Kiêm Trúc trở về nhà thay sang y phục đệ tử, y cúi đầu chỉnh vạt áo, nhớ lại gợn sóng của cấm chế lúc đáp xuống đài Tịch Hạc.
Ha ha, còn định chơi trò thả con tép bắt con tôm (1) với y nữa chứ.
Kiêm Trúc phất phất tay áo dài rộng đẩy cửa đi ra ngoài, đón ánh nắng sớm mai xán lạn đi về phía lớp học.
Sáng sớm hôm nay y chậm trễ một lúc, khi đến lớp thì cũng gần kề giờ học. Đồng môn xung quanh hỏi thăm y đôi câu, Hà sư huynh cách mấy chỗ ngồi đang định đến tìm y nói chuyện phiếm, đã nghe thấy một tiếng “về chỗ” từ ngoài cửa.
Kiêm Trúc ngẩng đầu, thấy người đi vào là Động Nghênh chân nhân.
So với Cối Dữu nghiêm khắc, Động Nghênh có vẻ gần gũi hơn rất nhiều, ông nói với chúng đệ tử, “Từ hôm nay, ta sẽ đến giảng bài thay cho Cối Dữu trưởng lão.”
Những người đã ngồi vào chỗ rỉ tai thì thầm với nhau.
Kiêm Trúc nhớ lại lần sơ xuất nọ của Cối Dữu, đoán là trạng thái của ông có lẽ đang không tốt, nên mới bế quan nghỉ ngơi.
Sau một khắc lại nghe Động Nghênh nói, “Cối Dữu trưởng lão đang chuẩn bị đột phá.”
Chúng đệ tử kinh ngạc nhìn nhau: “Trưởng lão sắp đột phá?”
“Cối Dữu trưởng lão kẹt ở Hậu kỳ Phân Thần đã lâu, nếu là vậy thì chắc sẽ đột phá lên Hợp Thể!”
“Xem ra Lâm Viễn tông của chúng ta ngoại trừ chưởng môn ra, thì sắp có đại năng kỳ Hợp Thể thứ hai rồi.”
Kiêm Trúc hơi nhíu mày: Cối Dữu đột phá với trạng thái lúc này? E là không ổn.
Một sư huynh ngồi cạnh thấy nhíu mày, an ủi, “Sư đệ đừng lo lắng, cho dù trưởng lão đột phá kỳ Hợp Thể, cũng sẽ không làm khó đệ thêm nữa đâu.”
Kiêm Trúc, “…”
Kiêm Trúc, “Sư huynh nghĩ nhiều rồi.”
Y rất tò mò, không biết người ngoài nhìn nhận y và Cối Dữu như thế nào.
Buổi học sáng kết thúc, Kiêm Trúc hẹn với Giang Triều Vân đến thiện đường dùng cơm trưa.
Tu sĩ đến Kim Đan là đã có thể ích cốc rồi, nhưng muốn ăn thì có liên quan gì với ích cốc?
Tới thiện đường rồi, Giang Triều Vân đã lấy cơm xong ngồi trước bàn.
Kiêm Trúc đi lãnh phần của mình rồi đi đến ngồi xuống đối diện Giang Triều Vân, hắn ngồi thẳng người lên ngay lập tức, mắt dán thẳng vào trong bát của y, “Tại sao ngươi được thêm đùi gà?”
Kiêm Trúc cầm đũa chọc vào miếng thịt đùi gà, nhai kỹ nuốt chậm trong cái nhìn đỏ mắt của Giang Triều Vân, “Tiểu sư đệ nói ta là đệ tử may mắn thứ sáu trăm ba mốt của hôm nay.”
Giang Triều Vân siết chặt đôi đũa, “Hay cho con số may mắn!”
Mãi đến khi Kiêm Trúc gặm sạch đùi gà qua hai ba phát cắn, tầm mắt nóng rực của Giang Triều Vân mới hơi hơi giảm nhiệt, hai người câu được câu không tán gẫu tình hình dạo gần đây.
Giang Triều Vân, “Dạo này ngươi đang làm gì đấy.”
Kiêm Trúc, “Trồng rau chơi chim.”
Giang Triều Vân, “…?”
Kiêm Trúc thấy mặt hắn đầy vẻ lờ mờ, bèn thêm một câu, “Tu luyện.”
Giang Triều Vân nhảy qua phần bù thêm vô cùng gượng gạo của y, “Thôi được rồi. Nhưng chẳng phải ngươi đến để tìm người nào đó sao, mà không thấy ngươi gấp gáp gì cả, đã tìm được chưa?”
