Khi Kiêm Trúc thay đồ xong xuôi từ trong nhà đi ra, đã gần đến chạng vạng.
Vẫn là thân thanh sam đó, chỉ có điều ở bên ngoài khoác thêm một tấm áo choàng mỏng như cánh ve. Sư huynh đã cố ý dặn y đừng ăn mặc quá khó coi, tránh cho đi ra ngoài bị người ta xem thường, bên hông mang đai lưng bằng châu ngọc, viên ngọc viện màu đỏ son rơi bên vòng eo thon gầy, rất nổi bật.
Trên đài Tịch Hạc không một bóng người, trong đình viện của Hoài Vọng sáng rực ánh nến, con hạc trong sân đang chải lông cho mình.
Kiêm Trúc không dừng lại, từ cửa viện vút đi qua.
Mới vừa đi được vài bước, hạc trắng đột nhiên uỵch một tiếng bay về phía y.
Có lẽ vì đã khắc ghi sâu sắc sự “sợ người lạ” của nó, nên khi cái mỏ chim mổ chính xác vào ngọc viện màu son bên hông y thì Kiêm Trúc mới nhận ra.
Y không dám dùng linh lực, chỉ có thể một tay kéo đai lưng lại, “Ngoan nào, đây không phải là thứ mà mi có thể ăn được.”
Hạc trắng ỷ vào trở ngại khác biệt giống loài giả bộ nghe không hiểu, con chim hạc này chẳng khác nào một con gấu, không ngừng muốn gắp viên ngọc viện màu son nổi bật đó đi. Cánh chim vỗ “phành phạch” rất mạnh, như một con quỷ nhỏ quạt gió.
Rất nhanh, đai lưng đã bị lỏng ra mắc bên lưng quần, ngoại y cũng bị vén ra lướt xuống một đoạn, vạt áo không còn ràng buộc tản ra bừa bãi.
Kiêm Trúc đau lòng, “Hoài Vọng dạy mi như thế này sao? Ta không tin.”
Phía đối diện, cửa phòng bên trong viện phát ra một tiếng “kẽo kẹt ——”, bị đẩy ra.
Động tĩnh ngoài cửa đã là kinh động đến Hoài Vọng, hắn bước ra từ bên trong phòng. Lạnh giọng, “Các ngươi đang làm gì đó.”
Một người một chim đồng thời dừng lại.
Lúc này hạc trắng đã có thể nghe hiểu tiếng người, cũng biết mình đã làm không chuyện nên làm, vỗ cánh uỵch một cái, chớp mắt đã bay không thấy đâu.
Kiêm Trúc, “…”
Nhất thời chỉ còn có hai người họ đứng đó.
Một tay Kiêm Trúc còn đang víu lấy vạt áo, một tay nắm đai lưng, châu ngọc lấp lánh rũ xuống từ bên eo đến tận xương hông, len vào áo ngoài mỏng manh như ẩn như hiện. Bả vai nửa mở, gió lạnh Thương Sơn rót vào trong vạt áo, làm làn da nhẵn nhụi như men sứ nổi lên một lớp da gà.
Y nghĩ, chắc lúc này mình trông chẳng khác một thiếu nam con nhà lành bị người ta cướp bóc.
Ánh mắt Hoài Vọng ngưng một giây đã dời đi ngay, “Nó thích châu ngọc xinh đẹp.”
Kiêm Trúc quơ tay hai ba lần kéo y sam ngay ngắn lại, “Đam mê làm giàu từ nhỏ là không tốt đâu, ngài nên dạy dỗ nó lại.”
“Nó tám trăm tuổi rồi.”
“…” Kiêm Trúc ngừng một giây, “Thế thì là già mà không nên nết.”
Hoài Vọng bị chặn họng không biết nên nói gì. Hắn nhìn Kiêm Trúc xoay người muốn đi ra ngoài, nhặt lại uy nghiêm của mình, “Đi đâu.”
Bước chân Kiêm Trúc ngừng lại.
Ngay lúc Hoài Vọng nghĩ là y định giải thích, thì y quay đầu lại khóe môi nhếch lên, châu ngọc treo trên đai lưng tản mạn tùy ý, mang một cảm giác hững hờ phong lưu.
Y dùng giọng điệu bắt bí giống như Hoài Vọng lúc ban sáng, “Liên quan gì đến Tiên tôn.”
Nói xong không thèm nhìn Hoài Vọng nữa, lấy cây quạt giấy được chạm trổ trong túi càn khôn ra, “xoẹt——” một tiếng tiêu sái xòe ra, nghênh ngang bay vút đi ngay trước mặt Hoài Vọng.
