Tiến Vào Ánh Lửa - Tứ Nghi

Chương 35: Trái tim cũng đau




Quý Hải được tan làm sớm, đỗ lại chiếc xe dưới tán ngô đồng bên ngoài Đại Vũ.

Ánh đèn đường len lỏi qua tầng tầng lớp lớp lá ngô đồng, chỉ chừa lại một chút ánh sáng nhàn nhạt, làm nơi này trông hết sức mịt mờ.

Bạch Chỉ không ngờ sẽ bị Phó Huyền Tây nắm tay chạy đi, đuổi theo anh thật sự rất mệt, lại còn hết hơi.

Còn chưa kịp lấy hơi, đã bị ném vào trong xe, ghế xe đàn hồi lại.

Một bóng dáng bao phủ xuống, cửa xe bị đóng mạnh.

Hơi thở vừa vào miệng đã bị người ta lấy đi.

Bạch Chỉ kêu một tiếng, chống tay lên ghế, ra sức lùi lại, cố tìm điểm tựa để không bị ngã.

Nhưng người đàn ông từng bước ép sát, giữ cằm cô hôn, chớp mắt một cái, hình như váy của cô cũng bị kéo lên.

Khoang miệng tràn ngập vị whiskey của đối phương, làm người ta không uống rượu mà vẫn say.

Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, nhưng lúc sắp ngạt thở, cô véo anh một cái, nụ hôn mới kết thúc.

Phó Huyền Tây đưa tay chạm vào gò má cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi của cô, hơi thở dây dưa, lúc anh mở miệng lên tiếng, môi anh lại chạm vào môi cô: “Em thật là, rất cuồng nhiệt.”

Lúc nói lời này, anh còn thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, yết hầu trượt xuống, ngồi trong xe tối tăm mịt mù, càng khiến anh trông quyến rũ mê người hơn.

Bạch Chỉ đưa tay, chậm rãi ghé vào.

Áo sơ mi trắng thoát khỏi quần tây và thắt lưng, từng chút, từng chút buông lỏng hơn.

“Em chỉ cuồng nhiệt với anh thôi.” Cô nói, thanh âm nhỏ nhẹ khàn khàn, còn chưa kịp lấy hơi, giọng nói run rẩy, cô ngẩng đầu, cắn vào khóe môi anh.

Hai từ cuối nhẹ như làn hơi, tựa như thì thầm: “Anh trai.”

Nghe những lời này, trong lòng Phó Huyền Tây rung động như một dòng điện chạy qua, hai mắt tối tăm như thủy triều dưới đáy biển sâu.

Cổ họng khô rát, anh không nói, chỉ đưa tay giữ chặt.

Bạch Chỉ đang nghĩ đến hậu quả, nhưng đột nhiên anh làm như vậy, cô cũng không khỏi co người lại.

Lái xe thật khó chịu, Phó Huyền Tây còn nghĩ, lẽ ra không nên cho Quý Hải tan làm sớm, bây giờ lái xe cũng không khác nào tra tấn.

Nhưng nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cô bé toát ra bao nhiêu quyết rũ mê người, ngoan ngoãn ngồi đó, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta động lòng.

Một tay Phó Huyền Tây nắm vô lăng, mở ngăn đựng đồ, lấy thức ăn, nước uống, đưa ra phía sau: “Đừng để bụng đói.”

Ban nãy ngồi trong nhà kính đã ăn bít tết và bánh ngọt, đúng là một bữa tiệc mãn nhãn.

Bạch Chỉ rất nghe lời, nhận lấy thức ăn, nước uống, mở bao bì, xé một miếng bánh mì, đút cho anh: “Anh cũng ăn một chút nhé?”

“Không ——”

“Anh trai?”

“…”



Mọi chuyện diễn ra vô cùng tự nhiên.

Lái xe về đến Nguyệt Mê Tân Độ, dì Xuân thấy người nhà đã về, đi ra hỏi xem họ có muốn ăn khuya không.

Giây tiếp theo, lại chuyển sang trạng thái mộng du: “Sáng mai chúng ta uống sữa đậu nành được không? Nếu không thì thêm đậu xanh vào, hay là nấu cháo?”

Bạch Chỉ xấu hổ đỏ mặt, vùi đầu vào ngực Phó Huyền Tây, bị anh bế lên.

Sau khi vào phòng, vì cả ngày chạy ngoài đường, mồ hôi đầm đìa, cô cảm thấy không thoải mái, bảo anh pha nước cho cô tắm trước.

Dòng nước chậm rãi chảy vào bồn tắm, áo váy vương vãi khắp sàn nhà.

