Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa

Chương 26: Tâm sinh chiếm hữu




Ánh kiếm bén ngót của “Đoạt Duẩn” chiếu đến đám người Thanh Hà môn đứng cách đó không xa, có vẻ hơi vi diệu.

Bầu không khí có một thoáng ngưng đọng, ánh mắt Tiết Kiến Hiểu nhìn bọn họ mang theo đồng tình.

Vỏ kiếm kêu ong ong, như đang kháng nghị. Kiêm Trúc dùng ngón tay trỏ vào nó, “Không vui?”

Vỏ kiếm nhất thời kêu càng dữ hơn nữa, Kiêm Trúc nói, “Không quan trọng.”

Vỏ kiếm, “…”

Hoài Vọng lên tiếng phá vỡ khung cảnh ảo ma này, “Cần phải đi.”

“Cũng phải.” Kiêm Trúc cất vỏ kiếm vào, nhìn sang Tiết Kiến Hiểu, Thầm Thù, bốn người phi thân cùng rời đi.

Một nam tu của Thanh Hà môn tức không nhịn nổi, đang định đánh lén từ sau lưng, nhưng bị một sư tỷ đồng môn ngăn cản.

Bóng lưng của bốn người thoáng cái đã biến mất ở đằng xa, nam tu hất tay áo, “Sư tỷ, tỷ ngăn ta lại làm gì! Bọn chúng chẳng những phá hủy pháp bảo của chúng ta, còn sỉ nhục chúng ta nữa, bỏ qua như vậy sao?”

Sư tỷ liếc nhìn hắn lạnh lùng lên tiếng, “Chỉ bằng ngươi, thì một tên phật tử đó cũng chẳng đánh lại nổi. Hai kẻ còn lại mặc dù chưa từng nghe danh nhưng có thể từ dưới đất trở lên thì hẳn không phải là tệ.”

“Chẳng qua là ăn may thôi, sư tỷ sao có thể nâng cao chí khí của người khác mà diệt uy phong mình?”

“Cho dù là may mắn đi nữa, thì không chừng cũng có pháp bảo nào đó trong người.” Sư tỷ không phản bác cách nói đó, “Tự chúng ta động thủ không có lợi, chẳng bằng hồi báo lại chuyện hôm nay cho Tôn giả…”

Mượn đao giết người. Trong lòng tất cả cùng hiện lại câu đó, trong lúc ánh mắt giao nhau tạm thời đạt thành nhất trí.



Cảnh vật quanh người nhanh chóng lùi lại, Tiết Kiến Hiểu vẫn còn đang tức giận bất bình, “Thanh Hà đúng là một ổ rắn chuột. Hòa thượng, ngươi ban nãy ngươi nên trực tiếp siêu độ cho bọn chúng.”

Thầm Thù lắc đầu, “Nếu như không cần thiết, bần tăng không muốn vướng mắc nhân quả.”

Tiết Kiến Hiểu đành thôi, lại mắng hai câu, “Mấy tên đó thế mà lại là Hậu kỳ Kim Đan, thật đúng là không biết trời cao đất rộng.”

Kiêm Trúc tỏ vẻ đã hiểu, “Dù sao thì ở Thanh Hà môn, Kim Đan đã là thực lực hàng đầu.”

“Ách.” Tiết Kiến Hiểu đổi chủ đề, “Đúng rồi, vừa mới chỉ mới thấy vỏ, kiếm bên trong đâu?”

“Làm người không nên có lòng tham, có vỏ là đủ rồi, sao còn đòi thêm cả kiếm nữa?”

Tiết Kiến Hiểu không nói gì, “Vỏ đi đôi với kiếm, không lẽ ngươi là kiếm sao?”

Kiêm Trúc sắc bén, “Ngươi mắng ta.”

Tiết Kiến Hiểu, “…”

Hoài Vọng mở miệng, “Đừng để ý, gần đây y hay thích nghĩ nhiều.”

Kiêm Trúc, “…”

Cả bọn cùng đi trở về linh đàm, lúc đến nơi Kiêm Trúc nhìn thấy Lạc Trầm Dương đang đứng gần bờ đàm, cũng có không ít đồng môn Lâm Viễn tông.