…
Thành Lộ Tê chạng vạng nhá nhem tối, ngọn đèn cam đỏ giăng trên con phố dài như chú rồng đang lượn mình ngao du, tiếng thét của hàng quán rong cũng mơ hồ trong bóng đêm mờ mờ tỏ tỏ.
Kiêm Trúc theo vài vị sư huynh đi xuyên qua làn sóng người rộn ràng, Hà sư huynh nghiêng đầu nhìn thoáng qua y, “Sư đệ, tâm trạng đệ hình như rất tốt?”
Kiêm Trúc nhớ lại chuyện khi nãy, khóe miệng khẽ nhếch, “Được ra ngoài chơi, tất nhiên là phải tốt rồi.
Hà sư huynh bật cười ha ha, xe nhẹ chạy đường quen dẫn đường cả bọn đi thẳng vào một tửu lâu.
Trong lầu rường cột chạm trổ, tiếng đàn sáo vang vang. Hà sư huynh lấy một gian phòng riêng cạnh cửa sổ, mọi người vào ngồi, gọi một vài món, rất nhanh đã có ca nữ lên đánh đàn thổi khèn.
Kiêm Trúc nghe thử một hồi nhưng không cảm được gì thú vị, đợi rượu và đồ ăn lên bàn y lập tức vùi đầu chuyên tâm giải quyết bàn ăn, gần như ngó lơ tiếng đàn của ca vũ.
Thường sư huynh bên cạnh chú ý đến, “Kiêm Trúc sư đệ, sao đệ không thưởng thức khúc nghệ dân gian trước đã?”
Hà sư huynh vỗ đầu, “Ấy! Quên mất, sư đệ không có hứng thú với cô nương. Nếu không sư huynh lại kêu mấy vị lang quân tuấn tú đến…”
Kiêm Trúc khéo léo từ chối trong một giây, “Thật sự không cần đâu.”
Thường sư huynh cười nói, “Thôi được, tiểu lang quân trong một tửu lâu trần tục thế này, tất nhiên là sư đệ nhìn không lọt rồi. Vậy trong tông môn thế nào?”
Hà sư huynh uống một chút rượu, hai gò má đo đỏ, cảm xúc hào hứng dấy lên trong con tim đang hừng hực hóng chuyện, “Sư đệ, trong tông môn chúng ta có rất nhiều người quan tâm đệ, đệ có biết không?”
Kiêm Trúc nhớ lại bóng người liền mạch không dứt trước cửa sổ, “Rất khó để không biết.”
Hà sư huynh nói, “Lạc sư huynh từng hai lần nhắc đến đệ trước mặt bọn ta rồi. Ây, đệ có biết Lạc sư huynh không?”
“Không biết.” Y cảm khái, “Nhưng nếu nói vậy thì số lần Cối Dữu trưởng lão nhắc đến đệ còn nhiều hơn.”
Đám sư huynh bật cười rất to, quay đầu lại tiếp tục thưởng thức khúc nghệ dân gian, không nhắc lại chuyện đó nữa.
Cách một chút, Kiêm Trúc đứng dậy, “Sư huynh, ta đi ra ngoài hóng mát một chút.”
“Đi đi sư đệ, đừng để lạc đó.”
Y đẩy cửa đi ra ngoài, cửa gỗ che lại tiếng tiêu của ca vũ sau lưng. Trong hành lang gió lùa bốn phía, xua tan đi mùi rượu, mùi thức ăn và mùi son phấn vừa nhiễm phải trong phòng.
Kiêm Trúc sửa lại áo ngoài một chút rồi đi xuống lầu dưới, mới vừa đi được mấy bậc thang, một thiếu niên từ phía dưới chạy tới trước mặt, y phục hào hoa phú quý, đằng sau còn có vài tên tôi tớ đi theo.
Hàng hiên chật hẹp, hai bên cùng đồng thời dừng lại, y đang định nghiêng người tránh, thiếu niên đối diện đã hất cằm mở miệng, “Để bản thiếu chủ đi trước.”
Kiêm Trúc nghe vậy thì lại không di chuyển nữa, ôm tay áo lười biếng đứng dựa lan can, chuỗi châu ngọc bên hông tùy ý quấn quanh, càng lộ vẻ như khiêu khích, “Tại sao?”
“Ngươi có biết thân phận của bản thiếu chủ thế nào không.”
“Ta chỉ nhường cho người già yếu bệnh tật.” Kiêm Trúc hỏi, “Thân phận của ngươi là cái nào trong đó?”
