Edit: Cinis
Beta: LP
____
Phượng Dương hạ phàm đã lâu, cậu ở dưới trần gian bao nhiêu ngày thì trong ngục Huyền Băng cũng đã trải qua bấy nhiêu ngày. Nhưng đối với người trên núi Phượng Đài mà nói, thời gian trôi qua còn chưa đến nửa ngày. Nửa ngày không ai nhìn thấy cả gia đình Phượng Vương thì cũng không có gì bất thường cả, nhưng tìm khắp toàn bộ núi Phượng Đài cũng không thấy thì không thể bình thường được nữa.
“Buổi chiều ngày hôm qua Vương còn nói hôm nay muốn bàn chuyện xử phạt Đại Thái Tử, sao đang yên đang lành lại đột nhiên không thấy tăm hơi đâu nữa?”, tộc trưởng tộc Thái Lê, người đứng đầu bốn vị tộc trưởng nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ là đến chỗ Đại Thái tử rồi?”
“Phúc Đồng, lần cuối cùng ngươi nhìn thấy Vương là khi nào?”, một tộc trưởng khác hỏi người hầu lâu năm bên cạnh Phượng Vũ Viêm.
“Là khoảng, khoảng một tiếng rưỡi trước ạ”, Phúc Đồng nói: “Lúc đó Vương và Tân Hậu ở cùng nhau, hình như có nhắc đến chuyện đi gặp Đại Thái Tử.”
“Có vẻ đúng là họ vào ngục Huyền Băng rồi”, tộc trưởng tộc Thái Lê cau mày: “Phúc Đồng, ngươi có biết Vương đặt ngục Huyền Băng ở nơi nào không?”
“Biết ạ, ở trên đài Thất Liên.”
Đài Thất Liên là một cái giá đựng báu vật làm từ gỗ Ô Mộc trong thư phòng của Phượng Vũ Viêm, nó có hình bậc thang, từng tầng từng tầng xếp chồng lên nhau, từ dưới lên trên có tổng cộng bảy đóa hoa sen. Bình thường ngục Huyền Băng sẽ được đặt ở trên tầng đài sen cao nhất, Phượng Vũ Viêm gần như chưa bao giờ thay đổi vị trí của nó. Thế nhưng lúc Tứ đại Tộc trưởng đến lại không thấy ngục Huyền Băng đâu, trên đài sen trống trơn, chỉ để lại một dấu vết có hình dạng như ngọn núi.
“Phúc Đồng, ngươi có chắc là lúc trước ngục Huyền Băng để ở trên đài Thất Liên không?”, tộc trưởng tộc Thái Lê hỏi.
“Thưa đại tộc trưởng, chắc ạ, sáng nay con vẫn còn nhìn thấy mà”, Phúc Đồng nói: “Lúc đó Nhị Thái Tử cũng tới. Sau đó ngài ấy sai con đi ra sau núi thu thập sương sớm trên cây tuyết tùng giúp, nói là muốn dùng để pha trà, con vẫn ở đó mãi đến tận khi các ngài tới tìm con.”
“Chẳng lẽ là Đại Thái Tử làm?”, tam tộc trưởng to béo nhất nghi hoặc hỏi.
“Nhưng Đại Thái Tử đang ở trong ngục Huyền Băng, hơn nữa ngài ấy bị thương nặng, có thể làm được gì chứ?”, tộc trưởng tộc Thái Lê không đồng ý.
“Ngài đừng quên vì sao Đại Thái Tử lại bị giam vào ngục Huyền Băng. Vương vẫn luôn bắt Đại Thái Tử giao cỏ Tiên Giác ra, nhưng Đại Thái Tử không chịu nộp đúng không? Nếu như cỏ Tiên Giác quả thật nằm trong tay Đại Thái Tử thì là chưa chắc ngài ấy hoàn toàn không có sức phản kháng.”
