Tiên Thê Nam Đương

Chương 34: Thẹn quá hóa giận




Edit: Teade

Beta: LP

______

Thật ra Phượng Dương cảm thấy Ban Dục đẹp trai đấy, nhưng cậu thích cãi bướng, ngại nói ra mấy lời như vậy. Nhưng lời bình luận “lẳng lơ” này của cậu khiến Quý Ngữ Thần phải hoảng sợ! 

Câu nói này nghe rất sõi đời! Giọng điệu hoàn toàn không giống một nhóc học sinh cấp ba!

Ban Dục nghe xong cũng cảm thấy hơi…

Y thấy lời nói của Phượng Dương còn lẳng lơ hơn cả cách ăn mặc của y, nhất là nói với vẻ mặt lạnh lùng cao quý của cậu. Bây giờ y rất muốn tử hình Phượng Dương ngay tại chỗ, nhưng trên sân thể dục có quá nhiều người, y không thể làm như thế, đúng là quá khó chịu.

“Cậu ơi, chúng ta đi đâu thế?” Quý Ngữ Thần không nhịn được lên tiếng hỏi. Theo lý mà nói cậu của anh ta có thể đến đây tức là đã hết bệnh rồi, nếu không thì đã chẳng ra nổi khỏi cửa. Nhưng sao anh ta cứ cảm thấy cậu mình là lạ? Còn nữa, anh ta mới là cháu ngoại của cậu cơ mà? Tại sao cậu và cái người tên Dương Dương kia lại thân thiết như vậy, bỏ mặc anh ta ở xa thế này?

“Tôi phải dẫn Dương Dương đi tắm, còn nữa, trưa nay em ấy còn chưa ăn cơm, tôi phải lấy chút gì đó cho em ấy ăn.” Ban Dục quay đầu hỏi Phượng Dương: “Chúng ta về chỗ em được không? Gần hơn đấy.”

“Về chỗ tôi làm gì?” Phượng Dương bất đắc dĩ nói: “Tôi có cần tắm đâu? Người cần tắm là anh ta cơ mà?”

“Đúng vậy? Rõ ràng con mới là người nên tắm sạch mới đúng!” Quý Ngữ Thần cạn lời: “Cậu, rốt cuộc cậu ta là ai thế?” Sao phải cưng chiều như vậy?

Mặc dù Quý Ngữ Thần chỉ là con trai của một người chị họ nhà Ban Dục, nhưng tuổi của người chị họ này xấp xỉ mẹ Vương Đan Nhã của Ban Dục, còn thân như chị em ruột. Vậy nên từ nhỏ, quan hệ giữa Quý Ngữ Thần và Ban Dục rất tốt, không khác gì cậu cháu ruột. Nhưng sau đó Ban Dục gặp sự cố không may, sức khỏe không tốt nên hai người mới bớt chơi với nhau. Trước kia Quý Ngữ Thần còn thường đi nước ngoài, tới chỗ Ban Dục ăn chực.

“Cậu là người trong nhà, tôi sẽ không giấu cậu.” Ban Dục cười nói: “Em ấy là mợ tương lai của cậu.”

“Cậu nói cái gì cơ?” Quý Ngữ Thần ngoáy lỗ tai, tưởng mình nghe nhầm, thế hóa ra cậu của anh ta vẫn còn bị bệnh à?

“Là mợ của cậu, Dương Dương là vợ chưa cưới của tôi.” Ban Dục cưng chiều nhìn Phượng Dương: “Trưa nay em muốn ăn gì?”

“Không phải anh đã nói hôm nay không có đồ tôi muốn ăn sao?” Phượng Dương nghĩ lại sáng nay mình không ăn được ve, vẫn còn hơi mong nhớ. Nhưng cậu hùa theo lời nói của Ban Dục chỉ đơn giản là vì muốn nhìn vẻ mặt hoang mang ngơ ngác của Quý Ngữ Thần.

“Buổi sáng không có, đâu nói là buổi trưa không có. Em muốn ăn thì lát nữa anh sẽ làm cho em ăn, nhưng mà sau khi em về, nhất định phải tắm thật sạch.” Ban Dục liếc mắt trừng Quý Ngữ Thần với vẻ ghét bỏ: “Trên người Ngữ Thần bẩn như thế, ban nãy cậu ta còn túm em. Đúng rồi, vừa nãy cậu ta có làm em bị thương không? Để tôi xem nào.”

“Không sao, anh nghĩ anh ta có bản lĩnh đó à?” Phượng Dương thầm nói, cậu không túm đau người ta là may rồi đấy.