Y đảo mắt nhìn qua một lượt, đều là các đồng môn từng giúp y cầu tình, “Sư huynh, sư tỷ.”

“Kiêm Trúc sư đệ.” Các đồng môn vừa nói dứt tiếng thì thấy hai người đằng sau y, không khỏi kinh ngạc.

Ngoại hình của Thầm Thù rất có độ nhận dạng, trên hạt châu phật có một chữ “Thù”, không khó nhận ra. Tiết Kiến Hiểu thì mọi người cũng từng gặp rồi, “con tê tê trượt dài” lần trước để lại cho người ta có ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Tất cả mọi người rất sửng sốt, gò bó chào hỏi với hai người, “Tiết thiếu chủ, phật tử.”

Tiết Kiến Hiểu giả vờ lạnh lùng gật đầu, Thầm Thù cười cười lập chưởng đáp lễ, “A di đà phật.”

“Sư đệ!” Hà sư huynh bước nhanh đến chào đón, “Đại sư huynh nói đệ cũng đang ở trong bí cảnh trung, không ngờ là thật.”

“Lúc bí cảnh mở ra thì ta ở gần đây, cũng tiện đó vào luôn.” Kiêm Trúc hỏi, “Sao mọi người tìm đến đây được?”

“Sau khi chúng ta vào bí cảnh thì bị tách ra, dọc đường đi khó khăn lắm mới tìm được một vài đồng môn, đại sư huynh dùng truyền tin gọi bọn ta đến tập trung, bọn ta bèn cùng nhau đến luôn. Nhưng cũng có mấy người không muốn đi chung, chắc là muốn tự mình đi tìm cơ duyên.”

Hà sư huynh vừa dứt lời, bên cạnh bỗng nhiên có một câu nói xen ngang, “Tốt nhất là tập trung lại.”

Hắn ngẩng đầu nhìn qua, lập tức nhìn thấy Kiêm Trúc bên cạnh có một nam tu xa lạ đang đứng, vóc dáng cao ráo, khí chất vượt trội, nhưng trông rất lạ mắt.

Ánh mắt nhìn Hoài Vọng của các đồng môn xung quanh có hơi là lạ.

Hà sư huynh kéo Kiêm Trúc qua nhỏ giọng nói, “Vị bằng hữu này của đệ nhiệt tình thật đấy.”

Nói cho dễ nghe một chút là nhiệt tình, ý tại ngôn ngoại thì là lo lắm chuyện. Kiêm Trúc nghe hiểu, đầu tiên là khen hắn một câu “dư dả tình thương”, nói tiếp, “Đúng là phải cẩn thận, sư huynh nhớ nhắc họ mấy câu.”

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Tạm thời không có gì, chỉ sợ có gì.”

“Nói cũng phải, vậy chờ một lúc nữa ta truyền tin cho họ.”

Hai người vừa nói chuyện xong, cuối cùng thì đồng môn cũng có cơ hội hỏi, “Sư đệ, người bên cạnh đệ là…?”

Kiêm Trúc liếc nhìn Hoài Vọng, “Bạn đồng hành.”

“Không biết phải xưng hô thế nào?”

Môi y vừa mới hơi hé ra một kẽ nhỏ, Hoài Vọng đã lập tức nhạy cảm bắt bớ ngay. Cảnh ngộ của “Đoạt Duẩn” vẫn còn rành rành ngay trước mắt, lòng cảnh giác của Hoài Vọng bắt đầu dựng lên ngay, giành mở miệng trước một bước, “Thương.”

Kiêm Trúc phút chốc ngước mắt lên nhìn hắn, trong khoảnh khắc đó mọi âm thanh quanh mình chợt dần ra xa, chỉ còn lại con tim đang đập như sấm dậy trong lồng ngực.

Y há miệng, “Ngươi…”

Hoài Vọng quay đầu, “Sao thế?”

Kiêm Trúc cẩn thận quan sát từng mảy may thay đổi trên nét mặt hắn, hòng muốn xác nhận xem có phải hắn đã nhớ lại gì không.

