Tiên Trúc

Chương 67: Ngồi Ăn




Quyết định một hồi, hai người bắt đầu tìm kiếm 2 bên khác nhau. Hoà Thuận cầm đèn bí ngô khám phá một lúc, sau khi chắc chắn đã tìm ra nàng mới gọi Lý Mặc Phong.

"Tiên sư, ta tìm được rồi."

Nghe vậy Lý Mặc Phong nhanh chóng chạy tới, hắn đưa tay chạm vào nơi Hoà Thuận chỉ, đúng là đụng vào một khối gì đó to lớn trong không khí.

"Quả nhiên có tồn tại, mau tìm thứ gì trải lên trên xem." Lý Mặc Phong kinh hỉ nói.

"Ta có thứ này, hay là dùng nó rắc lên thử." Hoà Thuận từ túi trữ vật lấy ra một gói bột mì, nàng nắm một nắm rắc lên không trung.

Khi bột mì rơi xuống, tạo thành một con đường rộng chừng hai thước(1) hiện ra, nhưng bột mì không chịu nổi sức nóng của dung nham nên ngay lập tức bị cháy đen rồi biến mất.

*(1) 2 thước = hơn 60cm

"Chúng ta vừa đi vừa rắc." Thấy bột mì đã bị nướng đen, Hoà Thuận không thể không tiến lên một bước, rắc một bước. Do dự một lát, nàng nói: "Con đường này nếu không đúng, vậy chúng ta sẽ tự đi tìm cái chết."

Lý Mặc Phong cười đắc ý:" Có sao đâu, cùng lắm ta chiến đấu bảo vệ nửa bộ râu và phần tóc còn lại, còn ngươi thì phải tự bảo vệ mình."

Hoà Thuận cười gượng, nàng dẫn đầu bước lên. Tiểu Hắc cũng đứng trên vai nàng, không dám bay xung quanh. Sẽ rất rắc rối nếu đụng trúng sự kích hoạt của dung nham.

Nên Hoà Thuận cúi người, cẩn thận rắc một nắm bột mì, sau đó tiến lên một bước, Lý Mặc Phong theo sát phía sau.



Không biết là cái vận gì, con đường này lại chính xác, bọn họ đều đã đi tới trung tâm của hố dung nham nhưng không bị bất cứ sự tấn công nào. Nhìn từ xa hai người như đang lơ lửng trên không.

Vô số dung nham nổi lửa dưới chân Hoà Thuận, nàng căng thẳng đổ mồ hôi đầm đìa. Bột trên tay trộn với mồ hôi thành từng cục nhỏ, nàng lấy tay quệt vào áo rồi vốc bột tiếp tục rắc xuống đường.

Lâm Hoà Thuận thực sự không ngờ đống bột mì này sẽ có ích, nàng luôn cho rằng chủ tiệm bán thuốc đang nói dối cơ đấy.

Cả hai đi qua hố dung nham mà không hề hấn gì. Tất nhiên họ không dừng lại, tiếp tục đi qua một thông đạo trước mặt.

Ra khỏi thông đạo, Hoà Thuận nhìn thấy một hang động trên cao hàng trăm thước, trên vách hang có rất nhiều thông đạo nhỏ hơn.

Hiện tại nàng đang đứng trước một trong những thông đạo đó, trước mỗi lối đều có một cầu thang dài bằng đá, dọc theo thông đạo kéo dài xuống đất, nhìn có vẻ như là hàng trăm bậc thang.

Đỉnh của nó đã bị phá hủy một nửa, trong hang động đứng sừng sững một tòa hình vuông cao hơn mười thước, trong vách tường đen kịt có chút ánh sáng màu bạc chiếu rọi, đó chính là cung điện dưới lòng đất.

Từ độ cao này có thể nhìn thoáng qua cấu trúc của cung điện trong sảnh chính đã bị phá hủy. Xung quanh có rất nhiều tòa hình vuông nhỏ cao ba thước cũng được xây dựng bằng vật liệu tương tự.

Mặt trên của động được đánh bóng nhẵn nhụi, không biết là nguyên bản màu đen hay là đã qua xử lý.

Một số vật liệu không xác định đã được sử dụng trên mái hang động màu đen, và một khối tròn khổng lồ nhô ra nửa chừng được tạo ra ở giữa.

Cách đó không xa, có một hình mặt trăng được làm bằng Ấm Đông Ngọc trắng, và phần còn lại được khảm bằng những viên đá sáng chói không rõ là gì, tạo thành hình ngôi sao.

Vốn phải là cung điện dưới lòng đất tối tăm, nhưng nay được chiếu sáng rực rỡ bởi vật thể tròn giống như mặt trời kia.

Ở một bên khác có một bức tường bị đống đá khổng lồ đè xuống, như thể sụp đổ.