Dì Xuân đốt huân hương (*), mùi hoa nhài nhàn nhạt lững lờ trong không khí.

(*) Các loại hương chiết xuất từ thiên nhiên, mang mùi hương cây cỏ.

Làn da của cô gái nhỏ còn mịn màng hơn tơ lụa thượng hạng, chạm vào thật dễ chịu, làm người ta không nỡ buông tay.

Móng tay ấn vào, để lại một vết hằn đỏ.

Nhưng chớp mắt một cái, hình như vạn vật đều ngưng đọng.

Phó Huyền Tây nắm lấy vai Bạch Chỉ bằng hai tay, ánh mắt dừng nơi hình xăm bọ cạp trên vai cô: “Đây là cái gì?”

Anh nói xong, lại nhúng ngón tay vào nước, chà xát nơi đó, hình như anh tưởng có gì đó dính lên.

Kết quả là, bất kể chà xát mạnh thế nào, cũng không thể xóa đi dấu vết đó.

Trong lòng Bạch Chỉ run rẩy, tỉnh ngộ hoàn toàn, không dám thở mạnh.

“Bạch, Chỉ.” Phó Huyền Tây kiềm chế cảm xúc, gằn giọng gọi tên cô, thanh âm lạnh lẽo, “Em xăm à?”

Không còn cách nào né tránh được, Bạch Chỉ nhắm mắt, đánh cược một lần, trả lời: “Dạ.”

Phó Huyền Tây hít một hơi, ngón tay chạm vào hình xăm bọ cạp, véo véo làn da cô.

Thân thể hoàn hảo, làn da nhẵn nhụi không tỳ vết, sao lại dùng một thứ như vậy phá hỏng nhan sắc chứ?

Anh cảm thấy chuyện này quá vô lý, tức giận nói: “Em điên rồi à?”

“Không có…” Bạch Chỉ không muốn nói ra lý do xăm mình, chỉ ngập ngừng nói, “Em nghĩ là đẹp.”

“Đẹp à? Đẹp chỗ nào? Cho ai nhìn? Em xăm ở đây, đừng nói là để cho bản thân em nhìn đấy nhé?”

“Chỉ là…” Bạch Chỉ cắn môi, cảm thấy hơi bất an, “Đẹp…”

“Em cho người ta chạm vào lưng em sao? Cho người ta nhìn lưng em sao?” Phó Huyền Tây buông vai cô ra, nâng cằm cô lên, ánh mắt tối tăm, vô cùng lạnh lẽo, “Nam hay nữ?”

Trong lòng Bạch Chỉ run rẩy.

Lúc đó không nghĩ nhiều, còn tưởng thợ xăm nam là bình thường.

“Nam, nam ——”

Cô còn chưa kịp dứt lời, ngón tay giữ cằm cô hơi siết chặt lại, Phó Huyền Tây bị cô chọc giận, đến mức sắc mặt trở nên khó coi hết sức.

“Anh chưa từng nghĩ em lại ——”

Bạch Chỉ không muốn nghe nữa, cô vòng tay qua cổ anh, kéo anh đến gần, sau đó ghé vào chặn môi anh.

Phó Huyền Tây cố lùi lại, nhưng bị tay cô ôm chặt.

Cô dùng hết kỹ năng hôn đã học từ anh, tránh bị anh dạy dỗ thêm.

Phó Huyền Tây không phải kiểu người dễ bị ảnh hưởng, vẫn muốn lùi lại.

Bạch Chỉ cũng dạn dĩ vòng chân qua người anh, dùng mọi chiêu bài mà cô biết.

Vừa quyến rũ, vừa thuần khiết, rõ ràng rất mê người, nhưng đôi lúc lại lộ ra một chút lúng túng vì kỹ thuật chưa đủ thành thạo, làm người ta không cách nào cưỡng lại được.

Phó Huyền Tây dần dần xiêu lòng, nhưng vẫn muốn dạy dỗ cô: “Thân thể, tóc, da, tất cả đều do ba mẹ em cho em, nếu không thể thảo luận với ba mẹ em, ít nhất cũng nên nói với anh.”

Anh nói lời này, vừa nghiêm túc, vừa dịu dàng, Bạch Chỉ không cách nào kiềm nén niềm chua xót, chỉ biết nhắm mắt gật đầu đồng ý, cổ họng nghẹn ngào, không thể nói thành lời.

“Em khóc à?”

Một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt, dịu dàng lướt qua đôi mắt, dừng bên khóe mắt cô.

Bạch Chỉ không muốn khóc, nhưng nghe anh nói như vậy, không kiềm được nước mắt, từ khóe mắt rơi ra, chảy vào lòng bàn tay anh.

