Mẹ anh, một đời không tranh không đoạt, chẳng màng danh lợi, an phận làm vợ.
Bà biết ba anh vượt quá giới hạn, cũng biết đối tượng ông ta ngoại tình là em kế của bà. Hai nhà thông gia hai đời, trên thương trường đã ngấm ngầm thâm nhập vào nhau, kết sợi dây thừng vững chắc.
Bọn họ không thể phá hủy mối thông gia vì tình cảm không đáng có này.
Anh lớn lên tại Suri cùng mẹ, sau này ông Nhan mượn cớ dòng dõi con cháu đơn bạc bèn đưa anh về Kinh Thành.
Mẹ cũng về Kinh Thành cùng anh, năm năm trước gia sản bên họ ngoại cứ thế không cánh mà bay, ba anh nhân cơ hội này đón đứa con riêng tên Nhan Vũ trở về.
Ai ngờ tên súc sinh kia dám cưỡng hiếp mẹ anh trong văn phòng ba anh. Vừa hay bị anh nhìn thấy.
Sau đó mẹ anh nhảy lầu tử sát, quần rách áo rách. Anh vươn tay muốn cứu mẹ mình.
Nhưng… chỉ xém một chút.
Anh tận mắt nhìn mẹ chết ngay trước mặt mình.
Anh như người điên mất trí, vành mắt đỏ bừng, phi thẳng xuống lầu che chắn thi thể của mẹ mình.
Vì bảo vệ danh dự cho mẹ, mới mười sáu tuổi, anh đã tự tay xử lý tang sự cho mẹ.
Nhan Vũ thừa nước đục thả câu, bịa đặt anh giết mẹ khiến trên dưới gia tộc bắt đầu náo loạn.
Anh quỳ gối trước bàn thờ, ngoảnh mặt làm ngơ những người chỉ trỏ anh.
Ngày thứ bảy sau khi mẹ mất, anh tìm Nhan Vũ, muốn giết hắn để cúng người mẹ đã khuất trên thiên đàng.
Không thể giết được hắn, anh bèn đánh gãy chân hắn, hắn hôn mê bất tỉnh không khác gì người thực vật.
Bởi vì chuyện này mà ông Nhan rất tức giận, nguyên thế hệ chỉ có mỗi Nhan Phóng và Nhan Vũ, mà giờ đây một đứa thì tàn tật, ông Nhan không chịu nổi, đuổi Nhan Phóng khỏi nhà, để anh tự lực cánh sinh.
Nhưng là đứa cháu do một tay ông nuôi dưỡng, ông vẫn yêu thương Nhan Phóng, không cam lòng nhìn anh đền tội.
Ông Nhan đã già, thế giới mai sau sẽ thuộc về ba của Nhan Phóng, nhưng ông ta làm việc chẳng màng đến hậu quả, trong mắt chỉ có đứa con tên Nhan Vũ. Nếu ông không ra tay phủ đầu trước, e rằng Nhan Phóng đã bị phạt nặng càng thêm nặng.
Một người nằm trên giường chưa rõ sống chết, đương nhiên không thể để người thừa kế duy nhất có thêm sơ suất nào.
Hai năm trước, Nhan Vũ tỉnh lại, hắn không chấp nhận nổi mình trở thành người tàn tật và chuyện hắn bất lực*.
(*Bất lực được hiểu là dương v*t không cương cứng hoặc cương cứng không đủ để giao hợp. Hiện tượng giảm ham muốn tình dục, xuất tinh sớm hoặc dương v*t không thể cương cứng là những dấu hiệu cho thấy chứng bất lực ở đàn ông.)Mệnh lệnh đầu tiên của hắn là giết Nhan Phóng.
Ba Nhan Phóng bị mẹ con hắn khống chế bấy lâu nay, dụ dỗ ông ta thuê sát thủ giết Nhan Phóng hai ba lần. Vả lại ông ta không thích đứa con trai mà người phụ nữ kia sinh ra, cho nên đừng hòng tranh quyền thừa kế với con của ông ta, sự tổn thương của đứa con trai cưng của ông ta do anh mà ra thì anhphải trả cái giá thật đắt.
Dẫu gì anh cũng là máu mủ của ông ta nên ông ta hơi do dự, nhìn thấy Nhan Vũ thống khổ như vậy, mặc dù không thể giết anh nhưng phải để anh nếm thử mùi vị nằm trên giường bệnh là như thế nào.
Nhưng cũng vì ông ta do dự mà ông Nhan có cơ hội dẫn Nhan Phóng gần như hấp hối đi.
Lúc Nhan Phóng tỉnh lại thì không thấy Ôn Nguyệt đâu nên vô cùng sốt ruột, ông Nhan bèn mắng anh một trận tơi bời.
Ông Nhan phân tích ưu điểm nhược điểm cho anh nghe, chỉ cần anh vừa ra tay, sẽ bị Nhan Vũ và ba anh xử lý ngay lập tức.
Thế lực của anh không thể nào so được với ba Nhan, nhưng ông Nhan đứng bên phía anh, anh đã nắm chắc vài phần thắng trong tay.
