Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc

Chương 5: Ánh trăng trên sông Ngọc




Trong Phật đường tĩnh lặng, Đoan Ngọ và Uất Trì công tử ngồi bên chậu than. Nàng nhìn những cành hoa trong bình, cảm thấy như mình đang ở trong cõi mộng. Bồ Tát vì chúng sinh mà đổ lệ, nước mắt của người hóa thành mưa rơi xuống thế gian, nghe lộp độp rõ từng tiếng, dần dần biến thành lời nói của Uất Trì Vô Ý.

"...Là như vậy, ta đã gặp Bát nương tử và thống lĩnh, đồng thời có được hai đấu ngọc trai khiến ta có được ngày hôm nay. Lúc đó, ta mười ba tuổi, đã biết nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng. Đối với ta mà nói, Bát nương tử là một nữ nhân xinh đẹp. Bà ấy có con mắt tinh đời, nhìn một cái sẽ biết luôn giá trị của một viên ngọc trai, cũng sẽ không xúc động khi giám định ngọc. Vào đêm trước khi rời đi, ta đã đến tìm Bát nương tử. Ta nói: "Chiến loạn nhiều năm liên tục, ngọc Côn Sơn không còn sức ảnh hưởng như xưa. Dưới gót chân sắt của quân Mông Cổ, ta không thể khôi phục lại vương triều nhà Uất Trì. Tuy nhiên, ta muốn dựa vào sức mạnh của mình để thành lập vương quốc Bạch Ngọc ở Hòa Điền giống như phường Mò Ngọc ở Hợp Phổ. Vì vậy, ta cần loại ngọc tốt nhất và nhân tài giỏi nhất. Khi ta có được năng lực này, liệu ta có thể đến tìm bà không?"

Ta vẫn nhớ nụ cười của bà ấy, một nụ cười cay đắng khiến người ta cảm thấy đau đớn. Bà ấy nói: "Trái tim ta đã chết một nửa, đến lúc đó, trái tim ta đã biến thành máu của ngọc trai rồi. Tiểu tử, nếu ngươi thật sự quyết tâm như vậy, có thể hứa với ta một chuyện không?" Ta đáp: "Vậy phải xem là hứa cái gì đã?" Bát nương tử không thắp đèn, dẫn ta đến một dãy lán xiêu vẹo trên bãi biển. Ở đó có một cái lán bên trong trải chiếu rơm và một ngọn đèn dầu đang sáng. Có rất nhiều trẻ con đang ngủ ở đó... Đột nhiên, Bát nương tử nắm lấy tay ta, thở dốc đầy thống khổ, nói: "Nơi này có một bí mật. Tiểu tử, nếu ngươi nói chuyện này ra ngoài, ta thề sẽ không để ngươi rời khỏi Liêm Châu." Ta bị bà ấy nhéo phát đau, bèn nói: "Ta lấy danh dự của gia tộc Uất Trì ra thề, ta sẽ giữ bí mật."

Uất Trì liếc nhìn Đoan Ngọ, đôi mắt đen của nàng đầy vẻ bối rối.

"Bà ấy mới nói với ta: "Ta sinh ra đã xấu xí, nhưng cũng gặp được một người đối xử thật lòng với ta. Ở phường Mò Ngọc, hắn là nam nhất đẹp nhất, cũng là nô lệ duy nhất không quên cuộc sống tự do trước khi bị bắt. Để trừng phạt hắn, người Mông Cổ đã hủy đi khuôn mặt của hắn, bắt hắn làm việc cả ngày lẫn đêm. Sau khi ta trưởng thành, những nô lệ khác đều chê ta, đêm đến đều tránh né ta. Nhưng người này, hắn tôn trọng ta, yêu mến ta. Ta cũng tôn trọng hắn, yêu mến hắn. Mặc dù hắn bị hành hạ thành gù, khuôn mặt còn rất đáng sợ, nhưng ta cảm thấy hắn vẫn trẻ và vẫn rất anh tuấn. Ở chỗ này của chúng ta, tình yêu giống như bông hoa dại, chỉ có thể để nó trở thành bí mật để người khác không chú ý đến. Hắn thích kể về thời niên thiếu, hắn là một chiến binh, từng chạy như bay trong rừng núi, hắn cũng thích nói về việc nghe thấy bản tình ca của thần biển vào ban đêm... Sau đó... Chúng ta không có sau đó, hắn đột ngột qua đời. Mấy tháng sau, ta sinh hạ một bé gái. Ta nhớ hôm đó là ngày mồng năm tháng năm, trong lúc hôn mê ta ngửi thấy mùi thơm của cây xương bồ. Ngươi biết không? Khi ta được thăng chức thành quản sự, ta nhìn thấy một đứa bé nô lệ đang tập đi ở gian phòng này, nàng vừa ngã nhào đã đứng lên cười. Người ta gọi nó là Đoan Ngọ. Ta không thể nhìn lầm, đôi mắt của nó giống hệt nam nhân kia!"

