Tiến Vào Ánh Lửa - Tứ Nghi

Chương 7: Rơi vào thung lũng




Đám người chen lấn ồn ào sôi nổi, nhưng phần lớn âm thanh đều đến từ hướng khác.

Phó Huyền Tây không muốn phí sức đối phó với một đám trẻ con, bảo Thẩm Tư Ngôn đưa người đến giải cứu.

Thẩm Tư Ngôn đang xem qua homestay, tìm một nơi để đánh bài, nhanh chóng đặt điện thoại xuống, đưa người đến.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác da hết sức thời thượng, đeo một cặp kính râm vô cùng dư thừa, vừa đi đến vừa vẫy tay nói: “Này, này, này! Soái ca ở bên này!”

Đám đông nhìn về phía động tĩnh một lát.

Bạch Chỉ cũng quay đầu nhìn, thấy mấy người đàn ông đi đến từ phía homestay.

Cô nhận ra hai người họ, là trợ lý Quý Dung và tài xế Quý Hải của Phó Huyền Tây, người đang lên tiếng là Thẩm Tư Ngôn, người còn lại là ai, cô không nhận ra.

Người mà Bạch Chỉ chưa từng gặp là Tần Trạch Nguyên, tự xưng là cao thủ xa lộ, nhưng tháng trước đua xe gặp tai nạn, bị thương, phải nhập viện, ánh mắt của anh ta hướng về phía Trịnh Miểu Miểu bên cạnh Phó Huyền Tây.

“Trời ơi! Nhiều mỹ nam, mỹ nữ quá!” Thẩm Tư Ngôn từ từ đến gần, bản chất ương bướng ngang tàng cũng hoàn toàn lộ ra.

“Không biết ở đây có gì vui không, đi đi đi đi, bên kia có xe sang, có món ngon, còn có rượu nữa, đi qua chơi đi!”

Anh ta vốn dĩ là dân chơi, tuổi nào cũng có thể chơi được, gặp ai cũng có thể chơi được, nói vài câu đã đưa được một đám người đi cùng.

Trịnh Miểu Miểu không chịu rời đi, bị Tần Trạch Nguyên kéo lại: “Lâu rồi không gặp, cũng không biết chào một tiếng à?”

“Buông ra ——” Trịnh Miểu Miểu nhìn Bạch Chỉ chằm chằm, không chịu bỏ cuộc, chỉ tay vào cô, “Đưa cô ấy đi nữa!”

Đừng để cô ở bên cạnh chú nhỏ!

Phó Huyền Tây ném nửa điếu thuốc vào thùng rác, nhàn nhạt nói: “Hai người qua kia trước đi.”

“Nghe chưa?” Tần Trạch Nguyên cốc đầu Trịnh Miểu Miểu, không nói thêm lời nào nữa, dắt cô ấy đi.

Từ xa cũng có thể nghe tiếng cô ấy mắng: “Đáng đời chú! Chú đáng phải ngồi xe lăn!”

“Không biết điều, muốn ăn đòn à?”



Phó Huyền Tây đứng bên cạnh bồn phun nước, không nhúc nhích, đắm mình trong ánh mặt trời vàng óng, chớp mắt.

Rõ ràng là không nói gì, nhưng lại giống như ngàn lời muôn tiếng hấp dẫn lòng người.

Bạch Chỉ chạy đến bên anh, lồng ngực phập phồng, kìm nén niềm vui sướng nhỏ nhoi, chỉ nhàn nhạt mỉm cười: “Lâu rồi không gặp.”

“Lâu rồi không gặp.” Anh cũng nói, tò mò chỉ vào đống chai lọ trong tay cô, “Cầm gì thế?”

“Vỏ cây, lá cây, còn có một ít trứng côn trùng.” Bạch Chỉ nói, định mở ra cho anh xem, nhưng sau đó kịp nhận ra, nhanh chóng dừng lại.

“Vẫn là…” Cô ngại ngùng cắn môi, giấu lại sau lưng, “Không nhìn thì hơn, hơi đáng sợ.”