Anh bảo ông Nhan rằng anh muốn gặp Ôn Nguyệt để nói với cô rằng không lo lắng cho anh.
Ông Nhan lập tức mắng anh hồ đồ, bởi vì nơi ông Nhan giấu anh ngoài ông ra thì không ai biết được. Ông cũng biết chuyện anh có cô bạn gái, suốt ngày quấn quýt không rời.
Nhưng thế lực của Nhan Vũ đang tập trung tìm Nhan Phóng, bị tìm được chỉ là vấn đề thời gian thôi, bây giờ anh trở về, chẳng phải là đem khuyết điểm của
mình cho bọn chúng thấy sao?
Ông Nhan đưa ra điều kiện, chỉ cần anh sống dưới mí mắt của họ, họ sẽ không để bọn chúng tra ra được, hơn nữa ông sẽ giúp anh xóa dấu vết ở Bắc Kinh.
Nhan Phóng biết Nhan Vũ có rất nhiều thủ đoạn bỉ ổi, anh không dám có chút ít sơ hở nào.
Lúc anh muốn gọi điện thoại cho Ôn Nguyệt.
Ông Nhan tức giận tới mức chòm râu cũng bay loạn, mắng anh đời đời con cháu không biết cố gắng, là cháu trai không có đầu óc, nếu Nhan Vũ là người tàn nhẫn và độc ác, thì Nhan Phóng chính là loại người si tình.
Nói anh đừng hòng làm được, nên chết tâm đi.
Khi anh nhìn thấy Nhan Vũ, anh thật sự muốn xông lên giết chết hắn.
Trước khi anh rời khỏi Bắc Kinh, anh thề nếu quay về lần nữa sẽ giết hắn ta.
Nhìn khuôn mặt khiêu khích của hắn, anh đã nhiều lần suy nghĩ muốn đấm vào mặt hắn, nhưng lúc đó trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt của Ôn Nguyệt.
Hiện tại anh không còn cô độc như trước, trong lòng anh còn có người mà anh thích.
Giống như lời cô nói, không nên vì người như hắn mà tức giận? Không đáng.
Về sau, anh và Nhan Vũ đấu với nhau, anh không dám lơ là, anh thường xuyên mơ thấy Ôn Nguyệt khóc, anh muốn duỗi tay ôm lấy cô, mỗi khi ôm vào đều là một khoảng không yên tĩnh.
Trong bóng đêm, anh không tiếng động mà thở dài.
Khi còn nhỏ, anh phát hiện nhà mình và nhà người khác không giống nhau. Cho dù trong nhà có người hầu, trên bàn cơm đều có ba và mẹ, nhưng vẫn xuất hiện cảm giác tịch mịch.
Những người xung quanh giống như người chết, không có hơi thở, loại cảm giác này khiến người khác hít thở không thông.
Loại cảm giác này đặc biệt rõ ràng khi trời tối.
Anh từ nhỏ đã sợ bóng đêm yên tĩnh, giống như xung quanh chỉ có một mình anh.
Cho nên anh thích náo nhiệt, thích ngọn đèn dầu rã rời, mỗi buổi tối anh đều mở nhạc có tiếng động mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Về sau có Ôn Nguyệt, anh mới từ từ thích ứng được với bóng đêm yên tĩnh này.
Hiện tại không có cô, anh mới phát hiện anh vẫn không thích ứng được.
Anh chưa đủ mạnh, xung quanh đều là tai mắt của ông anh, anh nhiều lần muốn nói với Ôn Nguyệt rằng anh sẽ quay trở về.
Đối mặt với Nhan Vũ, cửu tử nhất sinh*, anh mình sẽ không cho cô được một tương lai.
(*Chín phần chết một phần sống, ý nói nguy hiểm lắm.)
Anh không có tương lai cũng không sao, anh chỉ sợ sẽ liên lụy tới Ôn Nguyệt.
Chỉ cần chuyện liên quan tới Ôn Nguyệt, dù chỉ một chút anh cũng không dám mạo hiểm.
Chỉ cần cô an toàn lớn lên, nếu ngày nào đó anh đủ mạnh và còn sống sót. Thì anh nhất định sẽ quay về cưới cô.
Qua hai năm, rốt cuộc anh cũng đẩy Nhan Vũ vào tù, tuy ba anh vẫn còn bên ngoài, nhưng cũng không phải là đối thủ của anh, anh cũng không cần bận tâm.
Anh còn chưa kịp vui mừng, lại run rẩy lấy điện thoại ra muốn gọi cho dãy số mà anh đã nhớ kỹ.
Nhưng lúc bấm số, anh lại hơi do dự, lỡ như cô…… Đã quên anh.
Không biết có phải do tuyết lớn làm tay anh đông cứng hay không, điện thoại rơi xuống đất, anh ngẩng đầu thì thấy Ôn Nguyệt bên đường.
Có phải khi quá nhớ một người, nên có thể dễ dàng gặp được hay không. –––––