“Thật là, muốn hung dữ với em một chút cũng không được, anh chỉ hơi nghiêm khắc thôi mà.” Phó Huyền Tây không đành lòng, đầu ngón tay lau đi nước mắt bên khóe mắt cô.

Nhưng hình như đã mở công tắc nước mắt rồi, càng nhiều nước mắt tràn mi.

Thanh âm của anh dịu dàng tuyệt đối: “Được rồi, được rồi, chỉ cần em vui là được, được rồi, anh không kiểm soát em, không mắng em nữa.”

Thỏa hiệp thế này, nhẹ nhàng như vậy, càng làm Bạch Chỉ cảm thấy buồn hơn.

Cô rất, rất muốn vĩnh viễn ở bên anh.

Cô cũng không muốn xăm bất cứ hình thù gì trên thân thể, nhưng sợ sau này chia tay, không còn thứ gì chứng minh cô từng có được anh.

Tại sao, tại sao từ nhỏ đến lớn, cái gì cô muốn cũng chỉ là hy vọng xa vời, phải cực kỳ, cực kỳ cố gắng mới có thể đến gần.

Gần như vậy, nhưng vẫn không thuộc về cô.

Càng nghĩ về chuyện này, Bạch Chỉ càng cảm thấy đau đớn, vùi đầu vào vai anh nức nở.

Phó Huyền Tây không biết cô suy nghĩ nhiều như vậy, thật sự tưởng mình dọa cô sợ, lại đỡ lấy chân cô đang vòng qua eo anh, bế đi lòng vòng khắp phòng tắm, không khác nào dỗ dành trẻ con.

Vừa đi vừa vỗ lưng người ta, xin lỗi xong lại dỗ dành: “Sắp nghỉ hè rồi, được nghỉ một tháng rưỡi, em muốn đi đâu?”

Bạch Chỉ chỉ khóc, không trả lời.

Phó Huyền Tây không quan tâm, vẫn nói tiếp: “Tháng sau anh đi công tác ở Thụy Sỹ, đưa em đi cùng được không?”

“Sáu tháng cuối năm còn sang Mỹ, Ý, Pháp, anh sẽ đưa em đi cùng, nhé?”

Bạch Chỉ thật sự muốn van xin anh, van xin anh đừng dịu dàng như vậy, nếu không, sau này cô sẽ không thể rời bỏ anh.

Nhưng lại sợ, sợ anh không thích mình nữa, sợ anh chán ghét mình, sẽ sớm bỏ rơi mình.

Dù là thế nào, cũng cảm thấy thật buồn.

Nghĩ đến đây, lại cảm thấy đau đớn, khóc hết nửa tiếng không ngừng.

Vất vả lắm mới dỗ cô tắm rửa, sau đó lại ôm cô đặt lên giường đi ngủ, bao nhiêu tâm tư lãng mạn trong đầu anh cũng biến mất.

Trong số các anh em, chỉ có Trịnh Tinh Dã biết cách dỗ dành con gái, nhưng anh cũng không muốn gọi hỏi, chỉ ngồi bên giường hết nửa đêm, còn không có thời gian nghĩ đến chuyện hút một điếu thuốc.



Sáng hôm sau, Bạch Chỉ dậy sớm, lúc mở mắt, mí mắt còn sưng đau.

Dần dần lấy lại ý thức, cuối cùng cũng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

Cô khóc, không nghe được lời nào, Phó Huyền Tây bảo cô đi tắm, cô cũng không chịu, sau đó bị anh ấn vào bồn tắm tắm rửa.

Lúc bôi sữa tắm cho cô, anh còn nhíu mày trách móc: “Sao anh lại có cảm giác như nuôi con gái thế này?”

Vừa nói xong, cô lại khóc, anh lại xin lỗi: “Không phải con gái, mà là bạn gái.”

Sau đó thì sao?

Sau khi tắm cho cô xong, lau người sạch sẽ, lại ôm cô vào giường, dỗ cô ngủ, còn bị ép đọc truyện Cô bé Lọ Lem mà trước đây cô từng đọc cho anh.

Anh bật cười, nói cũng may trước đây chỉ bảo cô đọc một câu chuyện, không thì bây giờ anh phải trả nợ đến chết rồi.

Bạch Chỉ nghĩ đến chuyện này, không khỏi đau đầu.

Rõ ràng đêm qua cô không uống rượu, tại sao lại khóc như đang say, nói năng vớ vẩn?

Trời còn chưa sáng, rèm cửa mở hé, chừa chỗ cho một chút ánh sáng lọt vào.

