Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa

Chương 45: Quật để tự ma




Nắm sợi dây cột tóc vào trong tay, Kiêm Trúc còn chưa kịp thở ra một hơi, linh lực trên người đột nhiên hơi ngưng lại, người đổ thẳng xuống phía dưới ——

Y không chút suy nghĩ, một tay khác cầm lấy vỏ kiếm, trở tay đâm ngang. Tựa vào một bên sườn núi, theo vách đá một đường trượt xuống. Vừa trượt được một đoạn, bóng người màu trắng bạc bên trên cũng rơi xuống theo.

Ngoài bào màu bạc của Hoài Vọng bay phần phật, tăng tốc độ rơi xuống bên cạnh Kiêm Trúc.

Cánh tay vòng qua sau lưng y, Hoài Vọng nắm cánh tay của y, gần như ôm cả người y vào lòng mình. Kiêm Trúc nghiêng đầu là nhìn thấy ngay đường hàm dưới căng chặt của hắn, giọng nói vọng xuống trên đỉnh đầu không biết là gấp gáp hay là buồn bực, “Cần phải thế không?”

“Sao cơ?” Kiêm Trúc chưa nhận ra, trên tay y vẫn còn nắm chặt sợi dây cột tóc màu bạc, theo quán tính ảnh hưởng khi từ trên không trung rơi xuống, viên hồng ngọc óng ánh chói lóa mắt.

Hoài Vọng mặt lạnh không tiếp tục nói nữa, chỉ có bàn tay đang nắm lấy cánh tay của y càng thêm dùng sức.

Hai người theo vách đá trong lòng núi một đường lướt xuống, ngọn núi này từ bên ngoài nhìn vào không thấy, nhưng bên trong bị đào rỗng thẳng xuống lòng đất, sâu thâm thẳm.

Một lúc lâu sau, hai người mới cảm thấy dưới chân cứng cứng, giẫm lên bùn đất bên dưới.

Chuyện đột ngột xảy ra, sau khi Kiêm Trúc đáp đất thoáng thở ra hơi, y lòng vẫn còn sợ hãi cúi đầu liếc nhìn dây cột tóc trên tay mình: Thật đúng là một tiểu yêu tinh mệt lòng.

Bàn tay đang nắm lấy cánh tay y buông lỏng ra, lùi về sau hai bước kéo dài khoảng cách của hai người.

Kiêm Trúc ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng trong hang núi này thiếu sáng tối tăm, vẻ mặt của hắn không rõ ràng. Y chỉ cảm thấy một tầm mắt dừng trên người một chốc, rồi rất nhanh đã chuyển sang hướng khác, như là đang nhịn một cục tức vậy.

“Sao vậy?”

Hoài Vọng nghiêng đầu đi không nói lời nào.

Kiêm Trúc thấy thế bèn buộc dây cột tóc lên lại. Để tránh giẫm lên vết xe đổ, y buộc xong xong còn dùng lực kéo, sau khi xác nhận là đã buộc rất chặt rồi mới buông tay xuống.

Khi y ngước mắt lên, lại một lần nữa nhìn thấy Hoài Vọng dời mắt sang chỗ khác.

Kiêm Trúc cười, “Ngài đang nhìn gì vậy?”

Ánh mắt Hoài Vọng cố định ở một điểm không biết, sau một lát ngừng lại rồi mới nói, “Không có gì, ngắm nhìn khung cảnh ngươi khai quật ra thôi.”

“…”

Kiêm Trúc tự biết đuối lý, quay đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Hang núi này rất sâu, mặt trời trên đỉnh đầu không chiếu đến được, chỉ có ánh sáng yếu ớt. Thần thức đảo qua một lượt là có thể cảm nhận được nơi này trống không, dường như chỉ có vách đá bao vây xung quanh mà thôi.

Y vỗ vỗ Hoài Vọng, “Tiên tôn, thả tâm hoả của ngài ra đi.”

Hoài Vọng, “…”



Kiêm Trúc nói xong nhìn người trước mặt không động đậy, giục thêm một lần nữa. Y nghĩ hẳn là Hoài Vọng đang thấy không hài lòng với địa điểm tham quan này, thế là kiên trì dỗ dành hắn, “Hại ngài rơi xuống đây cùng với ta là lỗi ta không đúng, nhưng mà những lúc thế này thì không nên giận dỗi, đi ra ngoài rồi ta thổi cho ngài một khúc nhé~ nhanh chóng thả tâm hỏa vừa sáng sủa vừa ấm áp của ngài ra đi.”