Thiếu niên nhất thời tức đến đỏ cả mặt, “Còn không cịu tránh ra, thì đừng trách bản thiếu chủ không khách khí!”
Kiêm Trúc từ ái, “Ta không trách ngươi.”
“…rượu mời không uống thích uống rượu phạt!” Lồng ngực thiếu niên chập trùng lên xuống, trở tay rút thanh nhuyễn kiếm ra bổ tới.
Kiêm Trúc chẳng thèm tránh, giơ tay lên đối diện với thanh kiếm cong ngón tay búng một cái vào —— vụt! Nhuyễn kiếm bay ngược lại vào vách tường bên cạnh, để lại một đường kiếm.
Y rũ mắt nhìn qua, bóng ngọn đèn từ khung đèn được chạm khắc trên đỉnh đầu chiếu xuống gò má, lớp vải lụa mỏng trong tay áo như giặt khói ủ mây.
Thiếu niên ngẩn người, “Ngươi…”
Cậu ta bỗng nhiên thu lại nhuyễn kiếm bịch bịch bước mấy bước đến, “Cái chiêu vừa thoáng qua lúc nãy của ngươi đẹp quá! Ngầu lắm luôn, mau dạy ta đi!”
Kiêm Trúc, “…”
Y không muốn dây dưa, “Ngầu là do chính ta ngầu thôi.”
Thiếu niên lặng yên lấy nửa bầu rượu từ trong túi ra, toan tính dụ dỗ, “Chúng ta có thể vừa nói chuyện vừa uống.”
Kiêm Trúc nhướng mày, “Là rượu mừng hay rượu phạt?”
“Đây là rượu ngon đặc sản quê hương ta.” Thiếu niên dứt khoát lật mặt luôn, “Đừng có so đo nữa, trước đến nay chẳng có được mấy người lọt được vào bản thiếu chủ đâu!”
“…”
Chốc lát, bên trong một gian phòng thượng hạng, hai người ngồi đối diện nhau.
Sắc mặt thiếu niên tựa như ngày tháng sáu, nói đổi là đổi ngay. Vừa nữa còn đang tức tối, lúc này đã moi bầu rượu mình giấu ra nhiệt tình hào hứng mời người ta phẩm.
Hai chén rượu nếp trong suốt đặt trên bàn, hương rượu tràn ngập cả phòng. Màu rượu như hổ phách, vào miệng thì chua, vào cổ họng thì lại ngọt, thật đúng là rượu ngon.
Kiêm Trúc đã đến rồi thì an tâm ở lại, chung chén chạm nhau. Hai người nói chuyện trời đất đất trời, nói chuyện xuyên qua núi non sông hồ, nói xem làm sao để chớp mắt cái là ngầu.
Giữa lúc đôi câu chuyện trò, rượu cứ thế ào ào vào bụng.
Sau khi qua nửa bầu, thiếu niên hiển nhiên đã thấy thân thiết, kéo Kiêm Trúc kể khổ, “Bản thiếu chủ vì để thoáng khỏi cảnh quản thúc ở nhà, đang bỏ nhà đi trốn, ngươi có nơi nào có thể thu nhận giúp đỡ ta không?”
Kiêm Trúc rút tay mình từ trong tay cậu ta ra, “Không lừa gạt người, ta cũng không phải người ở đây. Chồng củ của ta hủy hôn bỏ trốn, ta từ dưới quê ngàn dặm đuổi theo tìm chồng.”
Thiếu niên nhất thời thương hại, “Sao ngươi còn thảm hơn ta nữa.”
Kiêm Trúc, “…”
Hai người mang theo mặt nạ đau khổ đồng cảm cho nhau một chút, bên ngoài truyền đến tiếng của các vị sư huynh:
“Sư đệ! Sư đệ —— ”
“Nói là đi hóng gió, sao không thấy trở lại?”
Cạch. Đặt chén rượu xuống bàn, Kiêm Trúc trong ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên đứng lên nói lời từ giã, “Sắc trời không còn sớm, đa tạ khoản đãi, ta phải chuẩn bị về rồi.”
“Chờ một chút.” Thiếu niên lấy một cục đá truyền tin từ trong tay áo ra ném cho Kiêm Trúc, “Cùng là người lưu lạc chân trời góc bể, tùy thời giữ liên lạc.”
Kiêm Trúc nhận đá truyền tin xong còn sửa lời cậu ta, “Cái đó gọi là số kiếp ghẹo người.”
Các vị sư huynh đệ trở về sơn môn trước khi Lâm Viễn tông cấm đi lại ban đêm.