Mấy chục tu sĩ khoanh chân ngồi ở đó, có người ngồi trên cầu thang ở lối ra, chờ đợi cái gì thì không biết. Còn có tu sĩ bay lượn giữa không trung, bay tới bay lui.

"Hả? Không phải nói cung điện dưới lòng đất có vành đai sao? Tại sao tất cả tu sĩ đều tập trung ở đây vậy?" Hoà Thuận tự hỏi, thấy khung cảnh trước mắt khác hẳn với những gì nàng tưởng tượng.

"Vành đai?" Lý Mặc Phong một bên nghe nàng nói, liền chỉ vào vách đá phía sau đại điện: "Vành đai ngươi nói là đại điện phía sau, các tu sĩ sẽ đi tìm đồ vật ở đó."

Hoà Thuận nhìn về phía hắn ta chỉ, có một cánh cổng đá dài hơn hai thước trên bức tường đá phía sau chính điện. Trước cửa đá, phía dưới chân đài có mấy trăm tu sĩ chen chúc, mọi người vây quanh cửa đá đang cùng nhau công kích phá bỏ cấm chế phía trên.

Số lượng tu sĩ nhiều kinh hãi, nàng lè lưỡi nói: "Nhiều người như vậy, cửa đá mở ra chỉ sợ lại xảy ra cướp bóc, bên trong còn có nhiều đồ vật như vậy để người đi tìm không?"

Nghe vậy Lý Mặc Phong liền giải thích:"Ngươi là lần đầu tiên đến đây nên không biết, ở trong đó thật ra là vườn thuốc của Hoàng Đế. Bên trong thế nhưng có vài trăm trượng đất, trồng rất nhiều thảo dược quý hiếm. Chủng loại có rất nhiều hơn nữa không phải thứ mà Phàm Giới có được. Lúc ta đi vào vẫn còn là Trúc Cơ Kỳ thế nhưng cạnh tranh phi thường kịch liệt."



"Mỗi hai trăm năm đều có nhiều người như vậy vào hái thuốc, có thể còn lại bao nhiêu, sẽ không phải đi vào trừ cỏ dại đổi một viên linh thảo chứ."

Hòa Thuận nhìn đoàn người kia, nếu như bắt đầu cướp giật không biết chết bao nhiêu người.

Lý Mặc Phong cười nói: "Ngươi không biết, cung điện dưới lòng đất bí ẩn chính là ở chỗ đó. Bất kể lần trước vườn thuốc bị hủy hoại bao nhiêu, bên trong linh thảo sẽ mọc trở lại. Cho nên giới Ma Phàm các phái mỗi lần đều phái người tới lấy một ít, nếu có thể lấy được hạt giống thì càng tốt."

Hoà Thuận không thực sự cần linh thảo, hơn nữa có nhiều người như vậy, không cần liều mạng chiến đấu với họ.

Thấy Lý Mặc Phong cùng nàng đứng ở chỗ này, nàng tò mò hỏi: "Tiên sư, ngươi không phải đi tìm bảo sao?"

"A." Lý Mạc Phong nhẹ nhàng thở dài nói.

"Đương nhiên là phải tìm được bảo vật, nhưng cũng phải bảo đảm tính mạng của mình, ngươi không thấy nhiều người như vậy sao, nếu như ta đi lên không phải tìm chết à. Cứ đứng đây chờ thời cơ đã."

"Cái gì? Đứng ở đây cũng có thể tìm bảo vật, chẳng lẽ bảo vật từ trên trời rơi xuống sao?"

Lời Lý Mặc Phong nói làm cho Hòa Thuận không khỏi bối rối, nàng nhìn khu phế tích chính giữa, không có gì ở đó cả.

Lý Mặc Phong ngồi xuống bậc thang đá, nói với Hòa Thuận: "Yên tâm đi, cũng không cần đợi lâu đâu. Dù sao ngươi cũng không muốn đi vườn thuốc, vậy thì cứ ngồi đây cùng lão phu chờ đợi."

"Ừ." Nghe vậy Hoà Thuận cũng ngoan ngoãn ngồi xuống nhưng lại âm thầm trao đổi với Tiểu Hắc.

"Tiểu Hắc, ngươi biết nơi này xảy ra chuyện gì không, hắn nói chờ bảo vật xuất hiện là cái gì?"

"Ta cũng không rõ. Trí nhớ của ta chỉ dừng trước khi đại chiến, không phải tình hình hiện tại của cung điện dưới lòng đất. Nơi bị đá đè lên chính là lối ra trước đây. Nó là một kiến ​​trúc đẹp đẽ được trang trí công phu nhưng thật tiếc, nó đã bị phá hủy trong đại chiến khi ấy." Tiểu Hắc nhìn xung quanh, cung điện dưới lòng đất và cung điện trong ký ức của nó đã khác xa từ lâu rồi.