Bạch Chỉ nhúc nhích, có một cánh tay vòng qua eo cô, hơi nặng nề.

Cô nhẹ nhàng cử động, trở mình, nằm nghiêng đối mặt với Phó Huyền Tây.

Góc mặt của anh ẩn hiện trong ánh sáng mờ mịt, mang theo vẻ đẹp mông lung mơ hồ.

Mấy sợi tóc trước trán rơi xuống, che đi khóe mắt anh, lông mi dài cong cong, xuôi theo mí mắt.

Sống mũi trông như một tuyệt tác điêu khắc, cao, thẳng, lại có độ cong hoàn hảo, làm cả khuôn mặt trông cực kỳ hài hòa.

Dời mắt xuống, môi mỏng khẽ mím, tựa như mời gọi người ta hôn.

Anh ngủ say, không phát hiện ra cô đã thức.

Bạch Chỉ cảm thấy có lỗi.

Rõ ràng là anh mệt như vậy, mỗi ngày đều bận rộn làm việc, sao mình lại quấy rầy anh, để anh mất công dỗ dành mình.

Cô nhích đến gần anh, nghiêng đầu hôn môi anh.

Mềm mại, hơi lạnh.

Như một loại thạch nhàn nhạt, hay là, đá bào không thêm hương liệu?

Bạch Chỉ mút một hơi.

Chớp mắt một cái, đôi mắt đẹp như tác phẩm điêu khắc đó đột ngột mở ra, rũ mi nhìn cô.

Nhưng hình như cô không phát hiện ra, vẫn hôn anh.

Phó Huyền Tây không nói gì, bình tĩnh nhìn cô.

Đột nhiên cảm thấy con gái đúng là những sinh vật kỳ lạ, đêm qua còn khóc như say rượu, dỗ dành thế nào cũng không ngừng khóc, bây giờ, trời còn chưa sáng đã thức dậy, ôm người ta, hôn người ta.

Nhưng cô hôn cũng không giỏi lắm, không khác nào đang ăn gì đó, chẳng có chút xíu kỹ năng nào.

Nhưng sáng sớm có nhiều năng lượng, anh rất thích trêu chọc người ta.

Bạch Chỉ chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo đã bị anh nắm lấy vai, lật người đè xuống.

“Á ——”

Cô sợ hãi mở to mắt, lúc tiêu hóa được vấn đề mới hết sợ, thoải mái vòng tay ôm anh.

“Dạy em lâu như vậy rồi, sao em vẫn không học được chút nào thế?” Giọng nói của Phó Huyền Tây trầm khàn, trong tình cảnh thế này, lại mê hoặc lòng người.

Bạch Chỉ nuốt nước bọt: “Học… học.”

“Mở miệng ra, anh dạy em.”

Một căn phòng tình ái.



Kỳ thi cuối kỳ kéo dài gần nửa tháng, đến giữa tháng bảy mới kết thúc.

Lâm Nghi bước vào mùa hè oi bức, dường như hơi nóng lại mang theo hơi nước, len lỏi vào lỗ chân lông nhỏ xíu của người ta.

Bạch Chỉ đang thu dọn đồ đạc trong ký túc xá, chải hết tóc lên, búi trên đỉnh đầu, để lộ cái trán đầy nhẵn mịn.

Cô mặc áo hai dây, Trịnh Miểu Miểu vừa từ bên ngoài về, tình cờ nhìn thấy hình xăm trên vai cô, đột nhiên hai mắt mở to.

“Mẹ nó, khụ khụ.” Trịnh Miểu Miểu đang uống một chai nước lạnh, thấy cảnh này, suýt nghẹn họng.

Sau khi tỉnh táo lại, cô ấy chạy đến chỗ Bạch Chỉ, ngắm nghía hình xăm bọ cạp, còn hơi tò mò: “Cậu xăm khi nào thế, có đau không?”

Bạch Chỉ ngẩng đầu, mím môi: “Không đau lắm, nhưng cũng đau.”

Trịnh Miểu Miểu tò mò đưa ngón tay chọc chọc vào đó: “Sao cậu lại xăm hình bọ cạp, không phải người khác đều xăm bông hoa hay tên của bạn trai sao, ý nghĩa của bọ cạp là gì?”

Cô ấy tò mò ngồi xổm xuống, nghiên cứu một hồi lâu, chai nước lạnh áp lên má cho đỡ nóng.

“À!” Trịnh Miểu Miểu đột nhiên hiểu ra, “Chú nhỏ của tớ thuộc cung Bọ Cạp!”

Bạch Chỉ cười, không phản bác, nhét bộ quần áo cuối cùng vào vali.