Sau khi qua mấy hơi, nhịp tim của y đã bình tĩnh trở lại: …cái mặt chẳng rõ cảm xúc gì thế này, chắc là do y cả nghĩ quá rồi.

“Thì ra là Thương huynh.” Hà sư huynh chắp tay cười cười.

Hoài Vọng đáp lại một tiếng, chú ý tới Kiêm Trúc vừa mới có một chốc thất thần. Hắn hỏi, “Ngươi có chuyện muốn nói với ta?”

Kiêm Trúc liếc nhìn hắn một cái thật sâu sắc, “Ta không có lời nào để nói.”

Vừa dứt lời thì đi qua ôn chuyện với sư huynh sư tỷ đồng môn.

“…”

Hoài Vọng luôn cảm thấy trong lời của y có hàm ý gì đó, đến khi bóng lưng của Kiêm Trúc hòa vào sắc xanh biếc của y phục đệ tử trong Lâm Viễn tông, y quay lưng lại với hắn, giữa làn tóc màu mực mơ hồ đệ lộ một vệt màu bạc.

Hoài Vọng giật mình trong lòng, bỗng chợt nhớ lại ngày ấy trong đình viện —— gió đêm phất qua, lòng bàn tay hắn quấn sợi dây cột tóc, trên viên hồng ngọc có khắc một chữ “Thương”.

Là tên người trong lòng của Kiêm Trúc.

Hoài Vọng ngẩn ngơ: “Thương” mà hắn vừa mới nói là từ “Thương Sơn”, không ngờ lại đánh bậy đánh bạ.

Tâm tình không thể nói rõ ngập trong cõi lòng, hắn mím mím môi, nhưng vẫn đi về phía Kiêm Trúc đang ở cách đó không xa.



Kiêm Trúc đang nói chuyện tiểu thuyết với Hà sư huynh. Dưới sự hun đúc của Giang Triều Vân, bây giờ Hà sư huynh đã trở thành một thành viên ưu tú trong “đảng ủng hộ nguyên phối”.

“Ý chí ta đang sùng sục đây này, thật sự là rần rần luôn (1).” Trên mặt Hà sư huynh hiện lên vẻ mơ mơ màng màng, “Bữa trước mới nghe trưởng lão nói đến “Kiêm Gia Thương Thương” (2), ta đã đứng lên kêu, cùng thuyền!”

“…” Kiêm Trúc, “Không cần phải kích động đến vậy đâu.”

Hà sư huynh lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn y, “Thôi vậy, đệ không hiểu. Đến khi truyện phát hành rồi, đệ sẽ biết tình yêu của hai người tuyệt vời đến mức nào.”

Kiêm Trúc cảm kích hắn, “Nhờ có huynh nói cho ta biết.”

“Chuyện nhỏ thôi.” Hà sư huynh khoát khoát tay, “Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là mức độ trong tiểu thuyết… ta không biết trong tông môn có cho phép phát hành hay không.”

“Đó cũng là thành quả nghệ thuật, tất nhiên là được rồi.”

“Có lý, nếu thật sự không được thì còn dòng ý thức (3).”

Hai người đang thảo luận, Kiêm Trúc bỗng nhiên nghe thấy mình bị ai gọi, y quay đầu nhìn về phía Hoài Vọng. Hắn ngừng một chút rồi nói, “Ngươi qua đây với ta một chút.”

Hà sư huynh đang thưởng thức tình yêu tuyệt mỹ bị làm phiền lập tức quăng ánh mắt không hài lòng sang.

Kiêm Trúc bật cười, “Chờ một lúc nữa đệ sẽ nói chuyện với huynh tiếp.

Y nói rồi đi theo Hoài Vọng vòng qua linh đàm đi vào khu rừng gần đó. Bùn đất dưới chân mềm nhũn, linh thực xanh um, lúc bước đi vạt áo lướt qua làm phát ra âm thanh sàn sạt.

Hoài Vọng đi đằng trước, bóng cây rơi trên bả vai, đến khi đã cách xa linh đàm rồi mới dừng lại.

