mấy người là ai?”

Đám người Chu Hiên: “…” Ôi mẹ ơi!

Lưu Giang Hà vừa đỗ xe liền tìm WC, giải quyết xong mới vội vã chạy đến. Trong lúc đang giải quyết trong WC, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng la hét kinh hoàng của đại thiếu gia nhà mình. Nhưng vì đang trong tình trạng khẩn cấp, ngừng cũng không được mà kéo quần lên cũng không xong nên hắn cực kỳ sốt ruột!

Dáng người Lưu Giang Hà không béo nhưng chạy nhanh vẫn khiến hắn thở hồng hộc. Vừa tới nơi, hắn đã gấp gáp túm lấy cánh tay Ban Dục: “Đại, đại thiếu gia, cậu không sao chứ?”

Vẫn là gương mặt kia, vẫn còn đứng thẳng được! Tốt lắm! Xem ra ít nhất không bị thương nặng! Lúc hắn ở WC nghe tin đại thiếu gia nhà mình đuổi theo ngựa, hắn sợ đến mức trái tim sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng!

Ban Dục gỡ tay Lưu Giang Hà ra khỏi tay mình, vẻ mặt ghét bỏ: “Sao anh nhận người quen bừa bãi thế?”

Lưu Giang Hà: “Nhận người quen bừa bãi?”

Lưu Giang Hà chỉ vào bản thân: “Cậu đang nói tôi hả? Đâu có! Đại thiếu gia đừng làm tôi sợ mà!”

Cô Quan nói: “Thế này không được rồi, phải đến bệnh viện khám thôi.”

Rõ ràng người này rất không bình thường, không có thì giờ nói bậy bạ ở đây nữa đâu! Tuy rằng cô Quan cảm thấy y tự thả ngựa ra, không hề liên quan tới mình nhưng dù sao người ta cũng gặp chuyện ở chỗ của mình, cô Quan không thể trơ mắt đứng nhìn.

Lưu Giang Hà bị dọa sợ phát khóc. Đại thiếu gia nhà hắn vốn đã không bình thường, nếu còn mất trí nhớ thêm một lần nữa, trời ơi là trời! Không dám nghĩ lão gia có đập cho hắn một gậy tiễn thẳng vào nhà xác hay không nữa!

Từ lúc Ban Dục hỏi Lưu Giang Hà là ai, Phượng Dương vẫn luôn quan sát từng hành động của y. Cậu muốn biết Ban Dục có đang giả vờ hay không, nhưng cuối cùng vẫn không thể xác định được thật giả. Vốn dĩ Ban Dục đã không bình thường nên làm ra chuyện động trời gì cũng rất bình thường!

Lưu Giang Hà nói: “Tiêu rồi tiêu rồi, mình tiêu chắc rồi”. Hắn u oán nhìn Phượng Dương rồi nói với Ban Dục: “Đại thiếu gia, chúng ta về, về nhà được không?”

Ban Dục lạnh lùng đáp: “Tôi không quen anh, tôi sẽ không về với anh, tôi phải đi với Dương Dương!” Y nắm tay Phượng Dương như một đứa trẻ: “Dương Dương ở đâu tôi sẽ ở đó.”

“Hay là bây giờ chúng ta cũng về đi!” Quan Cẩm Phi nói: “Hình như Ban đại ca không ổn lắm, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lại xem sao. Anh là anh Lưu phải không?”, Quan Cẩm Phi nói với Lưu Giang Hà: “Có cần liên hệ với người nhà Ban đại ca không?”

“Không cần.” Phượng Dương đột nhiên lên tiếng: “Tôi dẫn anh ấy về là được. Trong nhà anh ấy có nhiều người, mọi người đi cũng không giúp được gì, cứ đi chơi tiếp đi, hiếm khi được nghỉ ngơi mà”. Mẹ nó tên Ban Dục này, nếu để tôi biết anh đang giả vờ, tôi sẽ băm anh thành thịt vụn!