“Sợ tôi bị dọa à?” Anh cười, khẽ nhíu mày nhìn cô, “Hình như lại gầy đi một chút.”

Đôi mắt hạnh lấp lánh dưới ánh nắng đột nhiên mở to: “Có không?”

Mong manh, kinh ngạc, tóm lại là rất đáng yêu.

Làm cho người kia nắm hờ bàn tay đang buông thõng hai bên.

Bạch Chỉ theo anh về phía homestay, rừng cây um tùm mang đến không khí trong lành, tránh xa thành phố ồn áo náo nhiệt, hệt như một quả cầu oxy tự nhiên.

Có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, cũng không thấy khó chịu, thật ra còn cảm thấy yên tâm.

Anh hút thuốc, nhưng chưa từng để cô hít phải khói thuốc của anh.

Đi được nửa đường, anh đột nhiên bước đến bên cạnh, cầm lấy tay cô: “Tay còn nóng không?”

Chuyện này bắt đầu từ buổi nhạc kịch đêm đó.

Anh nắm tay cô trong lòng bàn tay anh, viết xong tên mình cũng không buông tay.

Vở nhạc kịch kết thúc, bàn tay cô bỏng rát.

Anh tò mò chạm vào trán cô: “Bị cảm à?”

Mới phát hiện trán không nóng.

Anh cũng nhanh chóng nhận ra, đứng giữa đám đông đang ra về, cười khẽ: “Cô lo lắng vậy sao?”

Có người vội vã rời đi, chạy đến từ sau lưng cô, đẩy cô ngã vào lòng anh.

Anh phản ứng nhanh, vững vàng ôm lấy cô, thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Đừng sợ, tôi đưa cô về trường.”

Lúc này anh đột nhiên nhắc lại chuyện tay còn nóng hay không, Bạch Chỉ bất chợt nhớ về đêm mà bàn tay cô nóng bừng, không kiềm lòng được, da mặt cũng nóng lên.



Nhà bếp trong mấy căn homestay đều đã có người dùng, đầu bếp đại tài mà Phó Huyền Tây đưa đến phân chia nhà bếp để nấu ăn, chưa kịp đến gần đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng tràn ngập trong không khí.

Bạn học chuyên ngành bảo vệ thực vật đều đã đi chơi cùng Thẩm Tư Ngôn, Tần Trạch Nguyên và hai trợ lý của Phó Huyền Tây, ngoài sân, trên hành lang, bên đường, đâu đâu cũng chật kín người tới lui.

Bạch Chỉ rút tay ra.

Phó Huyền Tây cũng không đưa tay nắm lấy tay cô nữa, tựa như đã thấu hiểu ăn ý với nhau.

Nhưng cô vẫn không dám nhìn biểu cảm của anh.

Bàn tay vẫn còn lưu hơi ấm của anh, Bạch Chỉ khẽ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, tự nắm lấy tay mình.



Bữa trưa hôm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trịnh Miểu Miểu không chấp nhận được chuyện Bạch Chỉ tụt lại phía sau, một mình đi cùng chú nhỏ thân yêu của cô ấy, vậy nên vào bàn ăn lại nhắm vào cô.

Bất kể Bạch Chỉ chọn món nào, Trịnh Miểu Miểu cũng đều lấy món đó đặt trước mặt mọi người: “Ngon lắm, các cậu thử đi!”

Chuyện này xảy ra mấy lần, mọi người ngồi bên bàn ăn đều xấu hổ, chỉ có Bạch Chỉ vẫn bình tĩnh, đưa đũa gắp lấy rau cải luộc.

Trịnh Miểu Miểu lặp lại chiêu cũ, lấy đĩa thức ăn đặt sang nơi khác, Bạch Chỉ nhanh chóng nhấn đầu đũa vào đĩa, nhíu mày nhìn cô ấy: “Muốn làm nhân viên phục vụ à?”

“Cậu mắng ai thế!” Trịnh Miểu Miểu ném đũa, làm mọi người xung quanh nhìn về phía cô ấy, “Nhiều món như vậy, cậu nhất định phải ăn món tớ thích à?”