Vèo, một ngọn lửa bỗng nhiên vụt sáng lên ngay trước mặt.

Ngay trong khoảnh khắc ngọn lửa sáng lên Kiêm Trúc giật mình hết hồn. Y nhìn tâm hỏa cháy lên rất nhiệt tình, thật sự là một đám lửa rất to, cháy phừng phực phừng phực, thậm chí bóp méo không khí xung quanh.

Kiêm Trúc, “…”

Lửa giận của Hoài Vọng to thế sao?

Có lẽ là chính Hoài Vọng  cũng ý thức được ngọn lửa này cháy quá to, hắn hơi hơi kiềm xuống một ít. Thế lửa giảm xuống, Kiêm Trúc lấy lại bình tĩnh, bắt đầu kiểm tra hoàn cảnh ở đây.

Dưới ngọn tâm hỏa sáng quá mức cần thiết đó của Hoài Vọng, toàn bộ đáy hang núi được soi sáng rất rõ ràng.

Chỉ nhìn bằng mắt thường, thì bốn phía toàn là vách núi cheo leo. Kiêm Trúc thử điều động linh lực, y phát hiện ra kinh mạch trong người mình tuy được thông, nhưng vận chuyển lại hết sức khó khăn, xem mảnh đất trống này tương đối là kỳ lạ.

Y hỏi Hoài Vọng, “Bây giờ để ngài bay, ngài có thể bay lên được không?”

“Có thể.” Giọng của Hoài Vọng nghe vẫn bình tĩnh trước sau như một.

Kiêm Trúc lại quan sát bản thân một lúc, y cảm thấy nếu như mình dùng thêm một vài pháp bảo, dùng vỏ kiếm đâm đâm chọc chọc vào vách núi mượn thêm ít lực, cứ như vậy vừa bay vừa bò thì vẫn có thể leo lên được, nhưng mà vẫn có phần tốn công mất sức.

Cơ mà hơi kém sang.

Y nhìn Hoài Vọng có vẻ nhàn nhã, không khỏi cảm thán, “Không hổ là ngài.”

Gò má của hắn dưới ánh lửa bập bùng không tăng thêm sắc ấm, trái hơi nhíu nhẹ mày, vẫn không đáp lời y.

Kiêm Trúc cẩn thận quan sát cái người đã có tâm trạng không vui từ lúc đầu, hòng muốn an ủi, “Ngài cau mày trông thật là lạnh lùng, ngay cả chữ “xuyên” viết trên mi tâm cũng rồng bay phượng múa đến thế.”

Dứt lời, mi tâm Hoài Vọng càng nhíu chặt hơn.

“…”

Thấy hiệu quả không tốt, Kiêm Trúc bèn đổi chủ đề, “Đúng rồi, hôm qua ngài dùng thần thức tra xét, có phát hiện thế núi ở đây có gì kỳ lạ không?”

Hoài Vọng nói, “Không có.”

“Vậy thì không phải là vấn đề của ta.” Kiêm Trúc nhặt lại tự tin đối với thần thức của mình, “Xem ra là có ai đó đã bày ra thứ bình phong nào đó, hoặc có lẽ là nơi này có một loại trận pháp nào đó có thể dời núi hoán hình trong một đêm.”

Hoài Vọng không phủ nhận cách nói của y, “Ừm.”

Kiêm Trúc tiếp tục kể lại bóng đen mà mình đã nhìn thấy, “Sáng nay bóng đen đó bay lên đỉnh núi một lần, trông lén lén lút lút, chắc chắn không phải đến để  ôm ấp mặt trời mọc như ta.”



“…” Hoài Vọng mấp máy môi, hình như muốn gì nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

Kiêm Trúc không hề phát hiện ra mình vừa rảnh rỗi buột miệng nói hớ, “Ngài nói xem hắn ta đến để làm gì?”

“Không biết.” Hoài Vọng giơ tay đặt tay lên vách núi bên cạnh, “Xem thử xem.”

Ở dưới đáy động này dường như chìm xuống dưới đáy dòng Nhược Thủy, vận chuyển linh lực bị hạn chế đủ kiểu.

Kiêm Trúc thấy Hoài Vọng thăm dò ở bên kia, nên cũng không để mình nhàn rỗi. Y ôm tay áo ngẩng đầu lên nhìn ánh nắng yếu ớt trên đỉnh đầu: Là người thì nên có gan đưa ra giả thuyết táo bạo.