“Không sao thì tốt, tôi còn…”

Ban Dục chưa kịp nói hết câu đã thấy Quý Ngữ Thần chạy sang một bên gọi điện thoại. Quý Ngữ Thần gọi điện thoại cho Vương Đan Nhã: “Bà dì ơi, con là Ngữ Thần. Không phải cậu con lén chạy ra ngoài đấy chứ? Con gặp cậu ở trường của con, cậu còn kéo một học sinh nam nói là vợ chưa cưới của mình!”

Đây là một việc động trời khiến người ta kinh sợ tột độ!

Ai ngờ Vương Đan Nhã lại cực kỳ bình tĩnh: “Vợ chưa cưới mà cậu con nói tên là “Phượng Dương” đúng không?”

Quý Ngữ Thần ngây ra: “Con đâu biết đâu, cậu gọi cậu ta là “Dương Dương”.”

Vương Đan Nhã nói: “Vậy không sao đâu, con làm gì thì cứ làm đi.”

Quý Ngữ Thần ngạc nhiên: “Thật sự không sao đấy chứ? Con thấy đám người lão Lưu cũng không đi theo, nếu lỡ như…”

Vương Đan Nhã nói: “Không sao đâu, mợ của con sẽ trông nom nó.”

Quý Ngữ Thần: “…” Ai tới đập anh ta tỉnh đê!

Quý Ngữ Thần không biết hôm nay nhân lúc về nhà, Ban Dục gặp được hai vợ chồng Vương Đan Nhã đã tiến hành thôi miên bọn họ. Bây giờ cả nhà họ Ban đều thừa nhận Phượng Dương là đại thiếu phu nhân tương lai của bọn họ, bao gồm cả người hầu trong nhà.

Phượng Dương cũng không biết chuyện Ban Dục thôi miên người nhà, nhưng cậu cũng chẳng quan tâm lắm. Bởi vì y muốn gì, y đã làm cái gì, không cần ai đánh giá và can thiệp vào.

Quan trọng là trưa nay cậu sẽ được ăn ve.

Ban Dục dẫn Phượng Dương ra bãi đỗ xe. Thấy Quý Ngữ Thần định lên xe, y bèn ngăn cản: “Cả người cậu bẩn quá, lỡ lên xe khiến mợ cậu ngạt thở thì làm thế nào? Cậu vẫn nên chạy bộ về đi.”

Quý Ngữ Thần: “…” Ban Dục, cậu được lắm! 

Quý Ngữ Thần “hừ” một tiếng: “Con không đi! Con tự tìm chỗ tắm!”

Tôi cũng không muốn nhìn thấy đôi cẩu nam nam các người!

Ban Dục nói: “Vậy cũng được, trùng hợp tôi đang cảm thấy bóng đèn nhà cậu sáng quá, cậu không nói tôi cũng phải lấy cớ đuổi cậu đi.”

Quý Ngữ Thần: “…” Cậu à, cậu có ổn không đấy? Con không cần thể diện sao?

Phượng Dương ngồi lên trước, không nhịn được bật cười thành tiếng: “Đúng rồi, không cần gọi điện thoại cho tài xế Lưu à? Không có cậu ấy ở đây thì ai lái xe?”

Cậu leo lên xe rồi mới phát hiện Ban Dục đã mở cửa ở ghế phó lái cho cậu.

Ban Dục cười nói: “Tôi lái.”

Phượng Dương ngẫm lại, Ban Dục cũng bình thường hơn nhiều rồi, không nói gì nữa. Nếu thật sự xảy ra chuyện thì cậu vẫn có thể ngăn cản kịp thời.

Ban Dục lái xe rất tốt, nhưng tốc độ không chậm tí nào. Phượng Dương ngồi trên ghế phó lái, hơi nghiêng người chống khuỷu tay lên khung kính cửa xe, chống tay dưới má ngắm nhìn Ban Dục. Cậu phát hiện hôm nay Ban Dục ăn mặc như thế này thật sự rất đẹp trai, đẹp hơn tên cháu trai khoai tây sợi ất ơ kia nhiều.

Thật ra Ban Dục của trước kia cũng khá là đẹp trai, nhưng cái đống lấp la lấp lánh y đeo trên người khiến y chẳng khác gì tên não tàn, khác hẳn phong cách ưu tú chín chắn hiện giờ.

Phượng Dương vô thức liếm môi, cảm thấy miệng lưỡi hơi khô.

“Em còn nhìn nữa tôi sẽ cứng đấy.” Một tay Ban Dục cầm tay lái, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Phượng Dương.

“Vẻ ngoài ban đầu của anh trông như thế nào? Có chênh lệch nhiều so với bây giờ không?” Phượng Dương bỗng hỏi.