“Biển người mênh mông, như mò kim đáy biển.” Kiêm Trúc dừng một chút, “Kim là ta lấy ví dụ thôi nhé.”
Vốn tự có của Hoài Vọng rất được, y không thể tùy ý vu oan người ta được.
Giang Triều Vân, “…ngươi không nói ta cũng không nghĩ nhiều vậy.”
Hai người đối mặt nhìn nhau im lặng mười mấy giây, Giang Triều Vân mở miệng phá vỡ khoảnh khắc vi diệu đó, “Ngươi có muốn nói một vài đặc điểm của hắn cho ta biết không, ta đi tản ra khắp nơi cho ngươi.”
Cách dùng từ này nghe có vẻ không được lành lắm. Kiêm Trúc cố gắng ngó lơ đi, nhắm mắt cẩn thận nhớ lại từng tí một về quá khứ của hai người, khẽ hé đôi môi mỏng, “Hắn tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy.”
Trên mặt Giang Triều Vân lại trồi lên chút lờ mờ.
Kiêm Trúc tiếp tục, “Khí chất tuyệt hảo, sức nhấc nổi đỉnh.”
“…” Giang Triều Vân thật sự không thể hiểu thẩm mỹ của Kiêm Trúc cho lắm, đoán chắc chồng cũ của y chắc phải là một mãnh nam như là thiên tiên.
Hắn nói, “Ngươi còn có chuyện cũ gì mà chia sẻ được thì cũng có thể nói cho ta biết, đến lúc đó ta viết thành tiểu thuyết cho hai người các ngươi, tạm thời phát hành vài trăm quyển trong tông môn trước đi.”
Kiêm Trúc vui vẻ đồng ý, cũng đề cử Hà sư huynh với hắn, “Ở phương dùng từ đặt câu có thể tìm huynh ấy giúp đỡ trau chuốt.”
“Được, khi nào sách ra ta sẽ gửi hai quyển lên Thương Sơn cho các ngươi.”
Sau khi thỏa thuận xong xuôi, hai người chuyển chủ đề.
Giang Triều Vân bái vào dưới trướng Động Nghênh chân nhân, trước mắt thì Động Nghênh chân nhân phải dạy thay cho Cối Dữu chân nhân, vậy cũng có nghĩa là thời gian giảng dạy riêng của họ cũng ít đi.
Giang Triều Vân buồn một chút, lại đổi sang nhìn sự đời bằng một góc độ khác, “Nhưng Cối Dữu trưởng lão bận tập trung đột phá rồi, khoảng thời gian này sẽ không có ai làm khó dễ ngươi nữa.”
Kiêm Trúc, “… không, trưởng lão thật sự không hề làm khó ta.”
“Trong tông môn đã đồn đại khắp nơi rồi.” Giang Triều Vân không tin, cũng thuận miệng gieo vần, “Đừng sợ bị âm thầm bắt nạt, tông môn vĩnh viễn là nhà của ngươi!”
Kiêm Trúc thở dài thăm thẳm, thầm nghĩ chờ cho Cối Dữu trưởng lão xuất quan, nhất định y sẽ rủ ông cắp tay nhau đi dạo hết cả tông môn giữa cảnh ngày xuân hoa nở rực rỡ.
Trở về đến Thương Sơn lúc chạng vạng.
Kiêm Trúc theo thông lệ bay đến chăm nom vườn rau mầm của mình. Hôm nay Hoài Vọng không đóng cửa sổ đọc sách nữa, mà là ngồi pha trà ở sau bàn đá trong sân.
Hơi nóng lượn lờ, ngũ quan sắc bén lạnh lẽo nghiêm khắc bị làn khói trắng làm dịu đi đôi phần.
Lúc Kiêm Trúc đi vào, nước sôi sùng sục, nắp ấm gốm sứ “lạch cạch” lắc lư, có chút vệt nước tràn ra bên cạnh.
Ngón tay khớp xương rõ ràng nhấc nắp ấm lên đặt xuống bàn, dường như cảm thụ được nhiệt độ nóng bỏng. Hoài Vọng vẫn không ngẩng đầu lên, “Tại sao cả đêm không về?”
Kiêm Trúc cười như không cười nhìn hắn, vờ vịt cũng giống lắm đấy.
Y chầm chậm nói, “Tối hôm qua ta làm người tốt làm việc thiện, nên lỡ mất thời gian về tông môn.”
“Người tốt làm việc thiện?”
“Đỡ một vị công công già đang qua đường bị ta xô ngã trong lúc nhảy xuống.”
“…”
Trên khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của Hoài Vọng hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi hiếm khi được thấy. Hắn mở to mắt, dường như không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Kiêm Trúc nhìn hắn có miệng mà khó nói, tâm trạng thoáng cái tốt lên gấp tám lần.