Bạch Chỉ không sợ, cô bình tĩnh ngồi đó, giọng nói lạnh lùng: “Tớ chỉ nói sự thật thôi, gọi cậu là nhân viên phục vụ đâu phải là mắng, đó là một công việc bình thường mà.”

Nói xong, cô thong thả gắp một đũa xôi và mứt ngó sen, cho vào miệng.

Trịnh Miểu Miểu bị chọc giận, không phục vụ thức ăn nữa, lại đi về phía cô, giật lấy đôi đũa: “Không cho cậu ăn nữa!”

Ghế trong homestay được làm bằng gỗ, nghiêng người một chút cũng rất dễ bị ngã, Bạch Chỉ không ngờ Trịnh Miểu Miểu bất chấp hình tượng, nổi điên, không cẩn thận, làm cả ghế và người bị ngã.

“Không được ăn! Chú nhỏ đặc biệt gọi người nấu ăn cho tớ, tớ không muốn cậu ăn!” Trịnh Miểu Miểu giật lấy chén đũa của cô, ném về phía cửa.

“Xoảng ——”

Chén sứ vỡ vụn trên mặt đất, tan tành thành từng mảnh, cơm trắng và xôi ngó sen còn sót lại, văng tung tóe trên nền đá, bóng loáng dưới ánh mặt trời.

Mấy mảnh sứ vỡ nảy lên khỏi mặt đất, văng lên người vừa bước đến cửa.

Một đôi giày da bị ánh nắng nhuộm vàng xuất hiện trong tầm mắt của Bạch Chỉ

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Huyền Tây đứng bên cửa, quay lưng về phía ánh sáng, trời xanh cuối thu đầu đông ở sau lưng anh, phía xa kia có núi đồi trập trùng sau vai anh.

Gió nhẹ thổi qua vạt áo khoác đen của anh.

Giọng nói của Trịnh Miểu Miểu run rẩy: “Chú nhỏ, chú nhỏ…”

Hứa Giai Ngọc và Phùng Di ngồi xuống đỡ Bạch Chỉ đứng dậy, những người còn lại đều im lặng, vài người cúi đầu ăn cơm, vài người âm thầm xem kịch hay.

“Trịnh Miểu Miểu.” Phó Huyền Tây đưa chân đá mảnh sứ vỡ sang một bên, “Muốn chầu trời à?”

“Dạ, không có…” Trịnh Miểu Miểu ái ngại liếc nhìn Bạch Chỉ, không dám nhìn Phó Huyền Tây lấy một giây, “Là tay con, tay con bị trượt.”

“Ra ngoài cho chú.”

Phó Huyền Tây nói xong mấy lời đã rời đi, tuy Trịnh Miểu Miểu không hề cam tâm, cô ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể khổ sở theo anh ra ngoài.

Trước khi đi còn hung dữ quay đầu liếc Bạch Chỉ.



Trịnh Miểu Miểu mặt nặng mày nhẹ đi theo Phó Huyền Tây, mãi đến khi đi đến bảng quảng cáo danh lam thắng cảnh mới dừng lại.

Bảng quảng cáo dài hai mét, cao ba phẩy tám mét, trên đó có bản đồ danh lam thắng cảnh, mỗi điểm dừng chân đều có ký hiệu và lời tuyên truyền riêng biệt.

Dòng sông nhỏ sau bảng quảng cáo chảy róc rách theo khe núi, bên bờ có cỏ dại và phiến đá rêu phong.

Phó Huyền Tây bắt Trịnh Miểu Miểu đứng phạt ở đây.

Trịnh Miểu Miểu không vừa ý, bắt đầu khóc la, Phó Huyền Tây không hề mềm lòng, còn âm thầm bổ sung hình phạt: “Còn khóc nữa thì không được ăn cơm đâu đấy.”

“Không ăn, sẽ không ăn đâu!” Trịnh Miểu Miểu hét về phía bóng lưng anh đang rời đi.



Bạch Chỉ vừa lau dọn xong sàn nhà với Hứa Giai Ngọc và Phùng Di, Phó Huyền Tây cũng quay lại.