“Được rồi. Việc cấp bách lúc này vẫn là phải mau chóng tìm được Vương”, tộc trưởng tộc Thái Lê nói: “Huyền Trạm, ngài có kính Tử Kim Phù Dung, mau nhìn xem Vương và Đại Thái Tử đang ở nơi nào?”, nếu không phải phải đợi nửa năm mới có thể sử dụng vật này một lần, không thể tùy tiện lấy ra dùng thì ông ta đã sớm bảo Huyền Trạm dùng rồi.
Người được gọi là “Huyền Trạm” là người trẻ nhất bên trong Tứ đại Tộc trưởng, anh ta cũng chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vóc người cao to, mái tóc màu bạc dài đến eo, nửa bên mặt bên trái được che bằng một tấm mặt nạ màu bạc chạm trổ hoa văn, giọng nói lạnh như băng.
“Tìm người thì được, nhưng ta muốn các vị bảo đảm: nếu Vương thật sự bị nhốt trong ngục Huyền Băng là do Đại Thái Tử làm thì sau khi ngài ấy ra ngoài, các vị nhất định phải giúp Đại Thái Tử khôi phục tư cách kế thừa vương vị.”, Huyền Trạm ngừng một chút rồi nói: “Các vị cũng đừng quên, khi Phượng Hậu còn sống đã đối xử với chúng ta tốt như thế nào.”
“Nhưng chỉ sợ khi tìm được Đại Thái Tử thì ngài ấy cũng không thể ở lại núi Phượng Đài được nữa”, Phúc Đồng nhỏ giọng nói.
“Phúc Đồng ngươi nói vậy là có ý gì?”, tộc trưởng tộc Thái Lê hỏi.
“Đại Thái Tử bị, bị...”, Phúc Đồng cúi đầu, thực sự không dám đối diện với ánh mắt các vị Tộc trưởng.
“Nói mau! Đại Thái Tử bị làm sao?”, Huyền Trạm đột nhiên hét lớn một tiếng, làm đám người xung quanh giật nảy mình.
“Đại, Đại Thái Tử bị Vương chặt đứt linh căn, đồng thời còn xóa xóa xóa, xóa bỏ thần tịch”, Phúc Đồng nói: “Mới làm đêm hôm qua.”
“Đêm hôm qua? Từ đêm hôm qua đến sáng nay đã là bao lâu rồi? Thời gian trong ngục Huyền Băng lại tính theo trần gian, này này chuyện này...”
Các vị tộc trưởng nhìn nhau, tộc trưởng tộc Thái Lê ra hiệu cho tộc trưởng Huyền Trạm mau chóng tìm xem rốt cuộc người đang ở nơi nào.
Lúc này, đám người Phượng Dương và Ban Dục vừa mới ăn lẩu xong, người ta mới nói được mấy câu thì mấy cậu nhóc đã nhét hơn năm trăm tệ cả rau cả thịt vào trong bụng. Bây giờ đã cơm nước xong xuôi, vì muốn giữ tỉnh táo khi xem phim nên tất cả đều không uống rượu, chỉ uống chút nước ngọt.
Tiểu Lưu lái xe đưa bọn họ đến rạp chiếu phim, còn mua hoa quả dầm cho họ.
Hoa quả dầm là Ban Dục đòi mua, nói là ăn cho đỡ buồn mồm. Lúc trước ăn lẩu đã ăn không ít thịt, sau đó muốn ăn hoa quả nhưng thời gian lại có hạn nên mới không ăn nữa.
Ban Dục hỏi Tiểu Lưu: “Hay là anh xem cùng bọn tôi luôn nhé?”
Tiểu Lưu nói: “Tôi không xem đâu cậu chủ, lát nữa tôi còn phải đi đón bạn gái tan tầm.”
Ban Dục ngẫm nghĩ: “Được rồi, vậy anh về trước đi, cứ để chìa khóa xe lại cho tôi.”
Tiểu Lưu để chìa khóa lại rồi hỏi người phụ trách của Cinemax xem chuyện hắn nhờ họ chuẩn bị đã làm đến đâu rồi. Sau khi người phụ trách của Cinemax trả lời chắc chắn thì hắn mới yên tâm rời đi.