Đoan Ngọ há to miệng, nước mắt trực trào ra. Nàng biết rất chính xác mình vừa nghe thấy điều gì. Bát nương tử và nam nhân chưa từng gặp mặt kia là cha mẹ của nàng sao? Đoan Ngọ không phải là đứa bé sinh ra đã bị bỏ rơi, nàng có cha, cũng có mẹ. Sớm chiều chung đụng, Bát nương tử luôn nói năng thận trọng, đưa nàng đi sờ từng viên ngọc trong bóng tối, kể cho nàng nghe giai thoại khi gió biển nổi lên. Nhưng sao bà ấy chưa từng nhắc đến nam nhân đó, chiến binh thiếu niên từng chạy như bay trong rừng núi, người nô lệ thích nghe bản tình ca của thần biển vào ban đêm? Tịch Tịch nói với Đoan Ngọ: Vì sao Bát nương tử lại đối xử đặc biệt với ngươi vậy? Đoan Ngọ chỉ cười hì hì, nói: Thật hả? Chắc bà ấy nghĩ ta khó đối phó nên đặc biệt chú ý đến ta. Bát nương tử giao nàng cho Halbala, bảo người ta đem nàng đi cúng tế cho thần biển. Lúc đó Đoan Ngọ hơi nảy sinh lòng hận thù, nhưng người nàng hận không phải Bát nương tử. Nàng bỗng nhiên nhớ tới ngày đó có một cặp mắt cứ chăm chú nhìn nàng? Cho đến khi Đoan Ngọ nhắm mắt cam chịu số phận, nàng vẫn cảm thấy ánh mắt ấy đang tập trung vào khuôn mặt và cơ thể mình. Nàng từng cho phép bản thân quên đi hình ảnh này... Nhưng bây giờ, nàng không thể nào quên được, nàng không hận Bát nương tử, giờ nàng đã hiểu... Nỗi lo lắng, thống khổ gợn lên từ tận đáy lòng, bùng nổ thành tiếng khóc. Nước mắt của Đoan Ngọ tuôn rơi. Nàng ôm bả vai run rẩy, hy vọng ngọn lửa sẽ ấm hơn chút nữa.

Một xiêm áo rơi xuống trên vai Đoan Ngọ, Đoan Ngọ nhìn thấy rõ người trước mặt mình là Uất Trì, so với ánh lửa, ánh mắt hắn còn yên tĩnh và ấm áp hơn.

Tiếng mưa rơi nhỏ dần, con mèo ngồi dưới góc bàn kêu khe khẽ vài tiếng. Mùi đất hòa với mùi lá bồ đề, bảng lảng bay trong gió.

Đoan Ngọ lau nước mắt. Nàng không còn coi mình là tiểu hài tử nữa, nàng cũng không cần Uất Trì thương cảm, an ủi. Nàng tĩnh tâm trở lại, tính toán khoảng cách từ Liêm Châu đến Hòa Điền, trên mặt vẫn còn sự mờ mịt, đôi mắt được gột rửa bởi những giọt nước mắt, trở nên sáng ngời như những ngôi sao sáng chói giữa bầu trời đêm.

Sau đó, Uất Trì nói tiếp: "Lúc ấy, ta hơi sợ. Nhưng cảnh đời ta cũng lận đận, ta cảm nhận được nỗi khổ của Bát nương tử. Bát nương nói với ta: "Tiểu tử, nếu ngươi nguyện ý, hãy đưa con bé ra ngoài..." Ta làm theo lời bà ấy, đốt một cây đuốc lên. Ta đi tới cửa sổ, nhỏ giọng gọi: "Đoan Ngọ, Đoan Ngọ?" Một lát sau, ta thấy một cô bé đang ngủ bên cửa sổ tỉnh dậy. Nàng mặc một cái yếm, bên ngoài là lớp áo choàng, tóc dài đến tai. Nàng mơ mơ màng màng leo lên cửa sổ, kiễng chân nhìn ta, chỉ ngón tay vào mình, nói: "Đoan Ngọ sao?" Ta lập tức cười lên, bế nàng ra khỏi cửa sổ thấp. Nàng rất nhẹ, giống như một con mèo... Đoan Ngọ, muội biết lúc đó muội đã nói gì với ta không? Muội nói: "Ca ca, ca có thể đưa ta đi không?" Lúc đó ta không có cách nào đưa muội đi. Ta nói với muội: "Lần sau tới, ta sẽ đưa muội đi." Nghe xong, muội hài lòng, ngủ thiếp đi trong vòng tay ta. Lúc ta đến chỗ Bát nương tử, bà ấy nói: "Uất Trì Vô Ý, nếu như ngươi bằng lòng để cô bé này trở thành trợ thủ giúp ngươi thành lập vương quốc Bạch Ngọc. Ta sẽ truyền dạy cho nó tất cả những gì ta được học. Nhưng ta không thể chờ ngươi quá lâu, ngươi phải đến đây trước khi con bé tròn mười lăm tuổi. Ta sẽ nghĩ cách để nó đi cùng ngươi.

Nhưng... cuộc sống tràn đầy bất hạnh, nếu ngươi không thể đến đúng hẹn, ta cũng không trách ngươi." Ta suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Bát nương tử bèn rút con dao nhỏ ra, đâm rách cánh tay ta, nếm thử vị máu. Ta nói với nàng: Ta Uất Trì Vô Ý một ngày nào đó sẽ đến đón Đoan Ngọ. Bà ấy tin tưởng ta, cũng đưa cho ta một tín vật. Đoan Ngọ, muội đoán được là gì không?"

