Sau đó, Ôn Nguyệt và Sầm Triều đi bệnh viện lấy giấy chứng nhận chẩn đoán và đệ đơn tố cáo đám người Tề Duyệt và Ngô Xu ra tòa.
Tề Duyệt đã thành niên, bị kết án 5 năm tù vì tội cố ý gây thương tích. Ngô Xu vẫn là vị thành niên, cảnh sát đã tổ chức hòa giải và tham vấn, Ôn Nguyệt và Sầm Triều từ chối nhưng cuối cùng Viện Kiểm Sát đã ra quyết định là miễn chấp hành hình phạt tù có điều kiện.
Án treo: Theo tác giả Đinh Văn Quế, nguyên Chánh tòa Hình sự – Tòa án nhân dân tối cao thì: “Án treo là biện pháp miễn chấp hành hình phạt tù có điều kiện, được áp dụng đối với người bị phạt không quá ba năm tù, căn cứ vào nhân thân của người phạm tội và các tình tiết giảm nhẹ, nếu xét thấy không cần bắt họ phải chấp hành hình phạt tù –Theo quan điểm của GS.TS Lê Văn Cảm: “Án
treo là biện pháp miễn chấp hành hình phạt tù kèm theo một thời gian thử thách nhất định đối với người bị coi là có lỗi trong việc thực hiện tội phạm khi có đủ căn cứ và những điều kiện do pháp luật hình sự quy định”.
Cô ta tránh được một kiếp, nhưng trong thời gian theo dõi, nếu Ngô Xu tái phạm thì Viện Kiểm Sát sẽ ra quyết định khởi tố, phán 2 năm tù
Những người khác thuộc diện đồng phạm, bị phê bình nhắc nhở, nhà trường sẽ đưa ra biện pháp xử lý.
Đang giữa mùa đông, việc Ôn Nguyệt nhận được phán quyết thật sự là ngoài dự đoán của cô, cô đã nộp bằng chứng là một bản ghi âm, nhưng Sầm Triều đưa ra một video càng có sức thuyết phục hơn.
Cô hỏi có chuyện gì đang xảy ra giữa Sầm Triều và Thẩm duy Ngọc.
Ngày hôm đó, tin đồn Sầm Triều cưỡng hôn Thẩm duy Ngọc lan truyền khắp toàn trường gây náo loạn.
Lúc sau, thái độ của Thẩm duy Ngọc với mọi người đều nhẹ nhàng, hòa nhã, nhưng lại rất lạnh lùng với Sầm Triều, điều này rất lạ.
Ôn Nguyệt hỏi: “Cậu… Cậu cưỡng hôn Thẩm duy Ngọc thật à?”
Cô ấy không chút để ý mà xua tay, cười không nói gì làm Ôn Nguyệt khó hiểu.
Không chỉ cưỡng hôn cậu ta, cô ấy còn lợi dụng lúc cậu ta và Liễu Từ cãi nhau, trực tiếp “cưỡng ngủ” luôn.
Sầm Triều đẩy đẩy cô, nhìn Nhan Phóng đang đứng chờ ở cửa, thúc giục: “Cậu đi mau đi, bạn trai nhỏ đợi đến mức nóng hết cả ruột rồi kia kìa.
Ôn Nguyệt đánh yêu cô ấy, không phản bác.
Ai cũng biết hai người là một đôi, còn khiến người khác ghen tị nữa.
Tan học rồi, Ôn Nguyệt sóng vai đi cùng cậu, mười ngón tay đan vào nhau.
Đi được nửa đường thì bị một đám người bao vây, tên cầm đầu có hình xăm trên nửa khuôn mặt, vai vác gậy sắt, miệng ngậm thuốc lá hỏi: “Chính chúng mày tống em gái tao vào tù đúng không?”
“Đợt trước mày đánh đàn em của tao, tao còn chưa tìm mày tính sổ đâu, vừa lúc báo thù mới hận cũ một thể nhỉ!”
Hắn ta phun ra một làn khói, không dài dòng, ra lệnh cho đám đàn em động thủ. Nhan Phóng đỡ lấy cây gây, vừa bảo vệ Ôn Nguyệt vừa ngăn cản công kích.
Cô cảm thấy mình quá vướng bận nên cứ nấp vào góc tường, Nhan Phóng che chở cô gắt gao, không để cô bị thương một cọng lông.
Nhan Phóng thành thạo đối phó, ra tay vừa chuẩn vừa tàn nhẫn. Đám người thấy nhất thời không đối phó được anh, chuyển qua đối phó Ôn Nguyệt.
Cậu vì Ôn Nguyệt mà ăn mấy gậy, Ôn Nguyệt cảm giác như đau trên người mình, nước mắt chảy ra.
Nhan Phóng nhặt một cây gậy lên, ngăn cản vài người rồi kéo Ôn Nguyệt chạy về phía trước.