“Dĩ nhiên là không, đẹp trai hơn bây giờ nhiều, chờ một ngày nào đó tôi sẽ cho em nhìn.” Ban Dục nói: “Đảm bảo sẽ khiến em hài lòng.”

“Anh nói rồi đấy nhé, không hài lòng thì tôi sẽ trả hàng.” Phượng Dương nhẹ nhàng hất tay Ban Dục ra. Cậu vốn định hất tay y ra nhưng trong lúc vô ý lại biến thành chọc ghẹo.

Ban Dục đạp ga tăng tốc, chẳng mấy chốc liền đến nơi.

Hai người đi lên lầu, Phượng Dương còn chưa vào cửa đã ngửi thấy hương vị chưa từng có trong căn nhà này. 

Ban Dục cười nói: “Ngửi thấy rồi à? Em vào xem đi.”

Phượng Dương mở khóa đi vào, một cây sấu nguyệt ngô đồng cao gần bằng trần nhà ở trong phòng khách. Thân cây ngô đồng này có hình dạng như trăng khuyết nên mới được đặt tên như thế, hơn nữa còn có mùi thơm dịu nhẹ khi còn là cây non. Thân và cành lá của nó có màu xanh ngọc, bóng loáng trông rất thích mắt. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là bạn phải nhìn thấy được hình dáng thật sự của nó, nếu không dưới thủ thuật che mắt của Ban Dục sẽ chỉ có thể trông thấy một cây ngô đồng bình thường mà thôi.

Ở gần núi Phượng Đài chỉ có duy nhất một cây này, mẫu hậu của cậu khi còn sống đã trồng cho cậu, ai ngờ sau này lại bị Phượng Vũ Viêm cướp đi tặng cho vợ kế gà rừng của mình. Khi đó cậu còn quá nhỏ, không đánh lại được nên đã ném một mồi lửa đốt cháy gốc cây trong cơn tức giận.

Đó là chuyện từ bao lâu về trước?

Phượng Dương hơi hoảng hốt.

Bấy giờ, Ban Dục ôm chặt cậu từ phía sau bằng một tay: “Sao vậy? Em không thích à?”

Phượng Dương lắc đầu: “Lấy ở đâu ra vậy? Trên trần gian không có cây này.”

Ban Dục gác cằm lên vai Phượng Dương: “Núi Bàn Long. Tiếc là ở đây nhỏ quá, nếu không tôi sẽ trồng cho em hẳn một vườn.”, Ban Dục nói xong, hít hà cần cổ Phượng Dương: “Dương Dương, không lúc nào là em không hấp dẫn tôi.”

Phượng Dương quay đầu lại hỏi: “Thế à?”

Ban Dục cười mỉm không đáp, ánh mắt khiêu khích như đang nói: em đoán xem?

Phượng Dương quay người lại, chủ động hôn lên môi y.

Chuyện này nếu có lần thứ nhất, những lần sau sẽ không khó khăn nữa. Sau lần thứ ba, thứ tư cũng chẳng cần phải chuẩn bị tâm lý. Phượng Dương ôm eo Ban Dục, chủ động vươn lưỡi mình vào miệng Ban Dục. Ban Dục lập tức đoạt lấy quyền chủ động, đáp lại Phượng Dương một cách thô bạo, đồng thời cũng không quên tiếp tục chữa trị linh căn cho Phượng Dương.

Linh căn lại bắt đầu nóng lên, dễ chịu vô cùng. Ban Dục không kìm lòng được, bắt đầu hôn xuống dưới, Phượng Dương cũng không đẩy y ra, ngẩng đầu hết sức phối hợp với Ban Dục.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại rất không nể mặt mà rung chuông.

Ban đầu hai người không muốn bắt máy, nhưng tiếng chuông kia cứ liên tục vang lên rất phiền phức, Phượng Dương bèn đẩy Ban Dục ra.

“Alo?” Hơi thở vẫn còn hổn hển.

“Ặc, Phượng Dương, sao gọi mãi mà cậu mới chịu bắt máy?” Là Chu Hiên gọi đến: “Cậu không sao chứ? Bao giờ cậu về ăn cơm?”

“Ngại quá, tôi quên nói với các cậu, trưa nay tôi không về ăn nữa, các cậu cứ ăn đi.” Phượng Dương ngừng một lát: “Ừm, không có chuyện gì đâu.”

“Vậy được rồi, cậu không sao là tốt rồi, có chuyện gì đừng gạt bọn tôi nhá.” Chu Hiên còn nhớ cái ngày mình gặp chuyện buồn, Phượng Dương đã ngồi bên cạnh mình. Mặc dù chỉ là an ủi trong im lặng nhưng cậu ta vẫn nhớ kỹ tình cảm này.