Đoan Ngọ lắc đầu. Uất Trì cười đầy ẩn ý. Lấy từ dưới đáy tượng Bồ Tát làm bằng bạch ngọc ra một chiếc hộp sắt rỉ sét.

Hắn ôn tồn nói: "Từ lúc đóng nó lại, đã hơn mười năm ta chưa từng mở ra. Thời niên thiếu ta từng thề: Đợi đến lúc ta gặp Đoan Ngọ, sẽ cho nàng thấy. Đồ có còn ở đó không?"

Hộp sắt không có khóa, Đoan Ngọ mở nắp hộp ra, phát hiện một lọn tóc ngắn đã khô vàng, được buộc bằng một dải dây màu xanh.

Nàng nhìn vào khuôn mặt của Uất Trì, nụ cười của hắn nhẹ như gió thổi qua đầm sen, sự tha thiết trong mắt phượng thâm sâu như biển cả.

"Đây là tóc của muội lúc còn nhỏ. Bát nương tử đã cắt nó, ta xé y phục buộc nó lại." Hắn cười nói: "Khi đó, tổng cộng ta chỉ có hai bộ y phục rách rưới, mảnh nào mảnh nấy tung bay trong gió. Kéo nhẹ một cái là ra một dải, dáng vẻ kia rất chi là tiêu sái! Muội không tin à?"

Đoan Ngọ lắc đầu, không khóc nữa, mỉm cười. Nàng cầm lấy lọn tóc kia, chà lên khuôn mặt.

Uất Trì ngồi xuống, nhìn thẳng vào nàng nói: "Mùa hè này Nặc Mẫn vương tử bệnh nặng, xảy ra rất nhiều chuyện. Bởi vì năm đó ta rời Liêm Châu là mùa thu, ta dự định mùa thu năm sau sẽ liên lạc với Bát nương tử, nghĩ cách đón muội. Giờ muội cũng vừa đúng mười lăm tuổi đúng không?"

Đoan Ngọ không lên tiếng. Uất Trì Vô Ý không nói dối. Hắn là thành chủ thành Hòa Điền, thanh danh hiển hách, cách xa Liêm Châu cả ngàn dặm, thì có thể có mưu đồ gì với một nữ nô lệ như nàng? Nhưng tất cả những chuyện này xảy đến quá nhanh, nàng không thể nào bình tĩnh đón nhận.

Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của mình đến nỗi không nhận ra ngoài trời mưa đã tạnh.

Uất Trì nói thêm: "Hôm nay Uất Trì đến thăm, lúc ta nghe được cái tên Đoan Ngọ và nhìn thấy muội, ta bèn nghĩ: Trong chốn u minh vẫn có thiên ý? Cho nên, trong bữa tối ta đã sai người cầm ngọc trai đến kiểm tra, quả nhiên đúng như ta đoán. Chỉ là tính khí của Yến Tử Kinh hơi... Trước khi trời mưa, ta vẫn luôn nghĩ về chuyện của muội, nhưng muội lại đi theo con mèo ta nuôi, rồi từ trên trời rơi xuống! Sao muội lại trở thành nô lệ của Yến Tử Kinh? Nhưng dù sao ta cũng phải cảm ơn Tử Kinh đường xá xa xôi mang muội tới đây."

Đoan Ngọ nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói ngắn gọn: "Ta phạm tội. Hắn cứu ta ở bờ biển. Hắn bán ta một lần không thành nên để ta theo hắn đến Hòa Điền. Đồng hành cùng ta có năm nữ nô lệ. Chết mất một người, còn lại bốn người. Hắn bắt những nữ nô lệ khác uống bột ngọc trai. Ta nhất quyết không uống, hắn cũng không quan tâm. Hắn biết ta được nuôi lớn ở phường Mò Ngọ."

Uất Trì im lặng. Y phục của hắn đã được lửa hong khô, cổ tay lộ ra một vết bầm tím. Đoan Ngọ nói: "Tay của ngươi...?"

"Không có gì. Không sao cả." Hắn đưa mắt nhìn Đoan Ngọ: "Muội... đã học về các loại châu ngọc rồi chứ? Đã học về ngọc Hòa Điền chưa?"

"Chưa. Những năm gần đây, ngọc Hòa Điền ngày càng hiếm, ta muốn học cũng không có cách." Đoan Ngọ thành thật trả lời.

Trên mặt Uất Trì cũng không biểu hiện gì là thất vọng.

Hắn sờ lên chiếc trán ngọc, mắt phượng cong cong, cười nói: "Không học càng tốt, đợi ta dạy cho muội. Đoan Ngọ, muội không phải là một nữ tử bình thường, muội là người của vương quốc Bạch Ngọc. Muội là người đầu tiên có ước hẹn với ta, đừng thất hứa đấy."

Ngón tay mảnh khảnh của hắn nhẹ nhàng đặt lên cằm Đoan Ngọ, mang theo chút hơi lạnh. Đoan Ngọ đảo mắt, hắn lau đi vài giọt nước mắt trên khóe môi nàng rồi rút tay lại.

Người lập ước hẹn với hắn là Bát nương tử. Nhưng nếu đó là tâm nguyện của mẹ, Đoan Ngọ cũng hy vọng bản thân có thể thực hiện được. Nhưng liệu sau khi học xong, nàng có đáp ứng kỳ vọng của Uất Trì Vô Ý không? Nàng không chắc. Muốn đối xử chân thành với người khác cũng phải có lòng thành. Nàng không thể đùa giỡn, làm qua loa với Uất Trì.