Ban Dục cầm vé, thấy Tiểu Lưu giơ tay ra hiệu OK với y thì cười nói: “Các cậu còn muốn ăn gì nữa không? Cứ lấy tùy ý đi, xong chúng ta vào rạp luôn.”
Lớp trưởng nói: “Tui ăn không nổi nữa rồi, các ông thì sao?”
Chu Hiên xua tay: “Tui cũng thế, ăn nữa thì nổ bụng mất.”
Bây giờ đừng nói là ăn, đến cả uống cũng không uống nổi nữa rồi.
Ban Dục gật đầu: “Vậy được rồi, các cậu đến phòng chiếu số bốn, tôi với Dương Dương vào phòng số sáu.”
Quan Cẩm Phi: “Ế? Không cùng một phòng à?”, không phải nói xem cùng nhau à? Cái này mà gọi là cùng nhau hay sao?
Phượng Dương cũng cạn lời: “Anh không đặt trong cùng một phòng chiếu à?”
Ban Dục đương nhiên nói: “Không. Cùng một phòng chiếu thì hai chúng mình hưởng thụ thế giới hai người thế nào được?”
Phượng Dương: “...”
Lớp trưởng, Chu Hiên, Vương Uy, Quan Cẩm Phi: “…”, Ban đại ca anh dám trắng trợn tới vậy sao?
Chợt có một nhân viên lại gần hỏi: “Xin hỏi ai là Ban Dục ạ?”
Ban Dục nói: “Là tôi.”
Người phục vụ cười: “Mời anh sang bên này.”
Ban Dục ra hiệu cho Phượng Dương đi cùng y, nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn hai người họ. Phòng chiếu số sáu là phòng VIP cho tám người, đã được bao từ trước, nghe nói là dùng để cầu hôn, còn trả tiền để trang trí trước. Nhưng rõ ràng hai người trước mắt đều là con trai cả mà?
Phòng chiếu số bốn còn phải đi xa hơn cả phòng số sáu, trên đường tới phòng chiếu số bốn có thể đi ngang qua phòng chiếu số sáu. Đám Quan Cẩm Phi và Vương Uy đều tò mò, đúng lúc họ đi qua thì nhân viên phục vụ mở cửa phòng chiếu số sáu ra, thế là cả đám thi nhau ngó vào bên trong nhìn thử. Mới nhìn được một cái, khá lắm, những quả bóng bay to đùng hình trái tim đỏ vàng cam lục lam chàm tím sáng rực cả phòng được buộc thành từng túm bằng một dải lụa màu bạc bay lên tận trần nhà, hình như trên đất còn phủ kín cánh hoa hồng thì phải? Giống hệt tiệc sinh nhật, à không, giống hệt cầu hôn.
Tục tằng! Thật tục tằng!
Lạc hậu! Quá là lạc hậu!
Mấy người vô thức nhìn sang Phượng Dương để xem cậu có phản ứng gì. Là cảm động? Hay tức giận? Hay giật mình?
Nhưng mà họ không thấy gì cả vì Phượng Dương đưa lưng về phía họ. Phượng Dương nhìn lướt qua bố trí bên trong rồi nhấc chân đi vào. Cậu nhìn thấy trên bàn cơm nhỏ giữa ghế sofa bằng da VIP còn bày một cái bánh ga tô hình trái tim, bèn quay sang hỏi Ban Dục: “Làm gì mà... lãng mạn thế?”
Ban Dục hỏi: “Em có thích không?”
Lúc này nhân viên phục vụ đã đóng cửa lại, một tiếng “cạch” nhẹ nhàng ngăn cách hết thảy ánh mắt của những người hiếu kỳ ở bên ngoài.
Phượng Dương ngồi xuống ghế sofa bên cạnh bánh gato, không biết nghĩ đến cái gì mà đột nhiên bật cười.