“Được, tôi biết rồi.”

Phượng Dương cúp máy, quay đầu lại không thấy Ban Dục đâu. Tiếng xả nước vang lên trong phòng bếp, cậu tới xem thử thấy Ban Dục đang rửa ve. Không biết đám ve này ăn gì mà vừa mập vừa to, có khi người khác nhìn thấy phải nổi da gà, nhưng Phượng Dương không hề cảm thấy chúng nó xấu xí. Cậu bước đến khều khều một con trong đó: “Anh lấy ở đâu đấy?”

Ban Dục nói: “Cũng là ở núi Bàn Long.”

Phượng Dương ngạc nhiên nhìn Ban Dục: “Anh có thể quay về rồi à?”

Ban Dục nói: “Vẫn chưa.”

Bản thân Phượng Dương cũng không phát hiện khi cậu nghe thấy câu này lại thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng anh có thể lấy được mấy thứ này từ núi Bàn Long cơ mà, không phải cũng có thể mở ra cửa thông đến núi Bàn Long à?”

Nếu không thì làm sao y có thể lấy được cây ngô đồng và ve sầu, những thứ vừa nhìn là biết vừa mới được mang về này? Nếu nói là đá, pháp khí và vân vân thì còn có thể nói là chứa sẵn trong túi Càn Khôn gì đó.

Ban Dục cười nói: “Tôi mở được cánh cửa thông qua đó mà, nhưng vợ chưa cưới nhỏ bé của tôi còn đang ở trần gian, làm sao tôi có thể để em lại mà đi được chứ?”, Ban Dục dựa sát vào người Phượng Dương, giơ tay kéo người ta vào lòng: “Em thấy đúng không, hửm?”

Phượng Dương: “…”

Phượng Dương bị hơi thở nóng rực của y phả vào bên tai, khiến vành tai cậu nóng rực lên. Cậu giơ cùi chỏ huých nhẹ vài cái vào bụng Ban Dục: “Anh lo mà chiên ve đi! Tự dưng cợt nhả làm gì?”

Ban Dục cười nhún vai: “Em nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa làm xong tôi sẽ gọi em.”

Phượng Dương “ừ” một tiếng: “Trưa nay anh ăn gì?”

Ban Dục hỏi: “Thịt phượng hoàng được không?”

Phượng Dương nhìn trái nhìn phải, tiện tay nhặt quả bóng đàn hồi cậu thường chơi ném vào lưng Ban Dục. Ban Dục không trốn, quả bóng đàn hồi bay vút lên đập vào lưng y rồi rơi xuống đất, nó lại bắt đầu hát…

“Tựa như cây tảo biển, tảo biển, tảo biển, dập dìu theo sóng nước…”

Giọng hát yếu ớt hơn cả một cụ bà bảy mươi, tám mươi tuổi.

Phượng Dương nhặt bóng lên: “Ban Dục, long châu của anh hết điện rồi.”

Ban Dục kiên trì giả ngu: “Long châu gì? Tôi cho em long châu bao giờ?”

Phượng Dương cười nói: “Có, anh cho tôi một cái hàng nhái, nói là nó sẽ thay anh bảo vệ tôi. Nếu tôi gặp nguy hiểm, có thể gọi tên anh với nó.”

Ban Dục: “…” Tôi không có! Tôi không biết! Tôi không nhớ gì hết!

Ban Dục dùng thuật hút khô hơi nước nhanh chóng sấy khô mấy con ve đã rửa sạch, lăn qua bột rồi ném vào chảo chiên!

Xèo xèo…

Phượng Dương phát hiện bột chiên màu trắng nhưng ve chiên ra lại có màu vàng óng. Đúng là kim long rồi Tiên quân Mặc Đình gì đó là giả dối. Cậu cầm con ve đầu tiên được chiên chín lên cắn một miếng, giòn giòn, thơm nức mũi!

Ban Dục hỏi: “Ngon không bảo bối?”

Phượng Dương nói: “Ngon.”, cậu vừa ăn vừa cười tủm tỉm hỏi y: “Này Ban Dục, anh đã nhớ lại chuyện trước kia rồi phải không? Sau lần anh hôn tôi ở trang trại chắc là đã nhớ ra cái gì đó chứ không phải là quên đi. Chỉ là anh ngại không dám nói ra.”

Ban Dục thẹn quá hóa giận, ném thau xuống kêu “cạch” một cái rồi hôn lên cái miệng lải nhải của cậu! Nhóc con này, tưởng tôi không trị được em à?