Khi đó, cung điện dưới lòng đất tấp nập người qua lại, hương hoa quyến rũ, mỹ nữ cầm pháp khí hình hoa bay lượn khắp không trung, bây giờ thì tàn tạ đâu đâu cũng là phế tích.

Sau khi ngồi không một lúc, Hoà Thuận chán nản lấy ốc xà cừ chiên nhỏ đóng gói ra ăn. Thứ này là lúc trước nàng mua được khi lang thang trên phố, loại ốc xà cừ nhỏ chỉ bằng móng tay này được chiên trên chảo với muối, ăn rất ngon.

Biết các tu sĩ giai đoạn Kim Đan sẽ nhịn ăn ít nhất một trăm năm nhưng Hoà Thuận vẫn lịch sự hỏi Lý Mặc Phong nhưng sau khi bị từ chối một cách tử tế, Hoà Thuận cũng chả ngại mà ngồi trên thang đá bắt đầu ăn.

Đám tu sĩ truy tìm kho báu này đều là những người sống hàng trăm năm, họ chỉ ngồi đó và lắng nghe mọi hướng. Nhưng

hành động nhỏ của Hoà Thuận này lại bị mọi người chú ý đến. Tất nhiên phải nói rằng họ đều sống quá lâu, tính tình thất thường, có người không thèm quan tâm, có người lại nhìn về phía này vài lần.



Có Tiểu Hắc ở bên cạnh, Hoà Thuận tự nhiên biết mình đã thu hút sự chú ý của nhiều tu sĩ, ngay cả Lý Mặc Phong bên cạnh cũng cảm thấy bất an. Hắn suy nghĩ một chút, có chút ngượng ngùng nói: "Cô nương, ta nhìn thấy một vài người quen nên muốn đi qua chào hỏi."

Hoà Thuận vội vàng nói: "Tiên sư không cần lo lắng cho ta, ta ngồi ở chỗ này là được, ngài nếu có việc thì đi đi."

Nghe vậy Lý Mặc Phong thở phào nhẹ nhõm rồi nói thẳng: "Vậy thì lão phu sẽ đi trước một bước. Nếu sau này ngươi đến Nguyệt Ảnh Sơn ở Phàm Giới thì nói lão nhé."

Hoà Thuận đồng ý, Lý Mặc Phong liền ném một mảnh áo nhảy lên rồi chạy trốn, lao vào nhóm người.

"Hừ, lão già sợ chết, chạy đến là nhanh." Tiểu Hắc bất mãn lẩm bẩm một tiếng, một con ốc xà cừ nhỏ lập tức bị Hoà Thuận nhét vào trong miệng.

"Ăn của ngươi đi, lão mới Kim Đan, không trách được lão. Nhiều tu sĩ thâm hậu ở đây như vậy, lão ta sợ bị liên luỵ cũng không sai."

Tiểu Hắc rất thành thạo trong việc ăn, nó chỉ cần cắn một miếng, vỏ ốc đã tách hoàn toàn thành hai nửa và phần thịt dễ dàng được ăn nguyên vẹn. Nhưng Hoà Thuận lại luôn nhai vỏ thành từng miếng và phải nhổ vỏ ra sau khi ăn.

"Ta nghĩ nếu hắn ở cùng ngươi, khả năng bị giết rất nhỏ." Tiếu Hắc nhổ vỏ ốc, trong miệng còn ngậm một con ốc xà cừ mơ hồ nói.

"Tại sao?" Hoà Thuận nhìn nó và hỏi.

Tiểu Hắc ăn một cái nữa, nhổ vỏ nói: "Đầu óc ngươi thật ngu ngốc, ngươi không nhớ hắn có thân phận gì à. Ai lại tìm được một người có thể ngồi cạnh ngươi nhìn ngươi ăn. Không phải mấy thứ Luyện Khí thì chỉ có người điên thôi. Trông hắn bất mãn vậy nhưng tuyệt đối không ai dám động thủ đâu."

Hoà Thuận nghe xong, lại ném một con ốc xà cừ khác vào trong miệng, thản nhiên nói: "Hắn đi rồi, quên đi. Không có người tới quấy rầy ta cũng tốt, ta đánh không lại những người này."

Hai người trò chuyện một hồi, cấm chế trong vườn thuốc bị phá vỡ, mấy trăm tu sĩ hưng phấn xông vào. Đột nhiên có một âm thanh ù ù từ cung điện dưới lòng đất vang lên, các tu sĩ tu vi cao thâm đột nhiên lo lắng đứng dậy. Mọi ánh mắt đều dán chặt vào thứ giống như mặt trời ở trên cùng, Hoà Thuận cũng đứng dậy nhìn sang.