Cái gì cũng có giá của nó. Để thành lập vương quốc Bạch Ngọc, cần bao nhiêu thời gian và sự hy sinh? Nếu như Uất Trì muốn bắt chước phường Mò Ngọc ở Liêm Châu, vậy thì cho dù nàng có lòng trợ giúp chuyện buôn bán, cũng không thể lấy chiếc roi đã từng quất vào thân mình để đánh người khác.

Đoan Ngọ đang định trả lời thì Uất Trì đẩy cửa sổ ra, thở dài: "Trăng lại sáng rồi. Đoan Ngọ, muội có muốn đi ngắm trăng Hòa Điền không?"

Đoan Ngọ dùng hai tay xoa mặt, gấp bộ y phục của Uất Trì lại, đặt lên kệ. Nàng đứng dậy nói: "Đó không phải trăng sao?"

Nàng theo sau lưng nam nhân, nhìn vầng trăng sáng treo cao nơi góc cửa sổ. Đêm ở ốc đảo ngày càng sâu.

Lúc này, một người hầu gõ cửa, Uất Trì ân cần hỏi: "Yến công tử uống rượu xong có bị khó chịu không?"

"Hồi bẩm chủ nhân, Yến đại nhân đã ngủ say rồi."

Uất Trì thấp giọng dặn dò vài câu rồi bế con mèo đang nằm ở phật đường đưa cho người hầu. Thiếu niên cung kính cúi chào rồi mới lui ra.

Uất Trì quay lại, quan sát Đoan Ngọ một lúc, sau đó ngoắc tay nói: "Trăng ở chỗ này chỉ là trăng trong sân. Ta dẫn muội đi ngắm trăng thực sự của Hòa Điền."

Đoan Ngọ hơi do dự, nhưng vẻ mặt chân thành của đối phương khiến nàng khó lòng từ chối. Tâm tư nàng vẫn hơi loạn, ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng không phải ý kiến tồi. Nàng nhạy cảm nghĩ: Nếu Uất Trì có dự định với nàng thì hắn phải thương lượng với Yến Tử Kinh thế nào?

Nàng chạy vào vườn, rồi dừng lại.

Uất Trì kéo lê một chân đi theo, giọng nói hơi khàn: "Đoan Ngọ, mưa xong đường trơn."

Đoan Ngọ đồng ý: "Được, hay là ngươi dẫn đường đi."

Nàng đi theo Uất Trì, dõi theo bước chân của hắn.

Tà áo dài của hắn lấm lem bùn đất, cọ vào cỏ xanh, phát ra tiếng xào xạc.

Đoan Ngọ đột nhiên cảm thấy dáng đi của hắn không hề nặng nề, mà ngược lại khá ung dung, vững vàng, thấy mình đúng là lo lắng vô ích, không khỏi mỉm cười.

Họ bước ra khỏi một mái vòm được bao quanh bởi những tán cây bồ đề, phía dưới là lực sĩ Kim Cang làm bằng đá đen.

Cửa hông mở ra, bên ngoài là một chiếc xe do hai con bò trắng to khỏe kéo.

Uất Trì công tử đỡ Đoan Ngọ lên xe. Hắn chậm lại một chút, rồi dùng lực cánh tay ngồi vào.

Đoan Ngọ tò mò hỏi: "Chúng ta không cần phu xe à?"

Uất Trì mỉm cười: "Không phải có muội rồi sao?"

"Ta?" Đoan Ngọ nghiêng đầu. Dường như nàng thật sự đã thoát khỏi đau buồn, mặt mày khoan khoái nói.

Uất Trì Vô Ý mỉm cười, lấy từ trong tay áo ra một cây gậy liễu gai dài màu xanh lá cây.

Hắn khẽ quất lên một cái, cây gậy vung ra, đập vào mông con bò. "Xoạch" một cái, hai con bò dùng toàn lực phi nước đại về phía đông.

Chiếc xe bò phóng nhanh như gió, ánh trăng theo họ đi mấy chục dặm. Ánh trăng ở Hòa Điền ban đầu chiếu từ tán cây nhót trong ốc đảo, sau đó lan ra rìa tàn tích của hàng ngàn ngôi chùa. Khi những người đi đêm dần rời khỏi thành phố, dãy núi Côn Lôn hùng vĩ cũng hiện ra. Đỉnh núi tuyết bạc trắng, ánh trăng có màu thủy ngân.

Linh hồn của Đoan Ngọ như bị khuấy động, tràn ra tia lửa bởi cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp.

Những tia lửa còn sót lại trên gò má thiếu nữ được đôi mắt trong veo của nàng ném xuống dòng sông rộng mênh mông phía trước.

Dòng sông lấp lánh ánh sáng bạc, chảy mãi không ngừng, tựa như cuộc đời.

Uất Trì nhìn nàng chăm chú, nói: "Đây là sông Ngọc Long Khách Thập. Trong tiếng Đột Quyết là sông Bạch Ngọc. Không có nó sẽ không có ngọc Côn Sơn."