Hoài Vọng nghẹ họng một lúc, trái lại lạnh mặt nhắc nhở y, “Hôm qua ngươi một mình rời khỏi tông môn, nể tình ngươi lần đầu vi phạm, lỗi cũ không nhắc nữa. Nếu như có lần sau, xử trí theo môn quy.”
“Tiên tôn chuẩn bị xử trí như thế nào?” Kiêm Trúc dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, vẫn cười như đùa cợt, “Có phải định treo lên đánh không?”
Hoài Vọng nhất thời nghẹn lời, nói tiếp, “Phạt ngươi ngồi một đêm trong hàn đàm.”
Kiêm Trúc phối hợp, “Sợ quá đi mất.”
Hoài Vọng lại đưa mắt lướt qua vườn rau xanh mượt một màu, “Nhổ hết mớ rau của ngươi.”
Nhưng Kiêm Trúc còn chẳng kịp đáp lại, linh hạc nãy giờ vẫn luôn đứng yên bên cạnh đột nhiên vỗ cánh, phát biểu kháng nghị, “Bộp bộp bộp!!!”
Kiêm Trúc bật cười không nể mặt, “Há.”
“…”
Hoài Vọng mím môi, lạnh lùng nhìn lướt qua con hạc ăn cây táo rào cây sung nào đó, xoay người trở vào phòng.
Cửa phòng “rầm” một tiếng đóng lại!
Ấm trà trên bàn đá gần đó vẫn còn đang sôi sùng sục. Hơi nóng bốc lên từ tách trà trên bàn vẫn còn tan, nước trà trong vẻ, Quân Sơn Ngân Châm (2) thượng hạng vuông góc với đáy tách, phập phồng lên xuống.
Một vệt nắng thoáng qua rồi lắng xuống mặt nước.
Kiêm Trúc giơ tay xoa đầu linh hạc, “Bé ngoan, canh cải hầm chắc chắn không thiếu phần cho mi.”
“Quác quác quác quác~”
Mấy ngày gần đây không chăm rau chơi chim, thì cũng là dạo phố uống rượu, Kiêm Trúc có cảm giác như mình biến thế giới tu tiên thành cuộc sống làm vườn.
Hôm nay không có việc gì làm, y quyết định nhặt mót tu luyện lên lại.
Ban nãy Hoài Vọng nhắc tới hàn đàm, hàn đàm mới nghe thì thấy rét run chim, nhưng thực ra rất có lợi với chuyện tu hành.
Trước đó y đã từng nghe Hoài Vọng nói, hàn đàm ở Thương Sơn nối thẳng với linh mạch, xung quanh là nước suối với hơi lạnh thấu xương, trung tâm tầng đất là Ly Hỏa (3) luôn rực cháy, cuồn cuộn dung nham.
Kiêm Trúc bước ra cửa viện, đi về hướng hàn đàm.
Y sắp mở màn hành trình phiêu lưu kỳ thú của mình rồi, than ôi (4)!
Xuyên qua rừng ngô đồng rộng lớn, cả một vùng yên tĩnh chỉ còn tiếng thác đổ vang lên ào ào.
Bọt nước bắn lên, dòng chảy trong đầm nước vẫn lưu động trong nhiệt độ vốn có thể kết thành băng, xung quanh không có kênh rạch thoát nước, không biết cuối cùng là đổ về đâu.
Hoài Vọng đã vào nhà, lúc này hẳn sẽ không trở ra đây nữa. Kiêm Trúc cởi ngoại sam, giày, tất ra đặt bên bờ ao, mặc nội sam “ào” một tiếng trượt xuống đầm.
Mặt đầm lan ra một làn sóng gờn gợn, hơi lạnh lập tức len vào khắp toàn thân.
Gần bờ đầm nông, nội sam trắng thuần tản trong nước, mặt nước vừa khéo ngập đến lồng ngực.
Kiêm Trúc ngồi xếp bằng, xung quanh không có thứ gì làm phiền, y nhắm mắt tĩnh hơi, để lòng mình hòa cùng vũ trụ, mười khí thông suốt. Sau khi vận chuyển công pháp qua mấy chu thiên, khí lạnh tràn khắp trong cơ thể, tương giao hòa tan với linh khí của bản thân.
Khí lạnh này hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào đến y.
Không lâu sau đó, Kiêm Trúc nhạt nhẽo mở mắt ra: Hừm, hàn đàm sao, cũng chỉ thế mà thôi.