Vậy nên y có thể giả thuyết là tất cả những điểm kỳ lạ đều chỉ về một nơi, cùng với người, việc, vật tất cả mọi thứ có liên quan đến được xâu chuỗi trên cùng trên một sợi dây?

Ví dụ như Thanh Hà Môn biết trước được thạch trân bên trong bí cảnh có ẩn chứa bảo vậy, ví dụ như ngọn núi kỳ lạ xuất hiện ở gần Thanh Hà Môn này, hoặc ví dụ như…

Cái vỏ kiếm mà y mang từ dưới thạch trận về này.

Nếu như có liên quan với nhau, thì hẳn sẽ không sinh ra bài xích.

“Xoạt”, Kiếm Trúc cầm ngang vỏ kiếm, đâm thẳng vào vách núi trước mặt, toàn bộ linh lực mênh mông tràn vào trong vỏ kiếm, vỏ kiếm cảm nhận được ý chí của y, reo lên ong ong từng hồi.

Ngọn núi bắt đầu mơ hồ rung động, từ dưới vỏ kiếm thậm chí còn xuất hiện vết nứt.

Hoài Vọng thấy thế thu tay về, dựng lên một tấm bình phong phòng ngự ở trên đỉnh đầu hai người. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía Kiêm Trúc, thấy cánh mi dài mảnh đổ một hàng bóng râm trên mí mắt y, đáy mắt bình tĩnh.

“Ngươi xem pháp khí bản mệnh là gì?”

Trên mặt Kiêm Trúc là vẻ năm tháng lắng đọng, dưới tay không chút lưu tình xoay chuyển vỏ kiếm, sức mạnh tràn trề, xoáy bùn đất xung quanh như là đang khoan giếng.

“Chìa khoá. Đa năng.”

“…”

Theo vết nứt kéo dài ra, ngọn núi dao động, từ từ có đất đá bên trên tróc ra từng mảng.

Hoài Vọng kéo căng kết giới đến mức chắc chắn nhất, hắn không ngăn cản Kiêm Trúc làm chuyện nguy hiểm như vậy —— dưới khốn cảnh nhất định phải có một người bước ra phá cục, bất kể là dùng cách gì đi nữa.

Kiêm Trúc muốn làm thì cứ để y làm đến cùng, dù sao thì hắn cũng bảo vệ y được.

Rất nhanh, theo tiếng nổ vang ầm ầm, đất đá bắt đầu bắn tung tóe bên ngoài kết giới! Sau đó dưới tác động sụp nát của hoàn cảnh xung quanh, rơi xuống bên chân của hai người.

Đằng sau vách núi lộ ra một tấm bảng bằng kim loại, bên trên có khắc hoa văn, thoạt trông như là một loại trận pháp kỳ lạ nào đó. Xung quanh hoa văn, năm màu sắc tương ứng với ngũ hành, cung quẻ đan nối xen lẫn với nhau, có vẻ rất phức tạp.

Hoài Vọng biết y không thích phá trận, “Để ta?”

“Không cần.” Kiêm Trúc hừng hực, “Nếu đã quyết định dùng bạo lực, vậy thì không bằng quán triệt đến cùng.”

Y nói rồi thẳng tay đâm vỏ kiếm vào tấm bảng kim loại, lún sau vào một rãnh trên hoa văn, thôi thúc linh lực định đục xuyên qua tấm bảng đó.



Không biết vỏ kiếm được đúc từ thứ gì, sau khi truyền linh lực vào thì nóng lên như một cục gang bị đốt cháy, làm cho hoa văn bên trên và cả chính tấm kim loại cũng nóng chảy theo.

Chắc do bị ảnh hưởng bởi khả năng cản trở linh lực của mảnh đất trống này, tốc độ nóng chảy của tấm bảng đó rất chậm. Kiêm Trúc quay đầu kêu, “Ngài đốt tâm hỏa của ngài lên cho ta mượn với.”

Hoài Vọng, “…”

Ngọn lửa đó lập tức quấn lấy vỏ kiếm lần dần lên trên ——

Trước giờ hai người chưa từng làm như vậy, tạm thời chỉ thấy ngọn lửa đó không hề có chút bài xích nào dung nhập vào thân vỏ kiếm, vỏ kiếm nuốt chửng tâm hỏa vào trong mình, sau đó bật ra nguồn năng lượng lớn hơn nữa!