“Dương Dương, tôi không muốn về.” Ban Dục khẽ hít hà: “Tôi ngửi thấy mùi thịt ngỗng.”

“Ngỗng cái đầu anh! Đầu óc có bệnh còn muốn ăn ngỗng à? Mau về với tôi!” Phượng Dương trừng mắt liếc Ban Dục: “Tài xế Lưu, phiền anh lái xe đến đây.”

Lưu Giang Hà gật đầu như trống bỏi, vội vàng chạy ra bãi đỗ xe. Bấy giờ, Quan Cẩm Phi mới đưa dâu tây đã hái xong cho Phượng Dương: “Cậu cầm cái này đi đi, chờ khi nào bọn tôi về sẽ lấy thịt ngỗng cho cậu sau. Có gì nhớ liên lạc với bọn tôi.”

Phượng Dương: “Được, cảm ơn cậu.”

Quan Cẩm Phi và những người khác đều vẫy tay, cảm thấy lo lắng lạ thường.

Phượng Dương đưa Ban Dục lên xe rồi kéo Tiểu Bạch đang đứng ngắm cảnh về chuồng. Sau khi xác định đã đóng chặt cửa chuồng, Tiểu Bạch sẽ không chạy được nữa, cậu mới leo lên xe.

Lúc này trái tim của Lưu Giang Hà vẫn còn run rẩy. Hắn không sợ gì khác, chỉ sợ nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn sẽ có lỗi với lão gia và ông bà chủ có ơn nặng như núi với hắn!

“Anh tập trung lái xe đi, đừng nghĩ lung tung!” Phượng Dương vừa cúi đầu gửi tin nhắn vừa nói với Lưu Giang Hà.

“Đại thiếu phu nhân, tôi, haiz, hôm nay tôi không ra ngoài thì tốt biết mấy.” Lưu Giang Hà thấy hơi hối hận. Hắn muốn mình phải mạnh mẽ hơn nữa, chứ không phải đại thiếu gia vừa trừng mắt là sợ nhũn ra.

“Số phận đã định anh phải ra ngoài thì kiểu gì anh cũng phải ra ngoài thôi.” Phượng Dương bỏ điện thoại xuống, quay đầu nhìn Ban Dục.

Dường như Ban Dục tò mò với mọi thứ, lúc thì sờ cái này, lát sau lại sờ chỗ khác. Bộ dạng quê mùa chưa từng đi xe bao giờ này của y khiến Phượng Dương khá là đau đầu.

Không biết Phượng Dương nghĩ đến cái gì, đột nhiên kéo áo bảo hộ của Ban Dục lên. Cậu trông thấy trên bụng Ban Dục có hai dấu chân rất rõ, dưới da đã bắt đầu xanh tím.

Lưu Giang Hà nhìn qua kính ngắm chiếu hậu cũng thấy được, trong đầu vang lên một tiếng “oành” như sấm dậy, tốc độ xe tăng thẳng lên 140 km/h! Chỉ cần nơi nào không có camera, hắn sẽ đạp chân ga thật mạnh!

Ban Dục cười nói: “Dương Dương, tôi biết em vẫn là người quan tâm đến tôi nhất.”

Phượng Dương giật mạnh vạt áo Ban Dục xuống: “Quan tâm cái rắm!”, nhìn thấy cơ bụng nên hơi sững sờ chút thôi, đúng là đồ không biết xấu hổ: “Tôi hỏi anh, anh không nhớ tài xế nhà mình là ai, vậy anh còn nhớ người nhà mình không? Còn nhớ ba mẹ mình là ai không?”

Ban Dục nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu: “Không nhớ, tôi chỉ nhớ mỗi Dương Dương. Trên người Dương Dương có ánh sáng, còn có mùi hương của tôi.”

Phượng Dương sắp phát điên. Ban Dục thấy cậu quay đầu ra cửa sổ, bèn lấy cốc trong túi giữ nhiệt ra. Y quan sát một lát, mở nắp ra rồi hỏi: “Đây là cái gì? Thơm thế nhỉ.”