Kiêm Trúc ngắm nhìn xung quanh: Vắng lặng không người, chất đất xốp mềm, hợp để vứt xác. Y ho nhẹ một tiếng, “Thật ra nếu có chuyện gì thì truyền âm là được rồi.”

Hoài Vọng quay lại đối mặt với y, hai người bốn mắt nhìn nhau, có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng phút giây đến miệng thì lại không thể nói ra được.

Nói đến chữ “Thương” thì lại có vẻ như cố tình, nói đến tu vi của đối phương thì giống như là đang chất vấn. Đến khi Hoài Vọng mở miệng, thì lời đã biến thành, “Ta đem thuốc cho ngươi.”

Kiêm Trúc không hiểu, “Thuốc gì?” Y đảo mắt liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, dù sao thì cũng không thể là hóa cốt tán.

Hoài Vọng hỏi, “Tay ngươi đã hết đau?”

Kiêm Trúc lúc này mới nhớ ra “Đoạt Duẩn” đã làm tay mình bị thương, y mở lòng bàn tay ra xem thử, một mảng đỏ sẫm, còn xuất hiện một vài vết bỏng rộp lên, “Ngài đưa thuốc trị thương, có phải độc dược đâu, sao còn phải âm thầm lén lút đưa?”

Lọ dược lần trước lại được lấy ra. Hoài Vọng nói, “Thuốc trị thương quý giá, ta sợ bị hoài nghi thân phận.”

Thoạt nghe có vẻ như một cái cớ vụng về vừa bịa ra.

Nhưng ngoài đó ra thì Kiêm Trúc cũng không nghĩ ra được một nguyên nhân khác, y tạm thời chấp nhận lời đó, “Tiên tôn lo xa rồi, lần trước ta bôi ngay trong lớp học, mà chẳng thấy ai thắc mắc lai lịch.”

Hoài Vọng sực nhớ lại y đã từng nói: Ta đã nhờ sư huynh bôi cho.

Chẳng biết vì sao dạo gần đây ký ức hắn cứ thỉnh thoảng lại ùa về, vừa rõ ràng vừa dồn dập.

Trong lúc Hoài Vọng ngẩn người, Kiêm Trúc đã cầm lấy bình dự chuẩn bị tự bôi cho mình. Ánh mắt của Hoài Vọng đáp đến, “Có cần ta giúp ngươi một tay không?”

Kiêm Trúc đang một tay cầm bình sứ dùng miệng rút nắp bình ra, nghe vậy ngước mắt nhìn về phía hắn. Bờ môi y ngậm nắp bình xanh ngọc, môi hồng răng trắng, khóe mắt hơi nheo, sau đó cười cười, “Cũng được.”

Hoài Vọng nhất thời được cổ vũ trong lòng, còn chưa kịp đưa tay ra đã nghe Kiêm Trúc nói, “Nhưng mà không cần.”

Hắn, “…”

Kiêm Trúc nói dứt tiếng tay đưa đôi ba lần đã bôi thuốc cho mình xong, rồi trả bình dược lại, “Đa tạ Tiên tôn.”

Hoài Vọng không nói tiếng nào nhận lấy.

Kiêm Trúc chuẩn bị rời đi, “Còn có chuyện gì khác không, không có thì ta đi về trước.”

“Trở về nói chuyện tiểu thuyết của ngươi?” Hoài Vọng bật thốt ra miệng. Kiêm Trúc dừng lại nhìn hắn, hắn dừng một chút, giấu đầu hở đuôi nói, “Đệ tử trong môn phải lấy tu hành làm đầu, không nên lãng phí tinh lực vào vấn đề khác.”

Kiêm Trúc cũng không giận, chầm chậm đáp, “Khổ nhàn kết hợp, nếu như Tiên tôn cảm thấy vướng bận chuyện tu hành của ngài, thì có thể không đọc.”

Hoài Vọng, “Ta vốn chẳng có hứng thú.”

Kiêm Trúc cười, “Đó là tất nhiên, Tiên tôn một lòng hướng đạo, đương nhiên không có hứng thú với những chuyện trần tục này rồi.”