Ban Dục không vội vã ngồi vào bên cạnh cậu. Y chống hai tay lên tay vịn của ghế sofa, nhốt Phượng Dương giữa ghế sofa và y, nhìn chằm chằm cậu hỏi: “Em cười cái gì?”
Phượng Dương nói: “Cái này làm tôi nghĩ tới lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Anh còn nhớ ngày đó anh đang làm cái gì không?”
Ban Dục: “...”
Sao đột nhiên em lại nhắc tới chuyện đó? Đương nhiên tôi vẫn nhớ đó là ngày tôi đi lấy bánh gato blink blink của mình rồi! Nhưng đang trong lúc lãng mạn thế này, em đừng phá hỏng bầu không khí được không?
Ban Dục tức giận đập trán của mình vào trán Phượng Dương kêu “bốp!” một cái: “Cho tôi chút mặt mũi thì em sẽ chết hả?”
Phượng Dương bị mùi hương mạnh mẽ đặc trưng trên người Ban Dục làm ngẩn người: “Ơ, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu. Chỉ là xem phim thôi mà, sao anh còn bảo người ta trang trí thành thế này nữa?”
Ban Dục hừ hừ: “Em đoán xem?”
Phượng Dương lắc đầu một cái.
Trán Ban Dục vẫn còn dán sát lên trán Phượng Dương. Y nắm chặt tay Phượng Dương, vuốt ve tỉ mỉ như cực kì yêu thích. Thái độ của y nghiêm túc hơn bất cứ lần nào trước đây, y nói: “Chúng ta ở bên nhau nhé? Phượng Dương, hãy ở bên tôi, không phải Ban Dục, mà là tôi.”
Phượng Dương hỏi: “Anh là ai?”
Ban Dục nói: “Mặc Đình. Em có thể gọi tôi như vậy.”
Rõ ràng Phượng Dương không tin, thế nhưng Ban Dục hiếm khi nghiêm túc như vậy, cậu cũng không muốn tranh cãi nên cũng nghiêm túc nói với y: “Được.”
Tất nhiên Ban Dục cũng phát hiện ra Phượng Dương không tin y là Tiên quân Mặc Đình. Nhưng bây giờ chuyện này không còn quan trọng nữa, bởi vì người Phượng Dương đang nhìn là y, chỉ là y chứ không phải bất cứ người nào khác.
Ban Dục dịu dàng hôn lên môi Phượng Dương, nghĩ thầm chắc là Phượng Dương sẽ thích bộ phim y chọn. Y cũng không biết ở một nơi khác, đám lớp trưởng và Chu Hiên đang chết sững người.
Họ đã ngồi yên tại chỗ chuẩn bị tinh thần xem bộ phim được Ban Dục tấm tắc khen hay, kết quả sau quảng cáo phim lại chiếu cái gì thế này?!
Vương Uy cạn lời nhìn màn ảnh: “Ban đại ca không nhầm đấy chứ?!”, họ muốn tỉnh táo một chút nên đến rượu cũng không dám uống, vậy mà cuối cùng chỉ cho họ xem cái này?!
Lớp trưởng: “Ui chao...”
Quan Cẩm Phi: “Thế này còn không bằng uống say rồi ngủ một giấc.”
Một bên khác.
Phượng Dương: “Đúng rồi, anh chọn phim gì vậy?”
Ban Dục nói: “Có biết đâu, tôi nói với Lưu Giang Hà là muốn chọn bộ phim màu sắc sặc sỡ nhất, Phượng Hoàng các em đều yêu thích các loại màu sắc tươi đẹp đúng không?”
Phượng Dương nói: “Ừ.”
Một lát sau, phim bắt đầu chiếu. Cùng với giai điệu vui nhộn là mấy chữ to nằm chình ình giữa màn ảnh:
“Dự án Monster Haunted Bear-Haunted“*
*Một seri phim hoạt hình của Trung Quốc dành cho trẻ em từ 6-12 tuổi.
Phượng Dương: “...” Quả đúng là một bộ phim... rất con mẹ nó tươi đẹp!