Tấm bảng kim loại phút chốc bị nấu chảy ra một cái lỗ.

Kiêm Trúc ra hiệu, “Ngài xem, đoàn kết là sức mạnh.”

Hoài Vọng, “…”

Chẳng mất đến một chén trà, tấm bảng kim loại đã bị nấu chảy ra một lỗ hỏng tạo thành lối vào đủ cho một người trưởng thành đi lại, để lộ đường đi vào nội thất đằng sau.

Kiêm Trúc cảm thán, “Đất đai đắt đỏ quá, giờ đã thịnh hành cất nhà dưới lòng đất rồi.”

Y nói rồi cất bước chuẩn bị đi vào tra xét thử. Nhưng lại nhìn thấy Hoài Vọng bên cạnh khẽ động, bước lên trước y một bước đi vào hành lang, “Đi theo ta.”

Kiêm Trúc ôm tay áo đuổi đến, “Ừm.”



Hai người men theo lối đi đi vào, ánh lửa rọi sáng tất cả, núi đá bên trong xung quanh liên thông với nhau, một vài cánh cửa cùng dẫn ra mật thất đằng sau.

Bùn đất dưới chân lầy lội ẩm ướt, chôn vùi một số xác chim, bốc lên mùi vị khó ngửi. Mức độ ăn mòn của mấy cái xác khác nhau, cũ mới không đồng đều.

Kiêm Trúc nhận xét: “Thực phẩm quá hạn.”

Hoài Vọng bình tĩnh liếc sang, “Có vẻ như ngươi tiếc lắm.”

Kiêm Trúc dời tầm mắt, vẻ mặt chính trực, “Sao lại thế được?”

Bước ra khỏi một cánh cửa trong đó, đập vào mắt là một gian mật thất rộng lớn có dạng xoay tròn. Cả hai người cùng dừng bước lại, trông thấy trên vách đá trước mặt có đào hàng ngàn, hàng vạn lỗ hổng hình vuông, đựng rất nhiều trứng to chừng quả đấm.

Dưới đất có vỏ trứng vỡ nát —— không biết là do có chuyện gì xảy ra trong lúc ấp, hay là bị đập vỡ từ bên ngoài.

Kiêm Trúc đảo qua một vòng, “Thì ra là trại chăn nuôi.”

Y nói dứt lời bèn bước lên phía trước, giơ tay hòng muốn cầm một quả trứng chưa phá xác lên kiểm tra thử.

Chưa kịp chạm vào vỏ trứng, Hoài Vọng đã đưa tay ngăn y lại, “Đừng sờ mó lung tung.”

Kiêm Trúc, “Không sao đâu.”

Nhịp thở của Hoài Vọng chợt gấp lên hai hồi, hắn dõi theo Kiêm Trúc, “Ngươi vẫn luôn không có ý thức phòng bị như thế sao?”

Kiêm Trúc nhận ra tâm trạng của hắn không tốt, không chỉ trong chốc lát Hoài Vọng đã bị chọt trúng chỗ nào nữa, “Gì thế?”

Hoài Vọng cụp mắt nhìn y, “Trước giờ chưa từng có ai nhắc nhở ngươi phải biết bảo vệ mình sao?”

Cứ như vậy để mặc Kiêm Trúc một mình tự làm hết mọi chuyện, xem ra người bên cạnh y hoàn toàn không biết chăm sóc y như thế nào.

Giờ đây Kiêm Trúc mới biết được Hoài Vọng bị chọt vào đâu. Y nở nụ cười, tầm mắt theo đường nét khuôn mặt Hoài Vọng dần đến bờ môi mím chặt —— tuy là cái tên này mất trí nhớ rồi, nhưng vẫn giống y như ngày xưa, chưa từng thay đổi.

“Không phải.” Kiêm Trúc nói, “Mà là bảo vệ ta quá tốt cho nên ta mới trong sáng không chút tì vết, không biết sự đời.”

“…” Hoài Vọng quay đầu không buồn nói chuyện với y nữa.

Chỉ là trong tay bắt đầu tụ một cục linh lực, nâng quả trứng lên, dùng thần thức tự mình điều tra. Lúc này hai người đã vào trong mật thất rời khỏi khu vực trống rồi nên linh lực có thể vận chuyển như bình thường.