Y nói xong ung dung rời đi. Hoài Vọng nhìn bóng lưng y, im lặng trong giây lát nhưng vẫn đuổi theo.

Ra khỏi rừng cây trở về đến linh đàm, Kiêm Trúc gọi Tiết Kiến Hiểu và Thầm Thù, bảo muốn dẫn hai người họ vào trong hang xem dê.

Tiết Kiến Hiểu nghe nói có dê, cảm thấy rất tò mò, “Đáng yêu không?”

Thầm Thù nói, “Béo gầy thế nào?”

Mọi người, “…”

Ánh mắt Hoài Vọng từ Thầm Thù quét sang Kiêm Trúc, viết một hàng “vật họp theo loài, người phân theo nhóm”.

Kiêm Trúc hiển nhiên không nhận ra điều đó, “Ngươi tỉnh táo chút đi, đó là lời mà người xuất gia nên hỏi?”

Thầm Thù, “A di đà phật~ bần tăng là một hòa thượng ăn mặn, bần tăng vẫn còn rất nhiều dục vọng thế tục.”

Kiêm Trúc cảm khái, “Vậy thì ta không thể hiểu nổi giá trị của việc ngươi xuất gia.”

Thầm Thù huyền diệu nói, “Rất nhiều chuyện đều là do số mệnh an bài, không sửa đổi được vận mệnh nhưng có thể thử thay đổi cách mình sống.”

Kiêm Trúc ném sang một cái nhìn tán thưởng, “Ta thích suy nghĩ của ngươi.”



Bốn người đi vào sâu trong hang, con dê đen đó đang sưởi ấm bên đống lửa.

Cảnh tượng khó hiểu khiến tất cả đồng thời im lặng, sau đó Kiêm Trúc vui vẻ nói, “Thật là một con dê năng động chủ quan.”

Dê đen, “…” Nghe vậy lui lại vài bước.

Tiết Kiến Hiểu, “Có phải khét rồi không?”

Hoài Vọng dự thính nãy giờ không nhịn nổi nữa, “Vốn đã đen sẵn.”

Thầm Thù rất có hứng thú với con dê này, cuộn tràng hạt lại híp mắt cười nói, “Con này ăn được.”

Tiết Kiến Hiểu, “Ngươi thẳng thắn thế, sao có thể nói toạc ra ngay trước mặt nó chứ?”

Thầm Thù lại khôi phục lại dáng vẻ cười cười không nói sâu hiểm khó lường, Kiêm Trúc cũng cười cười theo, Hoài Vọng không nói gì, cả ba đều cùng im lặng.

Tiết Kiến Hiểu, “???”

Ban ngày họ làm lỡ không ít thời gian, mà tốc độ thời gian trôi qua trong bí cảnh lại nhanh gấp hai ba lần, rất nhanh đã đến buổi tối.

Đêm đen luôn là lúc nguy hiểm rình rập, Kiêm Trúc kêu các đệ tử của Lâm Viễn tông vào hết trong hang.

Đệ tử Lâm Viễn tông chừng sáu, bảy người, thêm phật tử và Tiết Kiến Hiểu vào nữa, không gian thoắt cái trở nên nhỏ hẹp.

Kiêm Trúc không lấy giường của mình ra trải, chỉ cùng Hoài Vọng ngồi dựa vào vách đá. Hà sư huynh thấy thế bèn bắt chuyện với y, “Sư đệ, đệ qua bên này này, đồng môn chúng ta chung một chỗ.”

Hắn không nghĩ lòng vòng, cảm thấy tông môn thì nên tề tụ với nhau, người ngoài có thế nào cũng không bằng người nhà mình.

Hoài Vọng quay đầu nhìn về phía Kiêm Trúc.

Kiêm Trúc nói, “Không cần, ta lòng to người béo, sợ chen lấn các sư huynh sư tỷ.”

Hà sư huynh, “…”

Lạc Trầm Dương nghe vậy mở miệng, “Bên ta rộng rãi, cũng gần chỗ nướng… sưởi ấm, sư đệ qua đây đi.”