Hắn hô lên một tiếng thật dài, xe dừng lại trên bãi sỏi ở thung lũng ven sông. Đoan Ngọ nhảy khỏi xe trước, nàng có vẻ khá tinh nghịch, nắm lấy cành liễu trong tay Uất Trì. Uất Trì muốn đưa cành liễu cho nàng chơi nên hơi nghiêng người về phía trước, Đoan Ngọ nhân cơ hội này đỡ hắn xuống.

Nàng lập tức rời khỏi hắn, quay lưng lại, quơ lên quơ xuống cành liễu gai, đạp lên nền sỏi cứng. Nàng đột nhiên nhếch miệng, hóa ra đế giày đột nhiên bị thủng một lỗ, lộ ra hai ngón chân. Nàng lẽ lưỡi, làm bộ như không có chuyện gì, quay đầu nhìn Uất Trì.

Uất Trì cầm một cây trượng cao đến thắt lưng, khẽ mỉm cười rồi bước về phía trước. Cây trượng đập vào đá, phát ra âm thanh leng keng.

Đoan Ngọ theo hắn đi vòng quanh khúc sông. Uất Trì đứng quay mặt về hướng gió, gật đầu với nàng.

Một đám mây nhẹ nhàng mơn trớn vầng trăng bạc. Sông Ngọc Long Khách Thập trông giống như dải ngân hà. Đoan Ngọ nhìn xuống, có thể thấy rõ khung cảnh trên sông, không khỏi thán phục.

Dòng sông lớn chảy xiết, những ngọn núi tuyết in bóng trên mặt nước. Trong những đốm sáng mờ nhạt như có cô gái Tây Vực khỏa thân đứng đó. Tay các nàng cầm một cái giỏ, thỉnh thoảng cúi xuống, từng bước một đi về phía trước, mặc cho tuyết tan, sông băng chảy qua eo và chân. Trong bóng đêm, tấm lưng trần của nữ tử tỏa ra ánh sáng như ngọc, khiến người ta quên đi những suy nghĩ xao lãng. Trên đầu các nàng quấn những chiếc khăn có màu sắc rực rỡ, nhìn từ giống như đoàn tiên nữ giáng xuống dòng sông ngọc, hoặc như những đóa hoa tản mát trên dòng nước...

Uất Trì trầm giọng nói: "Ngọc Côn Sơn lấy từ dòng sông này là loại tốt nhất. Từ xưa đến nay, các cô nương và phụ nhân đều đến dòng sông này để mò ngọc. Mẹ ta nói: Mỹ ngọc là linh hồn của mặt trăng, nơi nào có trăng sáng nhất, nơi đó cất giấu loại ngọc tốt nhất.

Nhưng ngọc cũng giống với ngọc trai, hội tụ âm khí của đất trời, cho nên chỉ nữ nhân mới có tư cách làm công việc này. Đoan Ngọ, muội nói xem, muội có thích ngọc Côn Sơn giống như thích ngọc trai Hợp Phổ không?"

Đoan Ngọ ngắm nhìn dòng sông, gật đầu. Thật ra thứ nàng thích là vẻ đẹp của ngọc trai Hợp Phổ chứ không phải giá trị của nó. Ngọc Côn Sơn ở trong lòng nàng, bởi vì đêm nay, cũng là vì Uất Trì công tử, lại có thêm một màu sắc thần bí.

Nàng đột nhiên hỏi: "Những nữ nhân kia... có phải nô lệ không?"

Uất Trì lắc đầu: "Các nàng không phải nô lệ của ai cả, nhưng họ luôn nỗ lực tìm kiếm ngọc. Ngọc thạch có thể đổi lấy thực phẩm, y phục và thuốc. Mọi thứ trên đời đều có giá."

Đoan Ngọ đảo mắt. Nàng nhớ Uất Trì từng nói về đế quốc Bạch Ngọc... cái đó đáng giá bao nhiêu?

Uất Trì dường như không biết suy nghĩ của nàng, tâm trí mê say, im lặng ngắm nhìn dòng sông Ngọc Long Khách Thập. Nàng là người lớn lên ở phường Mò Ngọc, từng nhìn thấy những nô lệ trục lợi từ phía các thương nhân, Đoan Ngọ đột nhiên cảm động trước vẻ mặt của hắn. Nàng nghĩ đến Bát nương tử, trong lòng không khỏi muộn phiền. Mũi nàng ê ẩm, nàng ngẩng đầu nhìn trời, nơi có những con đại bàng núi đang dang rộng đôi cánh bay vút lên.

Uất Trì ngẩng đầu lên, lúc này giọng nói của hắn nghe trìu mến.

"Đoan Ngọ, ta biết muội đang nghĩ về mẹ. Lúc ta do dự, ta cũng nghĩ về mẹ ta. Lúc ta còn bọc tã, gia tộc Uất Trì suy tàn. Mọi người đều chế nhạo chúng ta vì mất đi vinh quang ngày xưa. Cha ta còn bỏ rơi mẹ con ta, chọn một giai nhân khác. Vì ông ta cảm thấy một đứa bé như ta không thể kế thừa chí hướng của ông ta. Sau khi mẹ qua đời, ta lang thang khắp nơi, dần quên di dung mạo của bà ấy, nhưng vẫn nhớ tiếng cười và dấu chân của bà trên sông Ngọc. Dù đi đâu, chỉ cần nhớ đến mẹ, nhắm mắt lại, ta có thể nghe thấy tiếng nước chảy của con sông. Lặp đi lặp lại. Muội thử nhắm mắt, xem có nghe được âm thanh của biển không?"