Bọn kia đuổi theo không bỏ, Nhan Phóng đẩy Ôn Nguyệt: “Chạy mau!”
Ôn Nguyệt nghe lời cậu cắm đầu chạy, vài thằng muốn đuổi theo cô nhưng bị Nhan Phóng chặn lại, bởi vậy mà cậu bị chém hai nhát vào lưng, máu tươi nhanh chóng túa ra.
Đột nhiên cậu mỉm cười, dùng toàn lực đánh khiến đối thủ khó có thể ứng phó. Một người không địch nổi một đám, hơn nữa đối phương còn có gậy có dao khiến cậu bị thương vài chỗ.
Tuy lưỡng bại câu thương* nhưng cậu cũng không khá hơn chỗ nào.
(*“Lưỡng bại câu thương” là thành ngữ dùng để chỉ hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì.)Tên cầm đầu nhìn thiếu niên ngã ra đất dựa vào tường, cầm dao từng bước tới gần, giễu cợt: “Không phải mày đánh nhau rất giỏi à?”
Nói rồi, hắn ta giơ dao lên muốn đâm anh.
Kết quả bị ai đó đập mạnh vào đầu, hắn ta loạng choạng nhưng không ngã xuống đất, sờ đầu nhìn đống máu trên tay.
Hắn ta lộ ra ánh mắt hung tợn xoay người lại, Ôn Nguyệt cầm cục gạch muốn bổ cho hắn ta một phát nữa nhưng bị đàn em của hắn ta giật lấy ném qua một bên.
Nhan Phóng nhìn Ôn Nguyệt, đôi mắt ngưng trọng: “Em quay lại làm gì?”
Cậu thấy cô bị thương, cau mày, chật vật đứng lên, lại lao vào đánh nhau với lũ kia.
Trận đánh bị ngăn lại bởi một số người dân nhiệt tình được Ôn Nguyệt gọi tới và cảnh sát cũng theo đằng sau. Những người đó giống như những con chuột, chạy trốn tan tác khắp nơi.
Ôn Nguyệt đứng dậy, khóc lóc hỏi Nhan Phóng: “Anh có sao không?”
Cậu giả vờ thoải mái: “Thường thôi, nếu em ôm anh một cái thì anh càng không sao.”
“Anh còn nói nữa!” Ôn Nguyệt nhìn máu chảy đầy đất, khóc đến thở không ra hơi, cậu được đưa lên xe cứu thương.
Cậu nắm lấy tay cô, nhẹ giọng an ủi: “Em đừng khóc mà, anh không sao đâu.” Vừa dứt lời, cậu lập tức rơi vào hôn mê.
Ôn Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì cảm giác như trời sụp xuống, cô ngồi yên ngoài phòng cấp cứu, vài tiếng đồng hồ dài như mấy mùa xuân thu.
Cửa vừa mở ra, cô hồi hồn, chỉ nghe thấy tin không còn nguy hiểm gì nữa.
Bác sĩ nói cậu bị thương rất nghiêm trọng, một nhát dao trên vai làm tổn thương tới động mạch, mất máu quá nhiều gây sốc. Tuy nhiên thể chất của bệnh nhân khá tốt, tỉnh lại là không có gì đáng ngại, nhưng phải ở lại bệnh viện để theo dõi.
Ôn Nguyệt không ngủ không nghỉ mà chăm sóc cậu suốt đêm, ngay cả trong giấc mơ, cậu vẫn luôn miệng lẩm bẩm: “Đừng sợ, anh ở đây.”
Cô khóc cả đêm, đôi mắt sưng như hạch đào, sợ cậu tỉnh dậy lại quở trách cô nên nhân lúc trời còn chưa sáng, cô về nhà vệ sinh cá nhân rồi chườm mắt cho bớt sưng.
Cô vội vàng, sợ nếu muộn một giây, lỡ cậu tỉnh dậy không thấy cô lại cáu kỉnh thì sao. Nếu thế thì cô lại phải tìm cách dỗ dành rồi.
Lúc cậu cáu kỉnh giống như một đứa trẻ vậy, Ôn Nguyệt nở một nụ cười dịu dàng.
Cô đi vào phòng bệnh thì phát hiện giường đệm phẳng phiu, cô sửng sốt tự cười mình quá nhập tâm, đến phòng bệnh còn đi nhầm.
Kết quả, cô ngẩng đầu nhìn, thấy mình không hề đi nhầm phòng. Mặt cô cắt không còn một giọt máu.
Cô điên cuồng gọi điện cho Nhan Phóng nhưng cậu đã tắt máy. Cô ra quầy lễ tân hỏi thì nghe tin có người đã làm thủ tục xuất viện cho cậu.
Điều này đối với Ôn Nguyệt mà nói như sét đánh giữa trời quang.
Vào một ngày đông lạnh giá, Nhan Phóng biến mất, không để lại chút dấu vết.
- -----oOo------