Giờ Hợi (9 giờ đến 11 giờ đêm) vừa qua, màn đêm buông xuống.
Khi Kiêm Trúc về đến Thương Sơn thì xung quanh đã đen kịt, chỉ còn tuyết đọng phủ đầy đất phản chiếu lại ánh trăng trắng đến lóa mắt. Trong viện Hoài Vọng không có ánh đèn, y đứng tại chỗ nhìn một chút, đang định trở ra sau núi, khi quay đầu đã trông thấy một bóng người đứng trên đài Tịch Hạc.
Dưới ánh trăng sáng, dáng người thon dài đứng bên bờ vực, mái tóc bạc không cột, gần như hòa vào ánh trăng rực rỡ sáng trong ấy.
Kiêm Trúc ngẩn ngơ.
Hoặc chăng là ánh sáng trắng ấy cứ quẩn quanh trong đầu đến choáng váng, mùi rượu trước đó bốc lên từ lục phủ ngũ tạng, tim y cứ đập lên thình thịch, xúc cảm hỗn loạn tức thì cuộn trào dâng tràn lên trong cơn kích động mãnh liệt.
Y tiến gần về phía Hoài Vọng
Gió đêm dìu dịu, hương rượu đắm say lòng người lan tỏa khắp trong không khí lành lạnh.
Hoài Vọng đã biết Kiếm Trúc về từ sớm, chỉ là không muốn để ý đến y. Khi này lại nghe thấy được mùi rượu, hắn hơi nhíu mày xoay người lại.
Giữa hai người chỉ cách nhau hai, ba bước.
Kiêm Trúc nhìn Hoài Vọng, tầm mắt cẩn thận phác họa dọc theo nét mày, sống mũi, đôi môi mỏng tiến thẳng xuống dưới. Hơi men nồng nàn khuếch trương những nhớ thương thầm kín, đêm muộn giật rách tấm gạc mà buổi sớm đã che đậy.
Hoài Vọng mở miệng, “Ngươi uống rượu.”
“Ừm.” Kiêm Trúc đáp một tiếng, giọng nói mềm mại hơn lúc bình thường đôi phần.
Y nhìn bóng mình phản chiếu trong mắt Hoài Vọng, nét ửng đỏ nhạt màu lan dần ra vành tai, đỉnh tai nhòn nhọn lộ từ trong làn tóc đen nhánh nóng rẫy lên.
Ngỡ như là sóng tình không nén được cuối cùng cũng đã sơ sót để lộ.
Nhưng mà thế thì sao?
Kiêm Trúc ngước mắt nhìn Hoài Vọng nở nụ cười, đứng dưới ánh trăng nơi đây, tửu sắc quyến rũ người. Đáy mắt y là dòng tình nồng đậm cuộn trào dâng cao, khát khao chìm nổi, đánh vào đuôi mắt đo đỏ của y, chảy trôi hòa cùng sắc trăng đêm nay.
Mờ mịt đến nỗi, lòng người rung động.
Hoài Vọng nhìn, hương rượu quẩn quanh nơi đầu mũi đột nhiên trở nên đậm đà mà sâu cay.
Thời khắc ấy tưởng như vĩnh hằng. Kiêm Trúc cô đơn nở nụ cười, không nói lời nào đã xoay người rời đi, chỉ ba bước chân thoáng qua mà đã đến sau núi, áo lụa mỏng phất phơ cuốn trôi bầu không khí chộn rộn.
Đến khi bóng y đã khuất trong thương ngô, Hoài Vọng rũ mắt, “soạt ——” một tiếng rút Vấn Nhàn bên hông ra khỏi vỏ.
Kiếm chiêu liên tục không dứt như bụi hoa ảo ảnh, bốn mươi chín thức hạ xuống chỉ trong hơi thở, vùng tuyết xung quanh bị gió kiếm kéo theo, hoa tuyết trong chu vi năm bước bay ngược lên..
Đầu kiếm lướt qua nền đất trần trụi, để lại một đường rãnh sâu hoắm.
Thu chiêu, vào vỏ, Hoài Vọng đi xuyên qua làn tuyết rì rào rơi trở về trong viện. Hắn nghĩ, chắc là Kiêm Trúc đã say choáng đầu, nhận nhầm hắn thành người thương xưa.
Đúng là loạn mà.
Cửa viện mở ra, lại kẽo kẹt khép lại, trên đài Tịch Hạc chẳng còn ai.
Chỉ có màn tuyết rơi bạc bẽo, bông tuyết mịn rất dày phủ lên khe rãnh sâu ấy.