Thu dọn xong, Bạch Chỉ thay quần áo, cầm điện thoại, chuẩn bị xuống lầu: “Tớ phải đi trước, lát nữa anh ấy đến đón tớ.”

Hứa Giai Ngọc và Phùng Di đều đã ra ngoài chơi, chỉ còn hai người họ trong ký túc xá.

Trịnh Miểu Miểu bất chợt ngăn cô lại: “A Chỉ.”

Bạch Chỉ quay đầu: “Hả? Sao thế?”

Trịnh Miểu Miểu lại cười: “Không có gì, nghỉ hè vui vẻ.”

“Cậu cũng vậy nhé.”

Trịnh Miểu Miểu chỉ nhìn Bạch Chỉ rời đi, cửa phòng không đóng, tiếng người đi ngoài hành lang cười đùa vui vẻ vọng vào trong.

Năm học kết thúc, nghỉ hè bắt đầu, hẳn là chuyện vui.

Nhưng đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn không có gì phiền muộn, bây giờ lại cảm thấy thương xuân bi thu (*).

(*) Tâm tình ưu tư, bi thương khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật thay đổi.

Cô ấy cảm thấy, trước đây rất, rất thích tên cặn bã kia, thích đến mức hèn mọn.

Nhưng vào thời khắc này, cô ấy đột nhiên cảm thấy, thích và yêu là hai chuyện khác nhau.

Giống như Bạch Chỉ, có lẽ đâu chỉ là thích.

Trịnh Miểu Miểu ngơ ngác ngồi xổm trên sàn nhà một hồi, sau đó lại gọi cho Tần Trạch Nguyên: “Đã hứa là sẽ đến đón tôi, tôi đợi lâu lắm rồi đấy, nhanh lên được không!”



Trước khi thi cuối kỳ, Bạch Chỉ trở về nhà làm hộ chiếu, sẵn dịp ở lại hai ngày với bà ngoại.

Sau khi thi xong, hộ chiếu cũng được gửi đến trường.

Phó Huyền Tây nhờ người đi làm thị thực, vừa kịp ngày khởi hành.

Ngồi khoang hạng nhất, phòng chờ riêng biệt, điều hòa thổi phà phà, còn cảm thấy hơi lạnh một chút.

Bạch Chỉ nép vào người Phó Huyền Tây, hai người quấn quýt bên nhau, thấy anh đang đọc tin tức, cô cũng ghé đến gần xem thử.

Màn hình toàn tiếng Nhật, đọc chẳng hiểu gì, lại quay ra chơi điện thoại.

Phó Huyền Tây không đọc tin tức.

Lần trước rời khỏi Nhật Bản, về nước một thời gian dài, vẫn còn nghĩ đến người phụ nữ đi ngang qua sạp bán hàng.

Có cảm giác rất kỳ lạ, thôi thúc anh thăm dò.

Bây giờ đang đọc tin nhắn của người bên kia.

Dạo này có thêm thông tin, từng bước, từng bước xâu chuỗi được vài chuyện.

Người phụ nữ đó chắc chắn không phải là người Nhật.

Điều tra cho thấy, cô ấy và chồng đều là người Trung Quốc, sang Nhật Bản định cư cách đây mười chín năm.

Hiện tại, người phụ nữ đó chỉ dùng tên tiếng Nhật, Keiko Sakurada, không rõ tên thật là gì.

Tin nhắn cuối cùng còn đính kèm vài bức ảnh của cô ấy.

Phó Huyền Tây nhẹ nhàng trượt ngón tay, nhìn thấy góc mặt của người phụ nữ.

Dù cho đã xuất hiện dấu vết của thời gian, nhưng vẫn thấy được dáng vẻ xinh đẹp, hồi còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân.

Quan trọng nhất là ——

Phó Huyền Tây giả vờ bình thản, quay đầu nhìn Bạch Chỉ, cô đang cúi đầu chơi điện thoại, chỉ chừa lại góc mặt trong tầm mắt của anh.

Anh dời mắt, lại so sánh với bức ảnh trên điện thoại.

Quá giống nhau.

Phó Huyền Tây không xem mấy bức ảnh sau, khóa màn hình lại.

Anh vẫn nhớ đêm đó, cô bé nhà mình khóc nức nở, dỗ dành thế nào cũng không được, cuối cùng cũng dỗ được cô ngủ, cô lại nửa tỉnh nửa mê, ấm ức oán trách:

“Dù sao thì, từ nhỏ đã không có ai yêu em.”

Trái tim cũng đau một chút.

——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Huyền Tây: Tuổi còn trẻ, chưa lập gia đình đã phải làm cha.