Đoan Ngọ nhắm hai mắt lại. Một lúc lâu sau, nàng mở mắt ra, hốc mắt ươn ướt.

Nàng thở dài, kiên định nói: "Một ngày nào đó, ta sẽ quay lại tìm mẹ."

Uất Trì dẫn Đoan Ngọ ra khỏi thung lũng bên sông. Dòng sông rong ruổi qua những con dốc hẹp, hai bên bờ lau sậy xào xạc.

Bên kia sông, bóng đen lay động, và cụm đuốc cháy sáng trên sườn núi.

Đoan Ngọ hỏi: "Đó là nhà à?"

"Đúng vậy, muốn có được ngọc thạch đẹp nhất thì phải thành lập nơi quản lý người mò ngọc ở nơi nguy hiểm nhất trên dòng sông Ngọc Long, để có thể tuyển chọn ngọc kịp thời. Những ngôi nhà đó vẫn đang xây dở... Chờ một chút..."

Hắn vừa dứt lời, bên kia vang lên mấy tiếng lao xao. Có tiếng la hét, rồi tiếng bước chân đến rồi đi.

Uất Trì im lặng lắng nghe, ánh mắt sáng rực. Mấy người kia vội vàng xuống nước. Thủ lĩnh báo cáo gì đó bằng thổ ngữ Hòa Điền.

Đoan Ngọ vốn tưởng hành động của Uất Trì tối nay là bí mật. Sau đó thì thay đôti suy nghĩ: Thân là thành chủ, làm gì có chuyện tự do đi lại vào ban đêm.

Uất Trì xua tay, trên môi hiện lên một nụ cười. Đoan Ngọ bị nụ cười đó làm giật mình, chưa kịp suy nghĩ, Uất Trì đã nói: "Bờ bên kia cũng không an toàn hơn ở đây đâu. Muội ở lại đây, ta đi một lát rồi quay lại."

"...Được! Thành chủ cứ tự nhiên. Ta sẽ không đi đâu cả."

Uất Trì đưa cho nàng cây trượng bạc, cúi xuống nói: "Bên trong cây trượng này có độc, đâm một nhát có thể đưa người và súc vật vào chỗ chết. Cầm lấy, đừng từ chối!"

Đoan Ngọ gật đầu, tim đập nhanh, vội vàng nói: "Ngươi phải cẩn thận đấy."

Một tên đại hán cõng Uất Trì lên lưng, băng qua sông.

Đoan Ngọ nhìn chằm chằm bờ bên kia, không khỏi cảm thấy lo lắng. Ngoài tiếng nước chảy và âm thanh huyên náo, nàng còn nghe thấy những tiếng khác, đó là âm thanh nặng nề từ dãy núi Côn Lôn, tiếng chim muông và những tiếng vang trùng điệp của màn đêm. Nàng ôm vai nhìn xung quanh, dựa vào ánh trăng để phân biệt mọi thứ.

Đột nhiên, nàng nhận ra một con thằn lằn bị đứt đuôi bò ra từ đám lau sậy ven sông. Lúc này giữa đám lau phát ra vài tiếng lao xao.

Nàng không hét, đè nén nỗi sợ hãi. Tấn công phủ đầu... Nàng không thể chờ người ta bất ngờ tấn công mình trước được.

Dưới ánh trắng, đám lau sậy tỏa ra tà khí. Đoan Ngọ yên lặng, giơ cây trượng lên, bất ngờ lao về phía đó.

Nàng chọc vào đám sậy, chĩa đỉnh nhọn của cây trượng vào sinh vật kia. Nàng choáng váng, người co lại, kêu "a" lên một tiếng.

Là một đứa trẻ tóc đỏ... Là người đã theo họ vào thành, sóc nhỏ!

"Tại sao lại là ngươi?" Đoan Ngọ dọa dẫm: "Này, ngươi không được động đậy."

Răng sóc nhỏ va vào nhau lập cập, toàn thân run lên. Chiếc khăn tay quấn ở lòng bàn tay như bị thứ gì đó xuyên qua, máu tươi từ đó chảy đầm đĩa.

Đoan Ngọ lấy can đảm ngồi xổm xuống, sóc nhỏ há miệng, phun ra một mùi thơm ngọt ngào của hạt thông.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào Đoan Ngọ, cố hết sức nói:

"Tỷ tỷ xinh đẹp,Đừng thương hại ta,Cũng đừng giúp ta.Ta đã chuẩn bị xong:Có vàng thì có rắn,Có hoa thì có gai,Có ngọt thì có khổ,Có sống thì có chết!"

Trong mắt Đoan Ngọ bốc lên lửa giận, thấp giọng: "Ngươi phạm phải lỗi gì, còn trẻ vậy đã chuẩn bị để chết? Ta giết người, lừa dối người khác, nhưng ta cảm thấy sống còn hơn chết. Ngươi chỉ biết nói lời hay ý đẹp. Nếu đã chuẩn bị để chết thì sao lại trốn đến nơi này?"