Kiêm Trúc liếc nhìn hắn: Chắc định nói gần chỗ nướng dê nguyên con…

“Đa tạ sư huynh, chỗ nào cũng vậy thôi.” Y khéo léo từ chối.

Lạc Trầm Dương nhìn sang Hoài Vọng. Hoài Vọng không tránh đi, ánh mắt bình tĩnh nhìn lại hắn. Qua mấy hơi, Hoài Vọng cúi đầu nói với Kiêm Trúc, “Tối nay ngươi cứ ngủ đi.”

Hà sư huynh phía đối diện kinh ngạc, “Sư đệ, thời gian tu hành tốt đẹp như vậy mà đệ tính lãng phí trong chuyện ngủ sao?”

Kiêm Trúc còn chưa kịp sửa lại cách dùng từ của hắn, đã nghe Hoài Vọng đáp lời thay cho mình, “Tối nào y cũng phải ngủ.”

Hoài Vọng dứt lời, những người tinh ý ở đây, ai cũng bắt được điểm kỳ lạ trong câu đó.

Đặc biệt là Tiết Kiến Hiểu —— cậu ta nhớ lần Kiêm Trúc bị thương đã khoác ngoại sam của Hoài Vọng, bên trong chỉ mặc trung y, khi nhấc tay lên thì Hoài Vọng còn thay y kéo ngoại sam lại…

Tuy rằng giữa bạn bè với nhau làm vậy cũng không có gì, nhưng cậu ta thấy Hoài Vọng làm thì lại mang đến cảm giác không giống vậy, có cảm giác như… có cảm giác gì nhỉ?

Tiết Kiến Hiểu nắm tóc mình, nay lúc này chỉ hận mình ít đọc sách, từ đã đến bên miệng mà không nói ra được.

“Ngươi không nói thì thôi, ngươi vừa nói là ta buồn ngủ ngay.” Kiêm Trúc ngáp một cái về phía Hoài Vọng, ánh lửa bập bùng trước mặt, ru ngủ rất tốt.

Hoài Vọng nhìn thấy cuống họng y nhắm thẳng vào mình, “…ngủ đi.”

“Ngủ ngon.” Kiêm Trúc nói xong dựa vào vách đá phía sau ngủ thiếp đi.

Tiết Kiến Hiểu ngồi một bên khác cạnh y, vừa quay đầu sang đã thấy ngay khuôn mặt say giấc vô cùng thích tai thích mắt của bạn tốt nhà mình. Tầm mắt vừa dời đi, chợt thấy ánh mắt Hoài Vọng rơi trên mặt của bạn tốt nhà mình.

“…”

Cuối cùng cái từ đó là gì chứ!!! Nội tâm Tiết Kiến Hiểu gần như muốn phát điên.



Đêm dần khuya, trong hang không còn tiếng động nào khác nữa.

Đệ tử Lâm Viễn đều đang nhắm mắt đả tọa. Phật tử lần tràng hạt tụng kinh, Hoài Vọng rũ mắt nhìn đống lửa không biết đang nghĩ gì, Tiết Kiến Hiểu cũng không phải một người chăm chỉ tu luyện, yên lặng ngồi dựa vào vách đá.

Kiêm Trúc ngồi giữa cả hai ngủ vô cùng ngon lành.

Đang ngủ, đầu y bỗng nhiên lệch đi, ngã sang bên Tiết Kiến Hiểu.

Tiết Kiến Hiểu đang định khoan dung nhượng bả vai mình ra, một bàn tay khác đã đưa sang kéo Kiêm Trúc trở lại.

Sau khi Hoài Vọng vớt Kiêm Trúc về thì nhẹ nhàng kéo y tựa vào bên người mình, nhưng không để y ngã trên vai, mà chỉ giữ một khoảng cách tương đối thân thiết nhưng không vượt mức chút nào.

Tiết Kiến Hiểu ngẩn ngơ nhìn hai người một chốc, tâm trí tắc nghẽn cả buổi đến thời khắc này đã được khai thông!

Cậu ta nhớ ra rồi, đó gọi là dục vọng chiếm hữu.

Chẳng hề tự giác, vừa khắc chế lại vừa kín đáo.