Lưu Giang Hà đáp: “Đại thiếu gia, đó là sữa nóng cậu mang cho đại thiếu phu nhân mà? Chính vì cái này và mang ô nên chúng ta mới tới trang trại kia đó. Chẳng phải cậu nói đại thiếu phu nhân sợ lạnh, không thích đồ lạnh đấy sao?”

Ban Dục nghe xong, không thèm suy nghĩ lập tức đưa sữa nóng cho Phượng Dương: “Vậy Dương Dương mau uống đi.”

Phượng Dương trông thấy ánh mắt dịu dàng ân cần kia, không biết nên làm gì cho phải. Cậu giật sữa lại, thầm nghĩ nếu được đánh đấm một trận thì tốt rồi, ít nhất cậu cũng không bị tức đến mức hộc máu!

Nhưng mà chẳng mấy chốc, Phượng Dương liền phát hiện đây vẫn chưa phải là giới hạn cuối cùng. Ban Dục mỉm cười ngây thơ vô tội: “Dương Dương, chúng ta đi đâu đây?”

Phượng Dương tức giận đáp: “Tất nhiên là về nhà anh.”

Ban Dục gật đầu: “Là nhà chúng ta chứ, chúng ta đã kết hôn rồi phải không?”

Phượng Dương giận: “Ai kết hôn với anh?”

Ban Dục ngơ ngác nói: “Chưa kết hôn à? Nhưng mà trên người em có mùi của tôi rồi. Chẳng lẽ tôi hư hỏng như vậy, chưa kết hôn đã làm bẩn em rồi sao?”

“Anh!” Phượng Dương ngồi bật dậy đánh Ban Dục mấy cái: “Anh đừng có nói lung tung được không? Tôi không biết xấu hổ chắc?”

Con mẹ nó cậu lớn đến từng này rồi, mẫu hậu của cậu còn chưa hôn cậu bao giờ, nói phải để dành nụ hôn đầu của Dương Dương cho người mình thích nhất. Mặc dù bây giờ thân thể cậu đang dùng không phải của mình, nhưng linh hồn vẫn là của cậu mà! Hơn nữa bé Phượng Dương cũng chưa từng hôn môi với ai cả!

Phượng Dương càng nghĩ càng tức, lại đánh Ban Dục thêm hai cái.

Ban đầu Ban Dục còn biết trốn, sau đó thấy Phượng Dương tức giận thật, bèn ném gối đi, đè cơ thể Phượng Dương lại, dứt khoát hôn lên môi cậu!

Phượng Dương trợn trừng mắt: “Ưm!”

Lưu Giang Hà ngồi lái xe đằng trước thấy vậy vội rụt cổ, sợ đến mức không dám lên tiếng.

Ban Dục đè Phượng Dương ra hôn khoảng một phút, đến khi cảm thấy thân thể Phượng Dương dần trở nên nóng rực mới dừng lại. Y thấy Phượng Dương bị mình hôn đến nỗi đỏ bừng cả mặt (tức đến mức mặt đỏ phừng phừng), mắt đỏ rực như máu: “Đã là người của tôi rồi, còn xấu hổ gì nữa?”

Phượng Dương lập tức giơ tay giữ chặt đầu Ban Dục lại, lấy trán mình húc trán Ban Dục vang lên một tiếng “cốp”!

Ban Dục kêu “Á!” lên, bộ dạng như đau lắm. Nào ngờ y không sờ lên trán của mình trước mà lại sờ đầu Phượng Dương vội vàng hỏi: “Bảo bối, em có đau không?”

“Tách” một tiếng, Phượng Dương hất móng vuốt của Ban Dục ra khỏi trán mình, đầu ngón tay hiện lên một ngọn lửa nhỏ. Ban Dục trông thấy liền nắm lấy tay cậu, ngọn lửa có thể đốt trụi mọi vật trong thiên hạ của cậu bỗng tắt “phụt”! Phượng Dương giận dữ rống to: “Lưu Giang Hà, dừng xe!”