Y vô cùng ngông cuồng nhìn đầm nước của Hoài Vọng bằng nửa con mắt, sau đó hơi đề khí, lặn xuống nước bơi về phía trung tâm của đầm.
Mặt trời đã lặn xuống từ lâu, vầng trăng ẩn trong áng mây trắng, ánh sáng nhạt màu thả hồn vào mặt ao, không thể chạm đến được đáy nước tối đen.
Dòng nước len vào khoảng cách giữ cơ thể và y sam, càng đi vào sâu, cảm giác ngột ngạt phả vào mặt càng nhiều hơn.
Đến trung tâm, đáy đầm nước đột nhiên lõm vào. Bên dưới như là một nồi dầu sôi, ngoài thì bằng lặng, lại ẩn chứa nhiệt độ sôi trào.
Kiêm Trúc ngừng lại, đằng sau lưng là làn tóc rải rác trôi nổi trong nước, quần bị cuốn lên, để lộ ra mu bàn chân trơn nhẵn và một phần bắp chân trắng muốt như ngọc.
Y duỗi cái chân thon trắng nõn đó ra, đưa chân thử chạm vào đường ranh giới nóng lạnh giao đó —— cảm giác nóng bỏng dọc theo kinh mạch trong nháy mắt như lửa cháy lan ra đồng cỏ!
Kiêm Trúc hài lòng tìm chỗ giao điểm ngồi xuống: Lúc này mới kích thích.
Khí rót vào ngũ tạng, vào dưới đan điền, đến tam sao, truyền xuống dũng tuyền. Y dựa theo công pháp mình thường dùng tu luyện mấy khắc, trong óc bỗng nhiên như bị bỏng!
“Hm… ưm.” Mi tâm vô thức cau lại, khóe môi Kiêm Trúc tràn ra một chuỗi bọt khí, y không mở mắt, hạ quyết tâm vận chuyển ngưng thần cảm thụ dấu ấn đó.
Chuyện như thế này chưa từng xảy ra, y đoán có thể là do đầm nước hai lớp băng hỏa của Hoài Vọng có công hiệu khác thường, nên mới xảy ra việc lạ.
Ví dụ như rơi xuống vách núi sẽ có công pháp bí tịch, xông vào sơn động sẽ có hài cốt đại năng… trong hồ nước của Hoài Vọng, nói không chừng có vùng trời mới nào đó kinh thế tuyệt luân.
Kiêm Trúc không ngừng tu hành, cẩn thận cảm nhận dấu ấn càng lúc càng nóng hơn. Dần dần, y chỉ cảm thấy sâu trong ý thức có một sức hút kéo y vào, ý thức bị hút đi, cảm quan với ngoại giới cũng từ từ bị che đi.
Sống lưng có một ngọn lửa dâng lên, một nửa cơ thể lại đắm chìm trong làn nước suối lạnh lẽo, hỗn hỗn độn độn như rơi vào ác mộng.
Trong thoáng hoảng hốt, Kiêm Trúc vẫn còn có suy nghĩ: Mình cứ như là một con cá nướng dưới đáy nước sâu vậy…
Bọt khí tinh mịn tràn ra từ miệng và mũi y, bay lên đỉnh đầu nổi lên bề mặt đầm.
Bỗng dưng, mấy làn sóng nước trên đỉnh đầu bị gạt ra, cánh tay ngay lập tức bị một luồng sức mạnh cực lớn kéo lên trên ——
Cảm giác đắm mình đột ngột bị phá hỏng! Kiêm Trúc mở mắt, trong ánh nước ẩn hiện tuyết trắng. Bàn tay đang kiềm giữ cánh tay y mảnh khảnh đầy lực, thậm chí khiến y thấy hơi đau.
Sau khi tỉnh táo lại, cảm giác nghẹt thở phút chốc tràn đến, y theo bản năng dang tay ra, ôm hông của người trước mặt mình, bấu víu như một con bạch tuột đang giương nanh múa vuốt.
Sức trên cánh tay thoáng cái siết chặt.
Ào! Mặt nước bị phá tan, hất xuống một ao ánh trăng.
Kiêm Trúc ôm eo Hoài Vọng, phần trước cơ thể hai người kề sát nhau. Vệt nước uốn lượn trên làn tóc màu mực, giọt nước theo đường nét quai hàm duyên dáng chậm rãi lướt xuống.
Y ôm còn chưa nóng, đã bị Hoài Vọng cầm tay gỡ ra.
Dưới ánh trăng như tuyết, trước mắt Hoài Vọng đọng nước như có một làn sương mỏng phủ lên, mắt buông xuống có cảm giác còn lạnh lẽo hơn nước trong hàn đàm, “Chán sống rồi?”