Sóc nhỏ nhắm mắt lại, nghiến răng nói vài câu: "...Ca ca... Ca ca..."

Trước mắt Đoan Ngọ, bỗng nhiên sương mù dày đặc: Chuyện này là thế nào? Người gây ra náo loạn ở bờ bên kia chính là sóc nhỏ? Cậu ta không phải chỉ là một nhà thơ lang thang thôi sao? Tiếng ồn ào dần biến mất, không có nhiều thời gian để quyết định... Nàng nhặt vài viên đá dính máu trong đám lau sậy ném xuống nước. Nhanh chóng đứng dậy, chạy dọc theo bờ sông. Chạy được một lúc, thì nàng xuống nước, dùng cây trượng khuấy động mặt sông.

Người bên bờ bên kia phát hiện ra nàng, Uất Trì hô lớn: "Đoan Ngọ?"

Nàng lớn tiếng đáp: "Vừa rồi có con cá lớn..." Nàng trượt chân rơi xuống nước.

Uất Trì không cần người cõng, tự kéo lê thân mình đến bờ sông bằng tốc độ không thể tưởng tượng được.

Đoan Ngọ đứng trong dòng nước, một tay cầm trượng, một tay cầm hòn đá: "Ngọc! Thành chủ, ta tìm được một khối ngọc!"

Uất Trì cười lắc đầu: "Đó không phải ngọc. Mau lên đi!"

Đoan Ngọ trầm tư suy nghĩ, nhe răng cười. Mấy người đi xuống bờ sông, như thể đang tìm con "cá lớn".

Đoan Ngọ được đưa đến một ngôi nhà gỗ đang đốt lửa, Uất Trì đưa cho nàng một bát canh cá. Nàng hỏi: "Nguy hiểm đã qua chưa?"

"Ừ. Trước đây ở bờ sông này thường xuyên xuất hiện lợn rừng và chó sói. Có lẽ ở trên núi đói quá nên xuống dưới xuôi. Họ nhất thời hoảng sợ thôi, không có gì đáng nhắc." Uất Trì bình tĩnh nói.

Đoan Ngọ băn khoăn, không biết có nên nói cho hắn về chuyện của sóc nhỏ không? Nếu như... hắn không tha cho sóc nhỏ thì sao? Sóc nhỏ... rốt cuộc đã làm gì?

Nàng nhanh chóng kiên trì với quyết định vừa đưa ra: Cho dù sóc nhỏ có phạm tội ác tày trời, nàng cũng không muốn trở thành người tố giác cậu ta.

Nàng không muốn để Uất Trì nhìn ra, cũng thẹn với lương tâm khi đối diện với khuôn mặt hiền lành, tươi cười này nên chỉ có thể giả vờ ngủ.

Uất Trì dường như không nỡ đánh thức nàng dậy. Đoan Ngọ đang muốn ngủ thật luôn thì hắn tới vỗ vào người này: "Về thôi?"

Ngay cả lúc lên xe, nàng cũng làm ra dáng vẻ mệt mỏi. Lúc chiếc xe bò dừng lại trước phủ Uất Trì, cuối cùng nàng cũng mở mắt ra.

Bầu trời vẫn còn tối, ánh trăng sáng mờ.

Uất Trì cũng không vội xuống xe, nhìn chằm chằm vào nàng, nghiêm túc nói: "Đoan Ngọ, ta sẽ khiến muội được ở lại đây."

Mặt nàng nóng lên, không phải là thiếu nữ hoài xuân mà là vì áy náy.

Từ bóng của tượng lực sĩ Kim Cang, một chàng thiếu niên dắt ngựa lao ra.

Người này có khuôn mặt như băng ngọc, giọng điệu còn lạnh hơn ngọc: "Đó không phải chuyện người có thể định đoạt được, Vô Ý ca ca."

Uất Trì im lặng trong chốc lát, sau đó miễn cưỡng cười: "Tử Kinh đấy à? Xem ra tửu lượng của đệ khá hơn rồi, chắc công phu cũng vậy."

Đoan Ngọ thò đầu ra. Trời đất quỷ thần ơi, Yến Tử Kinh... Hắn không hề say...? Chẳng lẽ hắn đi theo hai người họ suốt chặng đường?

Yến Tử Kinh cười nhạt nói: "Ta không uống được nhiều, chỉ là đeo nhẫn giải rượu thôi. Ta nghe nói, có người ở phường Mò Ngọc không ngừng hỏi thăm về người, cho nên mượn nha đầu này để thăm dò. Quả nhiên, Vô Ý công tử rất có lòng. Lúc người bảo ông lão kia mang ngọc trai ra, ta đã biết người muốn chơi với ta. Một người vừa đưa tay ra đã làm đứt sợi dây chuyền thì sao người có thể sai người này đến triều đình Mông Cổ được?"

Uất Trì vẫn giữ nụ cười: "Tử Kinh, đệ đúng là thông minh. Ta có quan hệ với phường Mò Ngọc. Nhưng là một người tay trắng dựng nghiệp nên ta muốn giữ bí mật về nguồn gốc tài sản của mình. Mới vừa rồi ta xác nhận được Đoan Ngọ là con gái của một cố nhân. Vốn định chờ đệ nghỉ ngơi xong thì tìm đệ thương lượng."