Vốn dĩ cô không định lau dọn, nhưng chủ homestay còn có trẻ con trong nhà, cũng không biết khi nào Trịnh Miểu Miểu mới quay lại, vậy nên an toàn là trên hết, lau dọn cũng không có gì khó khăn.

Sau một hồi, thức ăn trên bàn gần như nguội lạnh, nhiều người ăn xong đã rời đi, chỉ còn lác đác mấy người ngồi ăn.

“Hỏi xem cô ấy muốn ăn gì.” Anh hất cằm về phía Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ không muốn ăn, hỏi Hứa Giai Ngọc và Phùng Di, họ cũng không muốn ăn gì.

“Đi với tôi một chút.” Phó Huyền Tây ra hiệu cho Bạch Chỉ ra ngoài với anh.

Trái tim Bạch Chỉ run rẩy, lẳng lặng theo anh.

Có phải dạy dỗ Trịnh Miểu Miểu xong, đã đến lúc dạy dỗ cô rồi không?

Nói không lo lắng là nói dối, nhưng lại muốn đi cùng anh, núi cao biển rộng cũng sẽ đi cùng anh.

Không biết anh muốn đi đâu, muốn dừng ở đâu, đầu óc Bạch Chỉ đang mơ mộng, không kịp đề phòng, đâm sầm vào lưng anh.

“A…” Bạch Chỉ đau đớn kêu một tiếng, xoa mũi.

Người đàn ông trước mặt xoay người lại, cúi đầu nhìn cô một lát, đột nhiên cười khẽ: “Sao em dễ bị bắt nạt thế?”

Bạch Chỉ ngạc nhiên: “Hả?”

Anh không nói tiếp, cô mới hoàn hồn hiểu ra.

Là đang nói đến chuyện ban nãy cô bị Trịnh Miểu Miểu đẩy ngã xuống đất, hay đang nói đến chuyện lần nào họ gặp nhau, trông cô cũng hết sức khổ sở?

“Chiều nay lại lên núi thực tập à?”

Đúng là lịch trình được sắp xếp như vậy, Bạch Chỉ nghĩ ngợi một lát, nói: “Hai giờ chiều lên núi, bốn giờ rưỡi là xong việc.”

Lại nghĩ về mục đích anh đến đây hôm nay, không thể không hỏi: “Trịnh Miểu Miểu đâu rồi?”

Phó Huyền Tây hất cằm về phía bảng quảng cáo, Bạch Chỉ nhìn qua, thấy Trịnh Miểu Miểu đang dựa vào lan can bên bờ sông chơi điện thoại.

“Anh mắng cô ấy à?”

“Em nghĩ sao?”

“…” Bạch Chỉ im lặng, “Phải hung dữ mới được.”

“Bắt nó đứng phạt thôi.” Phó Huyền Tây khẽ nhướng mày, không để tâm lắm, “Phải dạy dỗ đứa nhỏ này.”

Đứa nhỏ.

Bạch Chỉ mấp máy môi nói khẽ hai từ này, cô âm thầm lặp lại trong lòng, lúc hoàn hồn lại nói: “Còn tôi thì sao?”

Tôi cũng là một đứa nhỏ à?”

Họ đã hai mươi tuổi rồi.

“Em à?” Anh mỉm cười nhìn cô, tựa như đang suy nghĩ nghiêm túc, nhẹ nhàng nói, “Bạn nhỏ.”

Hình như không giống nhau, đứa nhỏ và bạn nhỏ.

Dễ dàng như vậy, đã có thể khiến người khác vui vẻ, anh rất thấu hiểu tâm tình của con gái.

Bạch Chỉ không kiềm lòng được, khẽ cong môi, nói đỡ cho Trịnh Miểu Miểu: “Cô ấy rất thích anh, ở ký túc xá, lúc nào cũng ca ngợi anh.”

Anh cười khẽ, nhìn cô hỏi: “Còn em thì sao?”

Bạch Chỉ khó hiểu: “Hả?”

“Em có thích tôi không?”

Anh tựa như thung lũng không đáy, nhìn thật lâu lại khiến người ta khao khát rơi vào.