Lưu Giang Hà bỗng nhiên bị gọi tên, giật mình run rẩy: “Đại thiếu phu nhân, dừng xe ở đây không an toàn, dừng xe làm gì thế?”

Phượng Dương: “Tôi phải xuống xe! Anh đưa anh ta về nhà đi!”

Lưu Giang Hà cầu cứu nhìn Ban Dục, vẻ mặt Ban Dục lập tức biến thành ác quỷ: “Anh nhìn tôi làm gì? Bảo bối nhà tôi kêu anh dừng xe thì anh dừng đi!”

Lưu Giang Hà uất ức lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn tìm một chỗ tương đối an toàn, chậm rãi đỗ xe lại. Phượng Dương chẳng thèm nghĩ ngợi, đợi xe dừng liền mở cửa xuống xe. Cậu cảm thấy thà đi bộ về còn tốt hơn ngồi chung xe với Ban Dục!

Ngờ đâu khi cậu định đóng cửa xe lại, Ban Dục cũng xuống xe. Y thấy Phượng Dương trừng mình, bất lực cười nói: “Tôi đã nói rồi, em đi đâu thì tôi đi theo đó.”

Phượng Dương nhặt cục đá ném vào người Ban Dục, Ban Dục cũng chẳng thèm tránh né, cứ mặc kệ hòn đá va vào người mình. Nhưng điều này không những không khiến Phượng Dương hết giận, ngược lại còn nổi cơn tanh bành.

Dùng linh khí sẽ bị Ban Dục hấp thu, dùng lửa cũng không đốt được, sức lực không mạnh bằng người ta. Cậu gây sự với người ta, người ta lại không coi ra gì. Lẽ nào muốn cậu chịu thua ư? Đừng có mơ!

Ban Dục đút tay vào túi quần, lững thững đi theo sau: “Bảo bối, khi nào đau chân thì bảo tôi, tôi cõng em.”

Phượng Dương đứng khưng lại, quay người chỉ vào Ban Dục cảnh cáo: “Anh cách xa tôi chút đi! Nếu không tôi sẽ tức giận!”

Bước chân của Ban Dục lập tức chậm lại, kéo dài khoảng cách từ một mét thành hai mét: “Như vậy được chưa hả bảo bối?”

Phượng Dương nói: “Không được! Xa thêm chút nữa!”

Ban Dục lại lùi xa thành ba mét: “Thế này là được rồi phải không? Không được thì tôi cũng không thay đổi được nữa đâu. Nếu cách em quá xa, gặp phải nguy hiểm tôi sẽ không thể bảo vệ em kịp thời.”

Phượng Dương lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai cần anh bảo vệ!”

Ban Dục: “Ừ, Dương Dương đỉnh nhất, Dương Dương giỏi nhất.”

Phượng Dương ngẩng đầu ưỡn ngực, nghĩ thầm: đó là chuyện đương nhiên! Tôi lợi hại nhất mà!

Tôi lợi hại nhất cái rắm á tên ngốc này! Chỉ số thông minh của tôi bị anh kéo xuống thấp rồi đấy, anh có biết không hả?

Phượng Dương đột nhiên tăng tốc đi nhanh về trước, Ban Dục thấy thế cũng tăng tốc đuổi theo. Khoảng cách giữa hai người vẫn là ba mét, không lệch đi một phân nào.

Dưới ánh mặt trời chói chang, Lưu Giang Hà đang giảm tốc độ xe chạy theo sau. Hắn nghĩ mùi vị của cơm chó trên đường quốc lộ này ngon thật. Thế nhưng hắn lại không chú ý tới nụ cười của đại thiếu gia nhà mình gian tà đến mức nào.

_______

Tác giả có lời muốn nói:

Ban Dục: Chậc, bé yêu, em tưởng lịch sử đen tối của bổn tiên quân nhiều như thế chỉ để làm cảnh thôi à?