"Ta nghỉ ngơi đủ rồi. Người từ chối không giúp ta, ta không thể cưỡng cầu. Ta về thành sớm hơn hai người, tất cả người hầu đều đang chờ ở cửa thành.

Cô bé này là hàng của ta. Bây giờ ta chưa muốn bán nàng ta, cũng sẽ không đưa nàng ta cho người, bởi vì dù sao người cũng đã lừa dối ta."

Uất Trì thở dài: "Tử Kinh, đệ quá đa nghi. Đệ tới phủ của ta nói muốn xin văn thư thông quan. Nhưng chẳng phải đệ đang giữ lá thư thông quan có con dấu của Yến Thiếp Mộc, viên quan phụ trách những việc cơ mật của Đại Nguyên sao? Đương nhiên, ta không trách đệ."

"Không buôn bán, không gian dối. Đây là điều người dạy ta." Yến Tử Kinh nói.

"Vô Ninh nói "binh bất yếm trá". Ta cũng dạy đệ điều này." Uất Trì nói.

Đoan Ngọ hoàn toàn tỉnh táo, cắn môi. Yến Tử Kinh bất chấp lý lẽ, nhưng Uất Trì vốn cũng không đơn giản.

Đi theo Yến Tử Kinh sẽ rất khổ sở. Ở lại nhà Uất Trì cũng không dễ dàng.

Uất Trì chậm rãi đến bên cạnh Yến Tử Kinh, giơ cành liễu đánh xe ra như muốn đánh chiếc chuông vàng trên đầu, nhưng lại đột nhiên dừng lại.

Hắn hỏi: "Người này, đệ thật sự không thể để lại cho ta sao?"

"Không thể! Trước đó, ta đã lệnh cho sứ giả đi vòng qua Hòa Điền, nhanh chóng đưa danh sách lễ vật cho Nặc Mẫn vương tử. Nếu người nhất quyết giữ nàng ta lại, ta không biết có chọc giận ai đó không." Yến Tử Kinh nói như đinh chém sắt.

Uất Trì thu lại nụ cười. Cành liễu gai trong tay đã vào tư thế sẵn sàng.

Yến Tử Kinh nhìn thẳng vào mắt hắn, đột nhiên đổi chủ đề: "Vô Ý ca ca, chúng ta tranh qua cãi lại, tổn thương hòa khí. Không bằng hỏi thử Đoan Ngọ xem, nàng ta muốn đi hay ở lại? Đoan Ngọ, ta quên mất, hành lý của ngươi vẫn còn trên xe lừa. Lấy hành lý trước rồi hãy quyết định."

Xe lừa có mái che được giấu ở ngoài cổng. Người hầu của Yến gia nghe thấy tiếng động vội vã đẩy xe tới trước mặt Đoan Ngọ.

Đoan Ngọ băn khoăn, mấy thứ đồ vỡ đó mà cũng tính là hành lý à? Nàng đi tới trước xe, vén rèm lên.

Đồng tử nàng giãn ra, bàn tay nàng dừng lại, chớp mắt.

Uất Trì quay mặt về phía nàng, đầu óc nàng trống rỗng. Nhưng chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Sau đó, nàng khom người với Uất Trì: "Đa tạ thành chủ. Ta vẫn muốn lên đường cùng gia, hành lý của ta, cứ để trên xe được rồi."

Uất Trì có vẻ ngạc nhiên. Hắn liếc nhìn Yến Tử Kinh, nhưng không nói gì.

Yến Tử Kinh cũng có vẻ hơi ngạc nhiên vì Đoan Ngọ lại đưa ra quyết định nhanh như vậy. Hắn nhìn bầu trời, thấy đằng đông đã có sắc trắng.

Uất Trì nhìn ngắm Đoan Ngọ hồi lâu, giọng điệu trở lại bình tĩnh: "Sau này gặp lại."

Đoan Ngọ cúi người thật sâu. Nàng tin Uất Trì nói sau này gặp lại thì chắc chắn sẽ có một thời điểm nào đó.

Uất Trì lấy từ trong ngực ra một món đồ: "Tử Kinh, ta đã chuẩn bị trước văn thư thông quan. Chuyến đi này, tốt nhất không nên tiết lộ chuyện đệ có quan hệ với quan lại Đại Nguyên, tránh bị nghi kỵ. Còn nữa, đệ đừng đi đường mòn, nhất định phải đi đường chính. Cẩn thận đám giặc Côn Lôn... nhất định nhất định phải cẩn thận."

Yến Tử Kinh chắp tay, cưỡi ngựa đi trước. Đoan Ngọ lên xe lừa, vẫy tay tạm biệt. Uất Trì chắp tay sau lưng, đứng thẳng ở ngưỡng cửa.

Một lúc sau, Đoan Ngọ nhìn lại qua khe hở trên tấm rèm. Ngưỡng cửa đã trống không, chỉ còn tiếng xào xạc.

Xe lừa lắc lư, Đoan Ngọ cúi đầu, tiểu tử bị trói tay chân cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nàng cởi miếng bịt mồm cho cậu ta. Sóc nhỏ ngơ ngác nói: "Ca ca...? Tỷ tỷ, là tỷ sao?"

Đoan Ngọ cười khó coi. Trong đầu nghĩ: Không phải đứa ngốc là ta, thì còn ai vào đây nữa?