Kiêm Trúc suy tư, “Ngài nói xem vùng đất trống đó xuất hiện có tác dụng gì?”

Hoài Vọng hơi nhíu mày, quay đầu nhìn lại hướng hai người đi đến —— theo tầm mắt của hắn trải dài theo con đường, đâu đâu cũng là xác chim, ở trong hang động đóng kín dưới lòng đất như thế này, có vẻ đột ngột, bất thường.

Khóe môi Kiêm Trúc nhếch lên, đáy mắt lại không mang ý cười, “Nghênh tiếp mang đến, đúng là nhiệt tình.”

Chim chóc trên con đường đến đây, nếu như đi nhầm vào vùng trời mà lông hồng cũng không nổi này, đều sẽ bị rơi xuống dưới đáy hang động. Chắc hẳn bóng đen đó đã làm cơ quan trận pháp gì đó ở đây, nên mấy con chim rơi xuống đây sẽ tiến vào trong gian mật thất này bằng một cách nó đó.

Hoàn cảnh dưới này không thích hợp để sinh tồn, chim muông có linh, nếu như có ý đồ muốn chạy khó tránh gặp phải nguy hiểm.

“Bọn chúng thu thập nhiều chiem như vậy vào đây để làm gì, ấp trứng à?” Kiêm Trúc nghĩ mãi mà không ra.

Cũng đâu thể nào thật sự định làm một trại chăn nuôi tự động chứ.

Trong lúc y đang cân nhắc, thần thức của Hoài Vọng đã tra xét bên trong quả trứng. Chỉ chốc lát sau, hắn đặt quả trứng trở lại, “Có ma khí.”

Kiêm Trúc nhìn sang, “Ma?”

“Tương tự với loại ma khí ăn mòn tộc giao nhân.”

Kiêm Trúc suy luận loại suy, “Cho nên sẽ ấp ra người chim?”

“…” Hoài Vọng cau mày, “Chú ý cách dùng từ của ngươi.” Gì mà người chim với chim người chứ, miệng đầy lời thô tục.

Kiêm Trúc thuận miệng đáp lại, “Có gì đâu, dù sao thì cũng chỉ có một mình ngài nghe thấy.”

Hàng mày đang cau chặt của Hoài Vọng từ từ thả lỏng ra.

Hai người tìm tòi quan sát vách đá chứa đầy trứng chim này một lúc, Kiêm Trúc hỏi, “Ngài chuẩn bị xử lý mớ người chim này như thế nào?”

“Tạm thời không nên rút dây động rừng.”

“Lý tưởng lớn gặp nhau (1).” Kiêm Trúc gật đầu. Đám ma vật này chắc chắn là không thể giữ được, nhưng nếu như muốn tiêu diệt thì nhất thời cũng không gấp gáp, “Chờ chúng ta trở lại thì làm cú thần long vẫy đuôi.”

“…”

Nói đến chuyện đi, hai người bắt đầu thương lượng xem tiếp theo nên làm như thế nào.

Hoài Vọng nói, “Chắc chắn mật thất còn những lối ra khác.”

Kiêm Trúc không có gì tranh cãi với hắn: Dù sao thì với thực lực Hậu kỳ Hợp Thể của mình, đi theo đường cũ bay trở ra cửa động mà còn rất vất vả, càng đừng nói đến những người khác.

Huống chi trong truyện cũng hay viết, loại căn cứ bí mật như thế này thường thì cũng là sào huyệt của phản diện.

Đúng lúc hai ngươi đang tìm kiếm lối ra khác trong mật thất, chợt có tiếng động vọng vào từ bên ngoài, hình như là có người vòng trở lại.

Trên các vách đá xung quanh toàn là các ô vuông, không có chỗ trốn nào khác. Chuyện quá bất ngờ, Hoài Vọng kéo Kiêm Trúc ra phía sau, mặt hướng về cửa động vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Trong bầu không khí căng thẳng, bỗng nhiên có một tiếng “đùng” nho nhỏ vang lên.

Hoài Vọng quay đầu lại không thấy ai đằng sau, chợt thấy gấp lên trong lòng. Chưa kịp phản ứng lại, một quả trứng tròn trịa rơi vào lòng bàn tay của hắn, “?”

Kiêm Trúc lăn lăn trong lòng bàn tay hắn, thúc giục, “Nhanh, ngài cũng biến ra một quả đi, theo dòng trào lưu.”

Hoài Vọng, “…”